Phảng phất là sợ Cố Chi Dữ gì nữa, An Nam trực tiếp giơ tay sờ một chút, đem truyền tống trang viên.
Phú Quý: “Ngao?”
An Nam nó: “Còn mày. Vào uống nước .”
Sau đó đem con ch.ó cũng thu gian.
Sau đó hài lòng đường phố vắng lặng, sương mù bao phủ, hoạt động một chút mắt cá chân và cổ tay.
Vào nhà thu vật tư thôi.
Cố Chi Dữ đột nhiên xuất hiện trong trang viên:…
Hắn vốn định , “Vậy , cô tự ”.
Cô gái bá đạo thật đúng là một hai!
Hắn mím môi, nhịn nghĩ, về chỉ cần cô gái hài lòng, là thể đem ném gian?
Cái lắm a…
Sau đó nghĩ, tối qua cô vẫn luôn kêu “Bỏ cuộc”, nhưng cũng đem ném gian…
Khi đó rõ ràng qua 12 giờ, thời gian mới.
Cố Chi Dữ sung sướng nhếch môi, biệt thự, dựa sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
là phụ nữ khẩu thị tâm phi.
Con chó đang đeo mặt nạ phòng độc nhảy hai cái bên bờ suối, cũng theo phòng, đối với Cố Chi Dữ sô pha ngao ngao kêu.
Cố Chi Dữ mở mắt: “Hả?”
“Ngao ngao ngao ngao!”
Mang mặt nạ uống nước !
Cố Chi Dữ hiểu ý nó: “Cái gì?”
Phú Quý kêu, bới bới mặt nạ phòng độc mặt .
Cố Chi Dữ hiểu : “Mày tao giúp mày gỡ mặt nạ xuống?”
Con chó điên cuồng gật đầu.
Cố Chi Dữ cũng sự ảo diệu của suối nước, cũng Phú Quý là uống nước, vì thế :
“Đừng gỡ, phỏng chừng cũng chỉ hai, ba phút, chị Nam của mày thu xong .”
Chính mặt nạ phòng độc cũng tháo. Dù chừng khi nào sẽ đột nhiên truyền tống ngoài.
Phú Quý gấp đến độ : “Ngao ngao! Ngao ngao ngao!”
Tao uống nước! Chủ nhân đều , cho tao để uống nước!
Cố Chi Dữ sờ sờ đầu nó: “Ngoan, đừng gấp, cô sắp .”
Phú Quý:…
Con ngu xuẩn! Không hiểu tiếng chó!
Lúc trong mắt con chó, vẻ trai của Cố Chi Dữ cũng giảm xuống ít.
Đồ vật trong nhà cũ nhiều lắm, An Nam chạy thu, nhanh liền thu sạch sẽ.
Chờ thu xong vật tư, từ biệt thự an , cô mới đem Cố Chi Dữ và Phú Quý từ trong gian phóng .
Còn tiên nũng: “Ngại quá nha, với một tiếng liền đem truyền tống gian.”
Cố Chi Dữ nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên, cũng tức giận:
“Đi thôi, về nhà.”
Phú Quý vui.
Nó mới dễ dàng gì biểu đạt rõ ràng cho Cố Chi Dữ, nó uống nước. Kết quả mới gỡ mặt nạ, truyền tống ngoài.
Tức khắc vẻ mặt vui “Ngao” hai tiếng.
An Nam , con ch.ó từ trong gian mà la to, chính là ý tứ nước suối uống đủ.
hôm nay cô tính toán cho nó tiếp tục uống:
“Uống một chút là , hôm nay đến đây thôi. Ai bảo mày bới thùng rác linh tinh!”
Phú Quý dậm chân: “Ngao ngao ngao, ngao ngao ngao!”
tao còn uống! Một ngụm cũng uống a a!
An Nam nó: “Về còn bới thùng rác ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-304-an-hung-nghiep-va-vuong-le-mai.html.]
Phú Quý lập tức lắc đầu.
An Nam: “Rất .”
Phú Quý hưng phấn thẳng , chuẩn một nữa truyền tống gian.
Lại An Nam : “Đi thôi, về nhà.”
Phú Quý:…
An Nam cho nó đeo mặt nạ, hai một chó về hướng nhà.
Bóng dáng bọn họ biến mất trong sương mù dày đặc lâu , một bóng từ nơi xa bò tới biệt thự 14.
