Sở Bội Bội gật gật đầu: “Nói cũng , nhỡ căn nhà khác giành ở thì đáng.
Triệu Bình An: “Chắc là sẽ , bên sườn núi vẫn còn yên . Chủ yếu là căn nhà chúng đang ở sắp sụp , dọn sớm thì an tâm sớm.”
Ba về đến khu phố, ai về nhà nấy.
An Nam đến cửa, ba nhóc con đồng loạt lao tới.
Cô vuốt đầu từng đứa một, hít mũi phòng: “Thơm quá!”
Cố Chi Dữ bưng đồ ăn từ bếp : “Cơm tối xong .”
Sau đó cẩn thận đánh giá An Nam một lượt: “Sao hôm nay về muộn thế? Có chuyện gì xảy ?”
An Nam lắc đầu: “Không gì .”
Hai xuống bàn ăn, An Nam : “Hôm nay em xem nhà.”
Cố Chi Dữ ngẩn : “Xem nhà nào?”
An Nam đùa: “Em dọn ngoài, ở một .”
Cố Chi Dữ liếc cô một cái: “Đừng bậy.”
An Nam: “Thiệt mà! Bốn các dính quá, em sống một một thời gian.”
Cố Chi Dữ thẳng cô một lát, đó buông đũa: “Đừng ăn nữa.”
An Nam: “A?”
Cố Chi Dữ bế bổng cô lên: “Có vài thiếu đòn.”
Nói xong, trực tiếp ném cô lên sofa, cúi đến gần.
An Nam khuôn mặt trai gần ngay mắt, đùa quá, vội vàng đẩy một cái:
“Em đùa thôi! Anh mau tránh !”
Cố Chi Dữ để ý.
Mặt An Nam đỏ bừng: “Em sai ! Đừng nháo nữa, lát cơm nguội mất.”
Cố Chi Dữ nhếch mép: “Muộn .”
Hai phút .
Cố Chi Dữ dằn mặt: “Còn ở một ?”
An Nam liều mạng lắc đầu: “Không .”
Cảm thấy ánh mắt vẫn còn nguy hiểm, đành đáng thương : “Cố Chi Dữ, em đói bụng. Em ăn cơm.”
Cố Chi Dữ do dự một lát, mới buông cô .
An Nam vội vàng dậy, chạy như trốn về phía bàn ăn.
Hai một nữa xuống bàn.
Lần An Nam dám linh tinh nữa, nghiêm túc :
“Tòa nhà hư hại khá nghiêm trọng, hôm nay em cùng chị Bội Bội và Triệu Bình An xem biệt thự sườn núi, định dọn đến đó ở.”
Cố Chi Dữ suy nghĩ một chút: “ , ở đó an hơn.”
Rồi : “Xem nhà nào? Em cứ ở chỗ chẳng .”
An Nam bĩu môi: “Em ăn cơm mềm của đàn ông.”
Cố Chi Dữ cô một cái, chút buồn : “Vậy ăn cơm mềm của em. Anh ngại.”
An Nam bật : “Được thôi, em nuôi .”
Cố Chi Dữ gắp cho cô một đũa thức ăn: “Gia chủ, ăn nhiều .”
Hai vui vẻ ăn cơm xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Chi Dữ đống vật tư đầy phòng: “Anh sẽ kiếm cho em một chiếc xe tải, cố gắng dọn xong trong một hai chuyến, đỡ chạy chạy .”
An Nam thầm nghĩ, nếu ở đây, em sẽ trực tiếp cất hết gian, tiến độ còn nhanh hơn.
Nghĩ đến đó, cô hỏi thẳng: “Chuyện của xong ?”
Mấy ngày nay Cố Chi Dữ bận đến thấy bóng , An Nam tuy hỏi bận gì, nhưng trong lòng cũng mơ hồ suy đoán.
Giờ là mạt thế, công ty ngừng hoạt động, là bận ăn. Trữ vật tư nhiều như , cũng là tìm vật tư.
Kết hợp với thời cơ hiện tại, An Nam đoán, thể chính là đại gia bí ẩn bán dầu cho chính phủ.
Tuy nhiên cô bao giờ hỏi.
Dù hai vẫn luôn can thiệp chuyện của , ai bận việc nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-236-neu-khong-quen-biet.html.]
