“Thần  chẳng  gì cả!” 
 
Hoàng hậu lý lẽ hùng hồn, lớn tiếng kêu:
 
“Bệ hạ! Tất cả đều là Quý phi hãm hại thần !”
 
“Câm miệng!” 
 
Lý Cảnh tức đến mất phong độ:
 
“Nàng  hãm hại ngươi để  gì? Nàng  là Quý phi, tự hạ độc chính , mất  long thai, thì   lợi lộc gì?”
 
Trong vở hài kịch ,  tựa hồ chẳng hề  gì. 
 
Cũng bởi , Lý Cảnh căn bản  từng hoài nghi .
 
Hoàng hậu á khẩu, nhưng vẫn  bỏ cuộc:
 
“Nàng  chính là  hãm hại thần ! Nàng hận thần  cướp  vị trí của tỷ tỷ nàng, từ ngày đầu nhập cung  một lòng  kéo thần  xuống…”
 
Hoàng đế  buồn  nữa:
 
“Người .”
 
Vài nô tài của Thận Hình ty lập tức ấn chặt hoàng hậu, khiến nàng  đau đến  thốt  nổi, chỉ còn rên rỉ ú ớ.
 
“Hoàng quý phi,  chịu khổ là nàng,  phạt thế nào, nàng  .”
 
Hoàng đế tựa như  mệt lắm,  ngả   , nhắm mắt xoa huyệt thái dương.
 
Ánh mắt các phi tần từ hoàng hậu  đất chuyển sang ,  ít  trong đó mang vẻ e ngại, tựa hồ sợ  mở miệng đòi mạng.
 
Ta  dậy, chậm rãi  tới  mặt hoàng hậu.
 
Nàng    đè xuống đất, vùng vẫy như con mồi sắp  hiến tế.
 
Ta cúi xuống,  thẳng  mắt nàng , nhưng miệng  gọi Lý Cảnh:
 
“Bệ hạ.”
 
Ta  chằm chằm hoàng hậu, khẽ khàng thốt một câu:
 
“Thần   ngài…”
 
Ta thấy trong mắt hoàng hậu tràn  nỗi sợ   che giấu .
 
“ …tha cho Hoàng hậu nương nương .”
 
24
 
Đồng tử của hoàng hậu đột nhiên co rút,  lưng hoàng đế nghi hoặc trầm mặc, dường như  hiểu nổi lời .
 
Ta  lên,  đầu, khẽ lau  giọt lệ vốn chẳng tồn tại:
 
“Bệ hạ, thần    trách Hoàng hậu nương nương.”
 
Ta gượng  một nụ  ủy khuất mà khoan dung:
 
“Nương nương   chuyện , chỉ vì quá để tâm đến thánh sủng của bệ hạ thôi.”
 
Ta tự tay đỡ hoàng hậu dậy:
 
“Tỷ tỷ, một chuyến dạo nơi quỷ môn quan, cũng nên  cho rõ…”
 
Ta hạ giọng thật thấp:
 
“Muốn ngươi c.h.ế.t,   là bổn cung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/17.html.]
 
Sắc mặt Lý Cảnh từ trắng chuyển đỏ,  trừng   tin nổi, miệng lẩm bẩm:
 
“Tốt…  , Quý phi của trẫm quả thật hiền đức.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
 trong sắc mặt  chẳng hề  lấy một tia vui mừng, chỉ  là thất vọng chẳng kịp che giấu.
 
Ta khoác lấy cánh tay cứng đờ của hoàng hậu:
 
“Bệ hạ với nương nương vốn là phu thê một thể,  nỡ bỏ rơi nương nương ?”
 
Lý Cảnh  chằm chằm  và hoàng hậu, một câu cũng chẳng thốt .
 
Hoàng hậu từ kinh hãi chuyển sang nhẹ nhõm, bỗng òa  nức nở:
 
“Bệ hạ! Thần   sai !”
 
Ta khẽ  hiệu, các phi tần liền bước lên, đồng loạt quỳ  mặt hoàng đế và hoàng hậu:
 
“Nguyện bệ hạ cùng nương nương hòa hảo như xưa, nắm tay đến bạc đầu.”
 
Thần sắc hoàng đế nhanh chóng khôi phục thành vẻ cảm động  mỹ, một tay đỡ hoàng hậu, một tay đỡ :
 
“Ái phi rộng lượng, trẫm… vui mừng.”
 
Ta  hoàng hậu dần dần ngừng ,  mỉm  dịu dàng với hoàng đế:
 
“Thần   bệ hạ chẳng nỡ rời nương nương, nương nương nào  nỡ rời bệ hạ?”
 
Ta  đầu, gật nhẹ với các phi tần phía :
 
“Chuyện hôm nay, các ngươi  nhớ thật kỹ,   đều là tỷ , rộng lòng với  mới .”
 
Các nàng trao đổi ánh mắt đầy hàm ý, miệng đáp:
 
“Dạ.”
 
Ta cung kính lùi một bước:
 
“Đã , thần  xin cáo lui.”
 
Hoàng đế phất tay:
 
“Được , lui cả .”
 
Ta ngẩng đầu  họ  cuối.
 
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, hoàng đế  dịu dàng an ủi nàng , tựa như   chẳng qua chỉ là hiểu lầm.
 
Phi tần bên  vây quanh  bước ,  liếc  Hạ tần mới  tấn phong.
 
Nàng vốn chỉ là một quý nhân thất sủng, nhưng nhờ dám   chỉ rõ hoàng hậu ép  uống lạnh , trung liệt dũng cảm, liền  đặc cách phong tần.
 
Ta khẽ thở dài:
 
“Dù tôn quý như hoàng hậu thì mạng cũng chỉ  trong một ý niệm của bệ hạ thôi. Đừng  bệ hạ  để  xử trí, thật …”
 
Nàng liền nối lời, ngầm hiểu ý:
 
“Bệ hạ tự nhiên  mượn tay nương nương…”
 
Hạ tần trong đám mỹ nhân chẳng tính xuất chúng, nhưng  cực kỳ quyết đoán và thông minh.
 
Nếu hoàng hậu  thể Đông sơn tái khởi, ngày tháng của nàng  hẳn sẽ chẳng dễ dàng.
 
Nàng cùng  đối mắt,   giả như vô tình chuyển , chỉ để  một nụ  đầy tính toán trong tay áo.