Để chứng minh ân oán phân minh, đạo đức , chí công vô tư, Lý Thanh Lê chỉ thể kể ân oán giữa Hoàng Quảng Linh và cho .
Lý Thanh Lê xong, xung quanh kịp tỏ vẻ kinh ngạc, Tô Nhân nhảy phản đối, gằn từng chữ:
“! Không! Tin!”
Ký ức của cô sai, Lý Thanh Lê thể là ? Trong đó nhất định âm mưu! Lưu Ngọc Hân Lý Thanh Lê lừa ! Tất cả Lý Thanh Lê lừa !
Ban đầu Tô Nhân cũng quá để ý đến chuyện của Hoàng Quảng Linh và Lương Lỗi, vốn là xuất phát từ quan hệ bạn bè nên cô mới hai câu công bằng, chỉ là càng cô càng chứng minh đúng, đều say chỉ tỉnh, Lý Thanh Lê thật sự thứ gì lành!
Tô Nhân nhảy nhót càng hăng, Lý Thanh Lê càng thấy đồng cảm, trong tiểu thuyết chỉ Tô Nhân vả mặt khác, còn cô và nhà thì chuyên môn vả mặt.
Là nữ chính, Tô Nhân bao giờ vả mặt như ? Chỉ sợ hôm nay cô lật thuyền trong mương !
Thấy Tô Nhân xúc động phẫn nộ, còn trừng mắt lườm , Lý Thanh Lê chớp chớp mắt, c.ắ.n môi tủi :
“Chị Tô Nhân, từ đến nay em từng đắc tội chị, chị cứ chống đối em thế? Lại còn lườm em nữa? Aizz… Thật em vẫn luôn bạn với chị Tô Nhân, ngờ chị chán ghét em như , thôi, chắc là do em xứng.”
Cô vốn định trêu chọc Tô Nhân , ai bảo cô cứ thích nhảy nhót c.ắ.n mãi buông, thì đừng trách cô phản kháng!
Mấy ngày nay Lý Thanh Lê suy nghĩ cẩn thận, đời trai cô và Tô Nhân đến với là chuyện của hai họ, nếu còn để ý đến cô, cô sẽ nhận trai , nếu chán ghét cô thì cô cũng cần vội vàng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên . Suy cho cùng, sống hạnh phúc dựa bản .
Trong tiểu thuyết, nếu cô tiền thì dù các trai tin, cô cũng sẽ rơi kết cục t.h.ả.m như !
Nếu bản cô định nịnh bợ ai, cô còn sợ nam nữ chính gì? Ai chống đối xử luôn đó!
Mấy câu thảo mai của Lý Thanh Lê khiến khác đồng tình , nhưng Tô Nhân thì chắc chắn là cho buồn nôn , cô buột miệng:
“Lý Thanh Lê, cô thật kinh tởm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-62.html.]
Từ lúc khai chiến đến nay, bà Điêu vẫn luôn nhàn nhã ghế phe phẩy quạt hương bồ, khép hờ mắt mặc kệ ông Lý dựa đầu vai ngủ gà ngủ gật, dù bốn đứa con trai và con gái cũng vô dụng, tình huống còn nghiêm trọng hơn bây giờ bà cũng gặp nhiều , chỉ đến khi câu cuối cùng mới thể tiếp tục im lặng.
Bà phóng đôi mắt nửa vẩn đục về phía Tô Nhân, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc theo dõi con mồi:
“Cái con bé , sách trôi hết bụng ch.ó hả? Cha dạy cô mở mồm là một cô gái mới 19 tuổi là kinh tởm ? thấy ở đây chẳng ai kinh tởm bằng cô ! Vốn chỉ là chuyện giữa gia đình với Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh, cô cứ chen một chân , cô mắc xía chuyện của khác thế cơ ? Tiểu Lục là con gái , là còn mắng con bé câu nào , cô là ai mà đòi lên mặt dạy đời nó? Cô xem cô là cái thá gì? Tưởng là chiến thần công lý !”
Người thạo nghề tay là thắng thua, Lý Thanh Lê kiêng kỵ phận nữ chính của Tô Nhân, Lưu Ngọc Hân tâng bốc nên chuyện mới thu liễm vài phần.
Còn cô thì khác, hồi còn trẻ bà chính là nhân vật hô mưa gọi gió trong nhà, lấy chồng vẫn luôn là đầu gia đình, từ bé đến lớn ngán một ai, bối phận còn cao chót vót, bảo bà khiên tốn thế nào đây?
Hôm nay Tô Nhân đối đầu với bà, thật sự khác gì gà ốm gặp diều hâu!
Quả nhiên, Tô Nhân xong mấy câu mắng c.h.ử.i khó khắc nghiệt nhưng hề vô văn hoá của bà Điêu thì tức đỏ
mắt, lệ nóng quanh tròng, đổi là đàn ông mặt cô chắc sẽ đau lòng c.h.ế.t.
Chỉ là dù Tô Nhân cũng là trọng sinh, suy nghĩ trưởng thành kiên cường hơn ngày xưa, cô mở to hai mắt ép nước mắt trong, đó trả lời một cách mỉa mai:
“Không một nhà cùng một cửa, nuôi đứa con gái như , mụ già như bà thì hơn ở chỗ nào?”
Vừa dứt lời, phía đám truyền đến tiếng hoan hô vang trời của đám Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha.
“Cô út! Bọn cháu bắt Hoàng Quảng Linh nè!”
Đám đông tự động nhường một con đường, đó Tô Nhân cứ thế trơ mắt đàn ông mà ngày đêm mơ tưởng mặc một quân trang xanh lục, lưng đeo cặp, tay tóm Hoàng Quảng Linh, vững vàng bước đại viện.
“Con trai!” “Em năm!”
“Thành Dương…” Tô Nhân hoảng hốt kêu lên, nước mắt nữa chảy tầm trở nên mơ hồ, cô bất giác bước đến chỗ Lý Thành Dương đang .
Lý Thành Dương đẩy Hoàng Quảng Linh thể là chật vật giữa đám , là cao nhất trong năm em, ngũ quan cũng là xuất sắc nhất, trải qua mấy năm mài giũa trong quân đội, khí thế càng trầm , chỉ một ánh mắt một động tác thôi cũng lộ khí thế sắc bén, cùng với bộ quân trang khiến khác gì hạc giữa bầy gà.