Cố Chi Dữ uống xong nước suối, khởi động xe, bắt đầu lái xuống chân núi.
An Hưng Nghiệp khó chịu gào lên: “Sao còn bang Thương Lang? ! nghỉ ngơi!”
An Nam giọng lạnh xuống: “Cánh tay của ông cũng nữa ?”
An Hưng Nghiệp tức đến méo cả mũi: “Mày dám?”
An Nam hừ lạnh một tiếng: “Phú Quý!”
Phú Quý lập tức gầm gừ đầu , chuẩn cắn .
“Đừng đừng đừng!” An Hưng Nghiệp nhanh chóng chịu thua: “ là chứ gì! Mày mau bảo nó ! Đi dạo chơi!”
An Nam một lúc, thể hiểu nổi khi còn nhỏ cô coi một như thế là ngọn núi vĩ đại.
Cô rũ mắt xuống, phân phó Phú Quý: “Được.”
Phú Quý “Hừ” một tiếng, trong suốt thời gian đó, giúp Cố Chi Dữ chỉ đường, thỉnh thoảng sang nhe răng gầm gừ với An Hưng Nghiệp.
Việc lái xe và tìm đường sắp xếp xong, An Nam bắt đầu chuyên tâm thẩm vấn An Hưng Nghiệp:
“Chuyện mất, rốt cuộc là ?”
Nhắc đến chuyện , An Hưng Nghiệp lập tức chút chột , cúi đầu cái chân thương của :
“Ui da... đau quá thôi!”
An Nam ngưng thần hai giây, đột nhiên rút con d.a.o ba cạnh, đ.â.m mạnh vai .
“Á!!!” An Hưng Nghiệp thét mắng: “An Nam, mày điên !”
An Nam vẻ mặt lạnh nhạt, rút con d.a.o , chỉ mặt : “Nhát tiếp theo, là cổ họng.”
Con d.a.o rút , m.á.u ở vai An Hưng Nghiệp lập tức tuôn ngừng. Cũng may An Nam dự liệu , để mấy tấm ga trải giường cũ ở ghế , nên bẩn chiếc xe yêu quý.
An Hưng Nghiệp cắn răng, bắt đầu kêu gọi Cố Chi Dữ: “Con rể! Con khuyên can chút ?”
Cố Chi Dữ lái xe, mặt biểu cảm đáp: “Xin , vợ tính tình , mong bố thông cảm.”
An Hưng Nghiệp thấy rõ ràng là thờ ơ, tức đến thể chịu nổi. Quay đầu tiếp tục với An Nam:
“Bố bây giờ tình cảm của hai đứa , nên mày hành động phóng túng, kiêng nể gì! dù thì bố cũng là bố của mày, mày đối xử với bố như , ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cái của yêu mày, và cả tình cảm hôn nhân của mày nữa...”
Hắn một đống, An Nam chỉ đáp một câu: “Ông đúng là chịu đòn giỏi đấy.”
“Hả?” An Hưng Nghiệp sững sờ.
An Nam châm biếm: “Bị thương thành thế , còn sức để giáo huấn .”
“ , nhát tiếp theo, là cổ họng.” Nói xong, An Nam động tác lớn, giơ d.a.o định đâm.
An Hưng Nghiệp mắt trợn trừng, lập tức hô to: “ ! hết!!!”
Mũi d.a.o kịp dừng cổ họng .
“Nói .”
An Hưng Nghiệp dám tự cao tự đại nữa, lập tức ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: “Thật của con mất, đều là do Liễu Tú Liên .”
Liễu Tú Liên?
An Nam nhíu mày: “Nói tiếp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-374-tham-van-an-hung-nghiep.html.]
“Khoảng thời gian đó con vì một vấn đề và áp lực trong công việc, tim vẫn luôn khỏe. Chuyện con cũng mà...”
“Bố lúc đó thường xuyên ở bên Liễu Tú Liên, tiện miệng chuyện cho cô .”
“Không ngờ cô để tâm, cố ý mua một loại hương cho tim... cũng , chỉ là vấn đề về tim thấy, sẽ tăng chứng tim đập nhanh.”
“Cô đưa hương đó lên quần áo của bố...”