Cố Chi Dữ đáp: “Ngày mai ngoài một ngày nữa là xong hết.”
Mắt An Nam sáng lên. Vậy chẳng ? Có thể dùng gian.
Thế là cô : “Được, bận việc của .”
Cố Chi Dữ hỏi cô: “Em định khi nào dọn?”
An Nam trả lời đúng sự thật: “Ngày mai.”
Cố Chi Dữ nhíu mày: “Có thể đợi một ngày ? Ngày mốt dọn, giúp em cùng dọn.”
An Nam xua tay: “Không cần. Anh quên , em dịch chuyển.”
Cố Chi Dữ vẫn đồng ý: “Dù dọn nhiều cũng mệt. Vẫn nên đợi ngày mốt, để cho.”
Sau đó giải thích: “Ngày mai hẹn với , thể đổi, nhất định ngoài một chuyến. Sau ngày mốt thì việc gì nữa.”
An Nam tỏ vẻ hiểu: “Anh cứ bận việc của .”
Thấy Cố Chi Dữ còn định gì đó, cô : “Em cũng hẹn với chị Bội Bội và bọn họ . Anh yên tâm, ngày mai em dọn bao nhiêu thì dọn, dọn nổi thì để cho .”
Cố Chi Dữ đành gật đầu: “Vậy em chú ý một chút, đừng để mệt.”
Sáng sớm hôm , An Nam mới rời giường, phát hiện Cố Chi Dữ , bàn còn bày bữa sáng sẵn.
“Hôm nay sớm ?”
An Nam vệ sinh cá nhân xong, một bàn, từ tốn ăn cơm.
Vừa ăn xong, Cố Chi Dữ đột nhiên mở cửa .
An Nam ngạc nhiên : “Chuyện hôm nay xong nhanh ?”
Cố Chi Dữ đưa cho cô một cái chìa khóa: “Anh còn .”
An Nam càng nghi hoặc: “Chưa ? Vậy nãy ngoài là...”
Cô chìa khóa trong tay, bừng tỉnh: “Đi lấy xe cho em ?”
Cố Chi Dữ gật gật đầu: “Ừm, mở một chiếc xe tải, đỗ ở lầu.”
Sau đó cẩn thận hỏi: “Biết lái ? Nếu thì để Long Tòng An cho em.”
An Nam vội xua tay: “Biết lái. Anh dẫn Long Tòng An việc của .”
Cô chuyện, trong lòng thấy ấm áp.
Cố Chi Dữ bản còn việc bận, dậy thật sớm lấy xe cho cô, hơn nữa ngay cả bữa sáng cũng để lỡ.
Vừa mở mắt , cô phát hiện chuyện đều cố gắng sắp xếp thỏa.
Cố Chi Dữ cô: “Đây là biểu cảm gì?”
An Nam ôm lấy : “Cảm động đấy.”
Cố Chi Dữ , ôm cô: “Vậy em định báo đáp thế nào?”
An Nam nhướng mày: “Còn cần báo đáp?”
Cố Chi Dữ một cách chính đáng: “Đương nhiên.”
An Nam hỏi: “Anh báo đáp gì?”
Cố Chi Dữ dường như sớm nghĩ kỹ, ôm cô : “Vĩnh viễn đừng rời xa .”
Cơ thể An Nam cứng đờ trong một chớp mắt.
Cố Chi Dữ chút vui: “Khó lắm ?”
An Nam: “Cũng hẳn là...”
Cố Chi Dữ , cúi đầu, nghiêm túc cô.
An Nam : “Em chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu chúng quen , những lời sẽ với ai.”
Cố Chi Dữ nhướng mày: “Sao thể quen ?”
An Nam tựa lòng , suy nghĩ bay xa.
Nếu cô trọng sinh, bọn họ thật sự là quen .
Kiếp cô ngàn dặm xa xôi đến sườn núi, cha tệ bạc từ chối ở ngoài cửa, từ xa thấy căn biệt thự xa hoa của Cố Chi Dữ.
cô từng gặp mặt .
Bọn họ xưa nay quen , cô ôm hận mà chết.
Vân Vũ
Cố Chi Dữ thấy An Nam gì, cho rằng cô bận tâm đến đáp án của câu hỏi.
Thế là nghiêm túc trả lời: “Nếu chúng quen , sẽ ở một thật thà, cho đến khi gặp em.”