Loài là động vật lưỡng cư!
Đa từ khi sinh đến khi chết, đều vững vàng bước mặt đất. Ngay cả thủy thủ biển, cũng cho cơ hội về nhà lên bờ chứ!
Nếu đại dương thật sự nuốt chửng lục địa, chẳng họ chỉ thể sống sót một vùng biển mênh m.ô.n.g ??
Lại còn là loại biển rộng đen ngòm đêm vĩnh hằng!
Nghĩ thôi cũng khiến tuyệt vọng!
Vì từng chứng kiến nước biển nuốt chửng vài thành phố khi kho hàng ở phía nam, nên hai lúc tin tám chín phần.
An Nam vẫn chút cam lòng hỏi một câu: "Tin tức chính xác ? Phỏng đoán của căn cứ phía Đông mấy phần chắc chắn?"
Thủ trưởng Lệ trầm giọng : "Một trăm phần trăm."
Một trăm phần trăm?!
Tống Quốc Cường là cẩn trọng như , là một trăm phần trăm?
An Nam giật giật khóe miệng hỏi: "Bây giờ lãnh đạo căn cứ phía Đông vẫn là thủ trưởng Tống Quốc Cường ?"
Thủ trưởng Lệ gật đầu.
An Nam: ...
Cố Chi Dữ: ...
Trước đó ở phía nam, khi thấy nước biển nuốt chửng vài thành phố, hai An Nam còn than vãn, rằng may mà nước dừng , nếu chiếm đến tận cửa nhà, thì họ cũng đừng hòng sống sót...
Không ngờ ngày đến nhanh như !
Thủ trưởng Lệ biểu cảm của hai , khẽ thở dài.
Khi ông tin , cũng phản ứng tương tự. Kinh ngạc xen lẫn thể tin, thể tin xen lẫn một tia tuyệt vọng, tuyệt vọng còn lẫn vài phần hoang mang...
Nói chung tâm trạng phức tạp. Đã hai tuần , đến bây giờ vẫn còn hồn !
nhanh, ông liền mở lời an ủi:
"Được , hai cũng cần quá lo lắng. Gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề. Căn cứ phía Đông bên đưa đề án tồi, phương án cụ thể bên chúng cũng sẽ sớm xác định và theo."
Ông , giọng thấp vài phần: "Mọi chuyện sẽ lên."
Sau đó nhanh chuyển đề tài: "Triệu Bình An hôm nay ?"
Chuyện hôm nay ông cơ bản nắm rõ, dựa theo thời gian thú dữ loạn, Triệu Bình An hôm nay chắc chắn rời khỏi khu biệt thự.
An Nam , thủ trưởng Lệ là sẽ truy cứu việc vặt vãnh như bỏ bê công việc, chắc là chuyện khác. Vì thế cô nhanh chóng gật đầu, hỏi:
"Có gì cần ?"
Thủ trưởng Lệ "Ừm" một tiếng: "Hai giúp chuyển lời cho , ngày mai tất cả ở bộ phận nghiên cứu khoa học đến đúng giờ, sắp tới thể thêm giờ một thời gian."
An Nam gật đầu: "Được. sẽ chuyển lời cho ."
Ước chừng chỉ là bộ phận nghiên cứu khoa học, tất cả nhân viên chính phủ, hẳn là đều bận rộn một thời gian.
Chỉ là đề án của căn cứ phía Đông rốt cuộc là gì? Chính phủ phía Bắc bên tính toán thế nào?
Chưa đợi An Nam mở lời hỏi, thủ trưởng Lệ về phía bức tường nam, tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-816-yeu-manh-dat-nay-den-sau-dam.html.]
"Còn những xác hung thú , hai cần bận tâm, sẽ sắp xếp chuyên gia xử lý."
An Nam vốn cũng định bận tâm đến chuyện . Trận chiến là do họ đánh, chuyện hậu sự đương nhiên đổi cho chính phủ .
Cô bây giờ càng quan tâm hơn vẫn là chuyện thiên tai.
Vì thế cô chỉ gật đầu, truy vấn: "Phương án của căn cứ phía Đông là gì? Các vị tính toán xử lý thế nào?"
Thủ trưởng Lệ giải thích nhiều, chỉ lấp lửng: "Rất nhiều chuyện còn họp xong mới thể chốt."
Sau đó cho cô một viên thuốc an thần:
Vân Vũ
"Yên tâm , khi chốt xong, chắc chắn sẽ thông báo cho hai một tiếng. Mấy ngày tới còn sẽ đến một chuyến nữa, cùng với những chuyện khác, chúng sẽ chuyện."
Lời đến đây, An Nam cũng tiện hỏi thêm, liền chỉ gật đầu, "Được".
Thủ trưởng Lệ lời tạm biệt với hai , vội vã rời .
An Nam bóng lưng ông rời , chỉ cảm thấy còn tâm trạng gì.
Ban đầu hôm nay cuối cùng cũng giải quyết vấn đề hung thú đột biến lo lắng bấy lâu, còn thành công rút lui an khỏi sự nhắm của phó thủ trưởng Tiêu, buổi tối hẳn là thể ngủ ngon mới đúng.
tin tức về "sống sót đại dương" truyền đến, cô lập tức vui lên .
Ngay cả khi trong tay du thuyền và tàu ngầm, An Nam vẫn cảm thấy cảm giác an .
Lúc thể tùy thời tùy chỗ lên bờ, du thuyền xa hoa là để tận hưởng. nếu cả đời chỉ thể sống du thuyền, đó chính là tra tấn.
Hơn nữa những ngày học tập trong tàu ngầm khép kín đó cô còn nhớ như in. Cái cảm giác lênh đênh biển cả mênh mông, ngột ngạt đến mức nào.
Cô cúi đầu mảnh đất chân, đầu tiên cảm nhận thế nào là " yêu mảnh đất đến sâu đậm".
Vì thế cô đầu với Cố Chi Dữ: "Chúng ngày mai bắt đầu thu thập thêm đất , cái thứ sẽ trở thành hàng hiếm."
Nếu loài thật sự chỉ thể lênh đênh biển, thì thứ đất sẽ còn quý hơn cả lương thực.
Cố Chi Dữ "Ừm" một tiếng. Anh tâm trạng của An Nam , tuy rằng chính cũng chút hoang mang về tương lai, nhưng vẫn nắm tay cô, giọng nhẹ nhàng :
"Nghĩ theo hướng tích cực, Lệ Minh Thành trong tình huống vội vã về mở họp, còn cố tình đến để xin chúng - ít nhất đạn mà dùng, ông chắc chắn thể bổ sung cho ."
An Nam ngày thường quý trọng đạn dược, tiêu hao nhiều hỏa lực như , thật sự đau lòng.
An Nam vui lên, phối hợp kéo khóe miệng, : "Điều đó thì đúng."
Sau đó : "Đâu chỉ bồi thường đạn! Chúng còn tranh thủ một chút bồi thường khác nữa!"
Hai , cùng trở về phòng.
Sở Bội Bội và lập tức vây quanh:
"Thế nào thế nào? Thủ trưởng Lệ gì?"
" thấy ông cúi với hai , là xin ? Ông phó thủ trưởng Tiêu rốt cuộc là tình huống gì ?"
"Ông sẽ chủ cho chứ? Chuyện thể bỏ qua!"
"Ôi, xem sắc mặt hai lắm ? Hai chuyện lâu như ?"
Một đám mỗi một câu, ồn ào một đống lớn.
An Nam giơ tay dấu hiệu "dừng", chờ họ yên tĩnh , mới kể nội dung cuộc trò chuyện với thủ trưởng Lệ cho họ .