An Hưng Nghiệp dừng một chút: “Bố lúc đó cũng hiểu, thấy nó thanh nhã, nên cứ dùng. Dùng một thời gian dài, tim con càng ngày càng khó chịu, đặc biệt là khi ở gần bố, sẽ nghiêm trọng hơn, bố mới nhận gì đó đúng.”
“Đợi đến khi bố sự thật từ miệng Liễu Tú Liên, dừng dùng loại hương đó, thì còn kịp nữa.”
“Không lâu , con lên cơn đau tim mà qua đời...”
Nói đến đây, An Hưng Nghiệp còn nặn vài giọt nước mắt: “Đều là tại Liễu Tú Liên! Đều là tại con tiện nhân đó, con mới thể...”
An Nam bộ dạng rơi lệ, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một từ:
Nước mắt cá sấu.
Mặc dù trông thật ghê tởm, nhưng cô vẫn siết chặt tay, cố nén để tiếp.
An Hưng Nghiệp vẫn đang tự bào chữa cho :
“Bố chẳng qua là phạm sai lầm mà mỗi đàn ông đều sẽ mắc . Hơn nữa Liễu Tú Liên là thanh mai trúc mã của bố, khi quen con chúng tình cảm... Ai thể ngờ, cô độc ác đến mức ...”
“ Nam Nam con yên tâm, bố giúp con báo thù ! Liễu Tú Liên, và cả Vương Đăng, tất cả đều bố tay...”
Lời còn xong, An Nam ngắt lời: “Vương Đăng?”
Vương Đăng lái xe cho gia đình họ nhiều năm, An Nam đương nhiên là nhận : “Liên quan gì đến ?”
Nhắc đến Vương Đăng, lửa giận của An Hưng Nghiệp kìm : “Mẹ con mất liên quan đến . dám cắm sừng bố, bố đương nhiên sẽ bỏ qua!”
Vương Đăng cắm sừng An Hưng Nghiệp?
An Nam hiểu , bà chắc chắn sẽ dây dưa với tài xế của An Hưng Nghiệp. Thế là cô nhanh chóng hiểu , hẳn là Liễu Tú Liên, cùng với Vương Đăng, cắm sừng .
Cô lạnh: “Ông g.i.ế.c Liễu Tú Liên, là để báo thù cho , là báo thù cho chính ông?”
An Hưng Nghiệp từ cơn giận phản ứng , vội vàng giải thích: “Đương nhiên là báo thù cho con! Giải quyết Vương Đăng chẳng qua là tiện tay thôi...”
An Nam sẽ tin những lời vớ vẩn của : “Nếu thật sự là để báo thù cho , ông sẽ đợi đến bây giờ mới tay?”
An Hưng Nghiệp kể chuyện một cách rõ ràng rành mạch, như thể tất cả đều là của Liễu Tú Liên, nhưng An Nam một lỗ hổng lớn nhất trong đó:
“Nếu tất cả đều liên quan đến ông, tại ông sự thật, báo cảnh sát, cũng cho bà ngoại?”
An Hưng Nghiệp ấp úng đáp: “Chuyện trong nhà thể để lộ ngoài mà... Hơn nữa bà ngoại con tuổi cao , bố sợ bà chịu nổi cú sốc .”
“Sợ bà chịu nổi cú sốc?” An Nam lạnh: “Ông đừng quên, bà ngoại chính là ông chọc tức đến chết! Khi ông đón Liễu Tú Liên nhà, nghĩ đến bà ngoại sẽ chịu nổi cú sốc ?”
“...” An Hưng Nghiệp ngay lập tức nghẹn lời.
An Nam tiếp: “Cho dù ông lo lắng cho bà ngoại, lo lắng chuyện trong nhà lộ, tại ông cưới Liễu Tú Liên nhà? Thậm chí vì kẻ hại c.h.ế.t vợ , mà đuổi con gái ruột khỏi nhà?”
An Nam An Hưng Nghiệp nên lời, lạnh lùng :
“Đừng bịa! Logic của ông thể như một ! Ông, và Liễu Tú Liên , căn bản là cùng một giuộc.”
An Hưng Nghiệp toát mồ hôi, há miệng giải thích: “ ...”
An Nam giơ con d.a.o ba cạnh lên, lạnh giọng ngắt lời :
Vân Vũ
“ , là sự thật. Còn dám dối, cái giá trả là cái mạng của ông!”