Hồ Thúy Lan kiên trì, gì cũng bọn họ ở :
“Vợ chồng các con cố ý tới nhắc nhở chúng , còn tặng bộ đàm, dì cũng gì đáp lễ, chỉ là một bữa cơm đơn giản, cũng thể từ chối!”
Sở Bội Bội cũng : “Dì Hồ đúng! Hơn nữa, sương mù ngoài dễ, chúng tụ với ăn cơm còn là khi nào!”
An Nam và Cố Chi Dữ , thể từ chối thịnh tình, vì thế gật đầu : “Vậy .”
Nói , mượn ba lô che giấu, từ trong gian lấy một bó xúc xích tự lớn.
“Vậy chúng thêm một món ăn.”
Sở Bội Bội kinh ngạc : “Các cô các còn mang lạp xưởng đến đây?”
An Nam “Ừ” một tiếng: “Tối qua , nghĩ lấy đến đây cho các cùng nếm thử.”
Lời đương nhiên là giả. Những cái xúc xích là cô ở nhà rảnh rỗi việc gì , xong trực tiếp cất trong gian.
Hiện tại lấy , bất quá là thêm một món ăn, giúp bọn họ giảm bớt chút tiêu hao đồ ăn.
Hồ Thúy Lan đó vốn dĩ đang nấu cơm, hiện giờ thêm , cắt thêm một đĩa xúc xích, nhanh liền thể ăn cơm.
Mọi xuống, tiếp tục chuyện phiếm.
An Nam nhớ tới chuyện , nhắc nhở : “ , chúng tới, vặn thấy cái Giang Mộng Thu lén lút ở bên ngoài cửa sân của các .”
Hồ Thúy Lan nhíu mày: “Cô tới nữa?”
An Nam nhướng mày: “Lại?”
Sở Bội Bội gật đầu: “Hôm qua cô mới dọn đến đây, liền cùng chúng chuyện, chúng để ý tới. Sau buổi tối sắp ngủ , cô đến gõ cửa, chúng mới lấp cửa sổ xong, liền để ý nữa.”
An Nam: “Có là hướng về phía vật tư các đặt ở trong sân ?”
Sở Bội Bội gật đầu: “Có khả năng.”
Hồ Thúy Lan thì liếc mắt con trai, gì.
An Nam tiếp tục : “Lại quan sát hai ngày, nếu là còn địa chấn, liền đem vật tư đều dọn nhà , trong sân vẫn là an .”
Sở Bội Bội gật đầu: “Chúng tớ cũng là nghĩ như .”
Vài ăn chuyện, An Nam cố ý vô tình cảm thán: “Ai, đây là lũ lụt, là cực nóng, là mưa axit, là địa chấn, sương mù, thật là từng trận thiên tai nháo ngừng nghỉ.”
Sở Bội Bội cũng : “ , đều cho cơ hội thở!”
Hồ Thúy Lan khổ một tiếng: “Không trận thiên tai tiếp theo sẽ là gì.”
Bà hiện tại gửi hy vọng việc thiên tai kết thúc, chỉ cầu trận thiên tai tiếp theo thể đừng gian nan như .
An Nam định thế nào để để dấu vết mà cho bọn họ nghĩ đến cực hàn, liền thấy Triệu Bình An buông đũa, tiếp lời:
“Tớ chuyên môn liệt một cái danh sách, thống kê tất cả thiên tai khả năng phát sinh, chúng thể dựa theo cái , chuẩn .”
Nói , chạy về phía trong phòng, lấy một cái sổ tay. Trang vở mở và vẽ nhiều thứ.
Vài chuyền tay xem.
Cực nóng, cực hàn, mưa lớn, bão tuyết, mưa đá lớn, sương mù, gió lốc, mưa axit, lũ lụt, s·óng t·hần, địa chấn, bão táp, núi lửa phun trào, bão cát, thiên thạch đ.â.m Trái Đất, Trái Đất tự nổ.
An Nam khóe miệng run rẩy, tóm tắt cũng đầy đủ. Những cái trải qua, như cực nóng, mưa axit đều đánh dấu cẩn thận.
Không hổ là yêu thích sinh tồn mạt thế. Khi khác còn động chịu đựng, ý đồ dự đoán thiên tai tương lai.
Cực hàn và bão tuyết tiếp theo cũng đều ở trong dự đoán của .
