Phó Bạch nhanh chóng lên, xổm mặt cô, “Tới đây, cõng cô xuống núi.”
Đợi ba giây thấy phía động tĩnh, đầu , chỉ thấy cô ngân ngấn nước mắt, khoé miệng cũng méo xệch, “ đau đói sức, dậy nổi!”
Phó Bạch sửng sốt chớp mắt một cái, ngay đó dậy đưa tay về phía cô.
Lý Thanh Lê đặt tay tay , hai tay giao , Phó Bạch dùng một chút sức liền kéo cô lên, ai ngờ cô mới lên cẳng chân mềm nhũn, vội dựa để té ngã.
Khoảng cách giữa hai đột nhiên thu , thể kề sát bên đến mức thể tiếng hô hấp của đối phương, Lý Thanh Lê thậm chí còn tiếng tim Phó Bạch đập lỡ một nhịp.
Hai luống cuống tách , đến nỗi Lý Thanh Lê Phó Bạch cõng một hồi lâu cũng ai mở miệng chuyện.
Chỉ là với tính tình của Lý Thanh Lê, đến giữa sườn núi cô vẫn nhịn mà hỏi: “Phó Bạch, là ai hại ?”
Mặt Phó Bạch âm trầm, lãnh đạm đáp:
“Còn ai ngoài Lương Lỗi cô xoay như chong chóng? ở ký túc xá thấy từ bên ngoài trở về, quần áo rách rưới, tay cũng trầy xước, hỏi chuyện gì trả lời lập lờ, từ lúc bắt đầu hoài nghi. Sau đó gặp mấy đứa nhóc nhà cô từ núi xuống, cô một lên núi, cuối cùng tới trưa vẫn thấy về nhà, lúc mới càng chắc chắn cô xảy chuyện.”
Lý Thanh Lê chỉ bắt một trọng điểm, “Thế mà là Lương Lỗi, chẳng lẽ bày kế cho cô giáo Lưu đối phó với ? mà việc chỉ , và cô giáo Lưu , ? Hơn nữa chuyện cũng qua một thời gian , vì đợi đến tận hôm nay mới đến đối phó ?”
Phó Bạch xốc Lý Thanh Lê lên, nhanh chậm đáp: “Hôm nay đại đội trưởng Lý tới ký túc xá thanh niên trí thức tìm , bảo tiếp nhận vị trí giáo viên của Lưu Ngọc Hân. Lúc Hoàng Quảng Linh tin thì sắc mặt cực kì khó coi, thậm chí còn cãi với đại đội trưởng, quan báo tư thù.
Không bao lâu cô tới ký túc xá gọi Lương Lỗi ngoài, chuyện kỳ quái, bởi vì hai đó từng cãi , quan hệ cũng . Mà ngay khi Hoàng Quảng Linh tìm tới Lương Lỗi lâu, liền đen mặt rời khỏi ký túc xá, cuối cùng là cô mất tích… Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì cũng vô lý quá. Cho nên đoán việc lẽ cũng liên quan đến Hoàng Quảng Linh, dù thì…”
Anh nghiêng mặt, “Toàn bộ đại đội đều giữa cô và cô thù.”
Lý Thanh Lê câu trả lời thì sửng sốt, tuy rằng cô đang hỏi đầu sỏ gây tội là ai, nhưng cũng ngờ thể đáp án từ chỗ Phó Bạch. Lời chứng cứ trực tiếp, nhưng kết hợp với thì logic rõ ràng, hợp tình hợp lý tin phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-54.html.]
“Hoàng Quảng Linh? Lương Lỗi? Hai tên ch.ó má !” Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng sợ, cũng càng tức giận, “Giỏi lắm, chỉ là một , ngờ ghi hận như , trực tiếp đẩy lăn xuống sườn núi là c.h.ế.t ?”
Nói xong cô mở to mắt Phó Bạch, chờ cùng mắng c.h.ế.t hai con rùa , ngờ lạnh lùng : “Lúc nhắc nhở cô, Lương Lỗi lành gì, thế mà cô dám một lên núi, lá gan cô lớn quá nhỉ? Không đến Lương Lỗi, lỡ gặp lợn rừng thì cô định trốn thế nào?”
Lý Thanh Lê vốn đang nổi nóng cãi ngay: “Chẳng lẽ còn cả ngày lo lắng đề phòng, mỗi ngày ở nhà khỏi cửa mới ? Với ngọn núi qua bao nhiêu , lợn rừng ở ?”
Hai đều nghiêng đầu , tầm mắt va chạm tóe lửa, ai nhường ai.
“ tới đại đội cũng 5 năm, năm chính mắt thấy hai con lợn con trong rừng, còn thể giả ?”
Lý Thanh Lê hai mắt tỏa ánh sáng, “Lợn con? Anh thấy ở ? Có bắt ? Không bắt thì bảo trai bắt!”
Phó Bạch: “…”
“Lý Thanh Lê, cô ngã thành như thế , còn tâm tình nhớ đến lợn rừng ? Xem cô cũng cần cõng nữa, tự .”
Nói xong liền tỏ vẻ buông tay.
Lý Thanh Lê nào chịu đồng ý, thầm nghĩ đại trượng phu co dãn , đại mỹ nhân càng thể, cô lập tức một tay che trán hai mắt lờ đờ, cả mềm oặt dựa vai Phó Bạch, “Đột nhiên đầu choáng quá, xem hôm nay ngã nặng lắm ”
Phó Bạch suýt chút nữa tức đến bật , chỉ là khi thấy vết thương loang lổ ở đầu vai Lý Thanh Lê, thần sắc mới hoà hoãn , cuối cùng cũng vạch trần tiết mục trăm ngàn chỗ hở của cô.
Phó Bạch cõng Lý Thanh Lê, còn tới chân núi gặp Lý lão tứ cũng đang tìm .
Lý lão tứ bất thình lình thấy t.h.ả.m trạng tóc tai tán loạn, cả dơ bẩn, cánh tay, mu bàn tay, cẳng chân… chằng chít vết thương, đôi mắt to tròn thường cũng rũ xuống của em gái thì lập tức trừng lớn mắt cá c.h.ế.t, nắm tay kêu kẽo kẹt.