Lý Thanh Lê hết , hết kêu nghỉ, vết thương mu bàn tay sắp kết vảy. Mặt trời chạy từ đông lên đến đỉnh đầu, dần dần ngả về tây khuất lấp cánh rừng, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đang từ từ hạ xuống, mà vẫn thấy nhà tới tìm .
Trong lòng cô bắt đầu chút bất an, nếu trời tối, một cô ở rừng núi hoang tàn vắng vẻ đen thùi lùi thế , dù hù c.h.ế.t cũng sẽ lạnh c.h.ế.t, rắn chuột kiến c.ắ.n c.h.ế.t.
Xung quanh đây đều là dốc, cô còn thương một chân, bò cũng bò nổi.
Tất nhiên cô cũng định yên chờ c.h.ế.t, chậm rãi di chuyển , cuối cùng cũng dịch đến bên cạnh một cây. Cô mượn lực lên, chỉ dùng một chân chống đỡ cơ thể, tựa cây chậm rãi trèo lên .
Vất vả lắm một đoạn, Lý Thanh Lê xuống thở hổn hển, nghỉ ngơi xong bắt đầu leo dốc.
Lần thứ hai…
Lần thứ ba…
Tuy rằng mỗi đều lăn xuống với tư thế khác , bình thường lăn cũng bằng cô, nhưng kết quả đều là thất bại t.h.ả.m hại.
Váy bẩn rách te tua, Lý Thanh Lê dứt khoát vật đất thành hình chữ 'đại' (大), ngẩng mặt trời, nghẹn giọng kêu to: “Cứu mạng! Người bụng mau tới cứu mạng!”
“ xinh thế cơ mà, thể c.h.ế.t !”
Thiếu nữ 19 tuổi đau đói, đầu óc chập cheng tự sa ngã: “Huhuhu, hảo hán mau tới cứu ! Chỉ cần tựa Phan An, lo ăn mặc, bảo lấy báo đáp cũng ...”
Đang hu hu, tầm của Lý Thanh Lê đột nhiên xuất hiện một cái đầu mơ hồ, cô vội chớp chớp mắt kĩ nữa, một đôi mắt phượng cực kì .
Phó Bạch theo tiếng kêu xuống , chỉ thấy Lý Thanh Lê suy yếu vô lực đất, tóc tai tán loạn, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt ngập nước, môi hồng hồng khẽ nhếch, n.g.ự.c th* d*c phập phồng, váy cũng rách…
Tóm , t.h.ả.m nỡ .
“Phó Bạch?!” Nhìn thấy Phó Bạch, mắt Lý Thanh Lê sáng rỡ, cô vội chống đỡ cơ thể dậy, chớp mắt kích động .
Phó Bạch tìm bao lâu, áo sơmi trắng cũng bẩn, tóc mướt mồ hôi, mặt mày đen kịt, khoảnh khắc thấy Lý Thanh Lê, lông mi khẽ run rẩy.
“Phó Bạch, chân gãy , trèo lên nổi, cõng .” Lý Thanh Lê lên tiếng thúc giục, vốn đang mệt nên giọng cô cứ như là đang nũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-53.html.]
Phó Bạch hồi thần, mắt nhanh chóng quét một vòng xung quanh, đó tìm chỗ thấp nhất thuận thế trượt xuống, khi vững vàng rơi xuống liền ba bước hóa thành hai chạy tới chỗ Lý Thanh Lê.
Anh xổm xuống, tiên kiểm tra chân cô, chỉ thấy một bên cẳng chân sưng lên như móng heo, mắt đảo mu bàn tay kết vẩy: “Chỗ bên thấp nhất, ôm cô qua đó, cô dẫm lên vai trèo lên nhé.”
Lý Thanh Lê cảm kích xúc động, Vương Bảo Xuyến thủ tiết 18 năm chờ Tiết Bình Quý trở về, Ngưu Lang đợi Chức Nữ 365 ngày mới gặp mặt, cảm giác của bọn họ chắc cũng giống như cô bây giờ nhỉ.
“Được!” Lý Thanh Lê gật đầu.
“Đắc tội .” Phó Bạch một tay đỡ lưng Lý Thanh Lê, một tay xuyên qua đầu gối bế cô lên, thở ướt nóng xẹt qua tai Lý Thanh Lê thấy hổ.
Chỉ là sự chú ý của cô cũng đặt quá nhiều việc , hai tay cô ôm cổ Phó Bạch, ngẩng đầu là thể thấy đường cong hàm của .
“Phó Bạch, tìm chỗ thế? Cha chị ? Chắc là họ đang sợ c.h.ế.t khiếp đúng ?” Lý Thanh Lê nôn nóng hỏi.
“Không rõ lắm.”
“Không rõ lắm?” Lý Thanh Lê cất cao giọng, mười phần khó hiểu, “Vì rõ lắm? Chẳng lẽ là cha tìm thấy nên mới nhờ tìm giúp ?”
Phó Bạch lạnh lùng nhếch mép, “Thật đáng tiếc, sự thật khác những gì cô tưởng tượng, là đầu tiên phát hiện lẽ cô xảy chuyện, cũng là đem tin tức cho nhà cô , để họ bắt đầu tìm kiếm.”
Tới chân con dốc, Lý Thanh Lê bảo Phó Bạch thả xuống, để giữ thăng bằng, cô thể nắm lấy tay .
“Anh phát hiện?” Lý Thanh Lê càng càng hồ đồ, vẻ mặt mờ mịt, “Sao phát hiện ?”
Phó Bạch mắt cô, hỏi :
“Cô là ai hại ?”
Lý Thanh Lê thật thành lắc đầu, “Không , nọ bọc cái đầu ch.ó đến kín mít, chỉ thể đại khái là đó một đàn ông. Dạo an an phận phận ngoài gây chuyện, nhất thời cũng đoán là con rùa rụt cổ nào hại nữa!”
Phó Bạch đáp , mà đưa lưng về phía Lý Thanh Lê, uốn gối xổm xuống, hai tay mở , “Nắm lấy tay trèo lên lưng , đẩy cô lên. Người nhà cô chắc cũng đang sốt ruột, đường trở về chúng chuyện.”
Lý Thanh Lê theo chỉ dẫn của Phó Bạch, phí một hồi công sức mới trèo lên, cả thoát lực nhoài đất. Sau đó cô cứ trơ mắt Phó Bạch tăng tốc xuất phát, hai ba bước xông lên bắt lấy một cành cây nhỏ, tung nhảy lên, mạnh mẽ giống như một con báo, so với dáng vẻ chật vật bò lên của cô thật đúng là khác một trời một vực.