An Nam yên tâm ít. Đồng đội như , so với Bạch Văn Bân và Tiền Oanh Nhi chỉ tìm kiếm sự bảo hộ của cô, luôn kéo chân thì mạnh hơn nhiều.
cô những dự đoán khác, nhịn nhíu mày. Những thứ sẽ về đều trải qua một chứ?
Vậy thì thật là đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-302-du-doan-thien-tai.html.]
Triệu Bình An chỉ chỉ hai hạng cuối cùng: “Nếu tới lúc tinh cầu đại nổ tung, chúng liền trực tiếp yên, ôm , dùng một nụ kết thúc cuộc đời kỳ lạ !”
Sở Bội Bội đó vô thiên tai, nhịn tặc lưỡi:
“Cảm giác chúng trải qua hình như chỉ là mấy cái mức độ phá hoại nhẹ nhất trong danh sách?”
Vân Vũ
Triệu Bình An chỉ chỉ sổ tay: “Các còn gì bổ sung ?”
Vài đều suy nghĩ.
An Nam nghĩ đến Vĩnh Dạ, dừng một lát, ám chỉ : “Thái dương thể sẽ biến mất ?”
Triệu Bình An nhíu mày: “Cái quá khoa học nhỉ…”
Sở Bội Bội bĩu môi: “Trước mắt những thiên tai chúng trải qua, cái nào khoa học?”
Triệu Bình An: “… Cái đó thì đúng.”
Hắn nghĩ nghĩ: “Nếu thái dương biến mất, kỳ thật chính là tương tự với hiện tượng cực ở nam bắc cực. 24 giờ hắc ám.”
Sở Bội Bội: “Vậy tương đối, còn ngày mặt trời lặn. 24 giờ lặn thái dương.”
Triệu Bình An cầm sổ tay, đem hai cái cũng lên.
Sở Bội Bội trầm tư : “Hai cái hẳn là nguy hiểm gì ? Chẳng chỉ là trời tối hơn hoặc là sáng hơn.”
An Nam ở bên cạnh gắp một miếng xúc xích, gì.
Nguy hiểm khẳng định là , nhắc đến Vĩnh Dạ, sắc mặt Bạch Văn Bân sợ hãi bình thường. Bất quá cô cũng chỉ thể nhắc nhở đến đây, nhắc cái gì động vật dị biến, khỏi liền chút quá rõ ràng.
Huống chi cô cũng tự trải qua, cụ thể là tình huống thế nào, chỉ thể một bước xem một bước.
Những phút tiếp theo, vài một bên tiếp tục ăn cơm, một bên thảo luận các phương án ứng phó thiên tai.
Ngay khi đang chuyện sôi nổi, đột nhiên thấy bên ngoài truyền đến một tiếng động lạ.
Sở Bội Bội buông đũa: “Hình như gõ cửa?”
Triệu Bình An dậy mang mặt nạ phòng độc: “Tớ qua xem.”
Mới ngoài lâu, liền thấy ở sân kinh ngạc kêu:
“Phú Quý?!”
An Nam lập tức lên: “Phú Quý?”
Bên ngoài là con ch.ó của nhà cô?
Cố Chi Dữ cũng theo lên, còn đợi bọn họ ngoài, Triệu Bình An mang Phú Quý phòng.
“Thần tượng, chó nhà cô tìm tới .”
An Nam và Cố Chi Dữ , trong mắt đều là kinh ngạc.
Thật là Phú Quý!
Nó chạy ? Bọn họ ngoài khóa đại môn và cửa sân. Con chó bây giờ chỉ mở cửa, cư nhiên còn mở khóa??
An Nam về phía Phú Quý: “Chó ngốc, mày đến đây?”
Lại thấy con ch.ó đầy mặt ủy khuất, nước mắt lã chã rơi xuống.
An Nam tâm lập tức thắt , lo lắng xổm xuống, nó hỏi: “Mày ?”
Phú Quý củng lòng cô cọ cọ, càng hung.
Rõ ràng tráng như một con gấu trắng khổng lồ, thế nhưng đáng thương vô cùng nức nở.
Sở Bội Bội thấy bộ dạng nó, giải thích: “Phú Quý hẳn là cũng sương mù bên ngoài ảnh hưởng. Sương mù chỉ tác dụng lên con , những động vật nhỏ trong nhà chúng tối qua cũng náo loạn một lúc lâu.”
Hồ Thúy Lan tinh mắt thì ở bên cạnh “Di” một tiếng.
Bà chỉ chỉ miệng con chó: “Miệng nó hình như ngậm cái gì?”