“Quá ác độc, yêu tinh hại , đ.á.n.h một trận cho nó chừa!”
“Em gái, em cần thì cứ mở miệng, nếu nó dám bắt nạt nhà họ Lý chúng thì đây còn là chuyện của một nữa , khác gì dẫm đạp lên thể diện của Lý gia !”
Lý Thanh Lê: “…”
Tuy rằng cảm động, nhưng mà nếu thời gian trầm mặc khi , cô sẽ càng cảm động hơn đó.
Lý Thanh Lê mỉm , “Cảm ơn chống lưng cho cháu, cứ để các cháu đ.á.n.h , đ.á.n.h mệt gọi .”
Mấy nữ thanh niên trí thức khác: “…” Đây mà là tiếng ?
Nói là mấy nữ thanh niên trí thức, nhưng thật chỉ một Tô Nhân, còn Đường Nhã thì ôm cánh tay dựa khung cửa xem diễn. Lưu Ngọc Hân thấy là tìm Lương Lỗi thì quản, chỉ là khi Lý Thanh Lê rõ ngọn nguồn thì cực kỳ hổ thẹn.
Lưu Ngọc Hân phí một phen sức lực mới chen đến chỗ đến Lý Thanh Lê, vết thương rụt rè chạm , đỏ mắt : “Xin Tiểu Lê, là liên luỵ đến cô.”
Lý Thanh Lê : “Tất cả đều là tự lựa chọn, hại là Lương Lỗi thì liên quan gì đến cô? Vả vết thương cũng nặng lắm .”
Đám Lý đại tẩu mà hiểu gì, chuyện liên quan đến cả cô giáo Lưu nữa?
Đương lúc mở miệng dò hỏi, trong ký túc xá nam thanh niên trí thức đột nhiên mở .
Lý Thanh Lê qua, chỉ thấy cổng tò vò cửa ký túc xá mở rộng, Ngưu Kiến Quốc cùng Phó Bạch áp giải Lương Lỗi, đẩy ngoài.
Tóc tai quần áo Lương Lỗi đều lộn xộn, đẩy như chuột cống gặp ánh mặt trời, theo bản năng cúi đầu nghiêng mặt, ngay giây như nhận điều gì đó, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, trợn mắt quát:
“Mấy gì? đang giặt giày thì tự nhiên một đám như thổ phỉ xông tới, ánh mắt như ăn thịt , trốn nhà mới là lạ.”
Nói xong còn tức giận lườm Phó Bạch và Ngưu Kiến Quốc đang còng tay , “Hai tên phản đồ, uổng công cho rằng chúng cùng ăn cùng ngủ sống chung 5-6 năm, m.á.u mủ cũng hơn em ruột, thế mà hai mới Lý Thanh Lê hai câu linh tinh bán ? Trong suy nghĩ của hai , Lương Lỗi chính là cái loại tiểu nhân đấy ?
Đồng cam cộng khổ nhiều năm thắng nổi dăm ba câu xúi giục của khác, hoá tình cảm giữa chúng chỉ rẻ mạt
thế thôi ư? Thôi, thôi, là quá ngây thơ, ảo tưởng thể lấy thật lòng đổi thật lòng. Buồn ! Thật buồn !”
Lương Lỗi hổ là từng học lên đến cấp 3, cứ dõng dạc hùng hồn, mỗi chữ đều nhuốm m.á.u như Ngưu Kiến Quốc xong cũng thấy d.a.o động, nghi hoặc về phía Phó Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-58.html.]
Mặt Phó Bạch chút biểu cảm như đang thiền, chờ Lương Lỗi xong mới mặn nhạt hỏi một câu: “ và lắm ?”
Ngưu Kiến Quốc và : !!!
Ai cũng cảm nhận , n.g.ự.c Lương Lỗi đang cắm một dao.
Mặt đỏ gay, tiếng vang cùng ánh mắt của xung quanh như roi ngâm nước muối quất lên , hận thể tìm một khe đất để chui .
Lương Lỗi con hết bàng hoàng Phó Bạch đẩy về phía em Lý gia, chờ đến khi tỉnh thì rơi vòng vây. Hắn trừng mắt hoảng sợ, cực kỳ giống một con cừu nhỏ lạc ổ sói, đáng thương bất lực.
“Hà hà...” “Ha ha…” “Phì!”
“Ken két…”
Lương Lỗi nhịn lui về , ai cố ý ngáng chân mà ngã uỵch xuống đất, lúc chỉ thể ngước lên bốn tòa núi lớn đầu.
Hắn nuốt nước miếng, “Mấy, mấy đừng tới đây! Mấy bằng chứng gì chứng minh là ? Không chứng cứ chính là oan uổng khác! lên công xã, đến Cách Ủy Hội tố cáo mấy ! chính là thanh niên trí thức từ thành phố lớn xuống nông thôn, nếu xảy chuyện gì thì Lý gia mấy xong ! Toàn bộ đại đội cũng đừng mong thoát tội! Mấy suy nghĩ cho kỹ!”
Lý lão đại mặt vô cảm, Lý lão nhị dữ tợn, Lý lão tứ thì hưng phấn, chỉ Lý lão tam là còn coi như bình thường nhất, tươi ấm áp như gió xuân.
“Đồng chí Lương Lỗi, bốn em chúng từ nhỏ đ.á.n.h , xuống tay chừng mực, bảo đảm sẽ thương những chỗ yếu hại, cứ yên tâm. Haizz, thật cũng đ.á.n.h , trách thì trách hại em gái nhà thành thế , nếu em gì thì ngoài sẽ , đúng ? Cho nên, chịu khó một chút nha.”
Mắt Lương Lỗi trợn đến độ sắp nứt , đàn ông mặt rõ ràng là chuyện ôn hoà nhất, nhưng vì xong lời , những cảm thấy nhẹ nhõm, ngược còn dự cảm “Toi đời !”.
Không đợi Lương Lỗi mở miệng, chân Lý lão tứ phi đến.
“Anh ba nhiều lời với nó gì? Nó chứng cứ chứ gì, hôm nay chúng cứ đập nát miệng nó moi chứng cứ! Không nữa thì phế nó luôn!”
Động tác của Lý lão tứ như tiếng kèn tiến công, mấy em còn cũng yếu thế, quyền cước như mưa ngừng rơi xuống Lương Lỗi. Bốn em tay đ.ấ.m chân đá, hiệu suất đ.á.n.h gấp bốn ngày thường, đến một phút, Lương Lỗi biến thành Lương Bát Giới.
“Áu ~ á ~ á…” Lương Lỗi miệng cứng bao nhiêu thì hiện tại kêu bi t.h.ả.m bấy nhiêu.
Hắn vốn tưởng em Lý gia chỉ mạnh miệng thôi, tin bọn họ thật sự dám nặng tay với .
Chỉ điều bất ngờ luôn xuất hiện ngoài dự đoán, đám một câu mạnh miệng cũng , tất cả đều là lời thật xuất phát từ nội tâm, bọn họ thế mà thật sự phế , đ.ấ.m đá như thể gút mắc yêu hận tình thù cả chục năm !