Chính là An Hưng Nghiệp.
Vết thương của vốn dĩ viêm, Vương Đăng tay quá nặng, từng quyền nhắm đầu , dẫn tới hôn mê suốt cả đêm.
Chờ tỉnh , cửa phòng mở toang, trong phòng sương mù tràn ngập.
Thị giác hạn chế lo âu gấp bội. Kêu hai tiếng, đáp , mò mẫm bò khắp biệt thự, cũng tìm thấy vật tư biến mất.
Nghĩ đến Liễu Tú Liên cùng An Tiểu Bắc tuyệt tình, tê tâm liệt phế gào lên vài tiếng, sống sờ sờ tức đến hôn mê bất tỉnh.
Chịu sương mù ảnh hưởng, lăn lộn nhiều . Tỉnh , tức đến bất tỉnh. Tỉnh , tức đến bất tỉnh…
Thẳng đến cuối cùng, tức đến bệnh tim, rốt cuộc ngất , mà là che trái tim kinh hoàng, quặn đau tại chỗ, một động cũng dám loạn động, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng hoãn .
An Hưng Nghiệp , ở quỷ môn quan một chuyến.
Vì thế cảm xúc phẫn nộ sợ hãi thế, sợ đến một lúc lâu, nước mũi nước mắt đều chảy tới bên miệng.
Đại nam tử chủ nghĩa và tôn nghiêm từng tất cả đều còn, một bên , một bên bò bên ngoài căn nhà.
Hiện tại bộ hy vọng đều ở An Nam.
Nhất định cầu cô tha thứ, cầu cô cho tá túc.
Chân dùng nổi lực, trong nhà cũng gậy, An Hưng Nghiệp chỉ thể mặt đất giống sâu bọ gian nan mà bò. Phí sức của chín trâu hai hổ, mới rốt cuộc bò tới biệt thự 14.
Hắn tràn đầy mong đợi ngẩng đầu, chỉ thấy cửa sân mở toang và căn nhà rách nát.
Sao thế ? Nhà An Nam địa chấn sụp??
An Hưng Nghiệp thể tin bò nhà, phát hiện trong phòng cái gì cũng . Không , cũng vật tư.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngừng tại chỗ trầm tư.
Xem An Nam mang theo vật tư chuyển .
Cô thể ?
An Hưng Nghiệp nghĩ tới Cố Chi Dữ, mắt sáng lên.
Con nhóc khẳng định là dọn biệt thự một, cùng Cố tổng ở!
Nghĩ , lập tức tràn đầy lực lượng, xoay bò ngoài căn nhà.
Chỉ là mới bò đến một nửa, căn biệt thự lung lay sắp đổ đột nhiên rốt cuộc kiên trì , “Oanh” một tiếng, nháy mắt sụp xuống.
An Hưng Nghiệp kêu thảm một tiếng, biến mất trong tàn tích bê tông cốt thép…
Vân Vũ
Bụi mù khắp nơi tán , dần dần trở về bình tĩnh, chỉ sương mù như cũ tràn ngập.
Hai giờ , một bàn tay m.á.u chảy đầm đìa từ phế tích run rẩy vươn .
Bên , một căn hầm tối tăm.
Một bà lão tóc hoa râm đang trói gô một cái giường nhỏ, trong miệng nhét một miếng giẻ rách, nức nở ngừng.
Chính là Vương Lệ Mai.
Trên mặt bà đều là nước mắt, một bên ý đồ giãy giụa, một bên từ cổ họng phát tiếng kêu yếu ớt.
Một bóng dáng chậm rãi căn phòng nhỏ tối tăm, “Chậc” một tiếng.
“Làm ồn gì? Phẫu thuật thành công ! Kim trong cơ thể bà tất cả đều lấy sạch sẽ.”
Vương Lệ Mai trừng mắt, dùng cằm chỉ vết thương . Kim là đều lấy sai! vết thương của bà đào lung tung.
Sâu thể thấy xương, m.á.u tươi đầm đìa.
Bà đau khổ, sợ hãi tới.
“Ô ô ô ô! Ô ô ô…”
“Bà là , kêu thả bà ?”
Vương Lệ Mai điên cuồng gật đầu.
Lại nọ : “Khó mà ! Chúng còn chuyện xong .”