Sở Bội Bội qua mắt kính cửa ngoài, thấy là một cô bé gầy yếu, giọng dịu hơn:
“Cô con, con chuyện gì ?”
Bé gái bĩu môi: “Mẹ ơi, con đói.”
Sở Bội Bội nhíu mày, đứa bé vẻ ngốc, hiểu lời cô .
Cô một : “Cô con, con nhận nhầm .”
Nói , liền chuẩn về phòng.
Bé gái méo miệng, òa lên: “Mẹ ơi, cần Tiểu Ngoan nữa ?”
Sở Bội Bội đột nhiên sững , dừng bước, sờ sờ bụng .
Đứa con đời của cô, cũng tên là Tiểu Ngoan.
Lúc đó thai còn nhỏ, kịp đặt tên cho con, nhưng chồng cô luôn thích ghé bụng cô, gọi “Tiểu Ngoan”, “Tiểu Ngoan”.
Lâu dần, cô cũng quen gọi là Tiểu Ngoan.
Bé gái bên ngoài vẫn : “Mẹ ơi, Tiểu Ngoan đau quá.”
Đau?
Cô nhớ đến đứa con đá sảy của .
Hẳn là nó cũng đau.
Nếu lúc đó Tiểu Ngoan của cô chết, bây giờ hẳn là đủ tuổi gọi …
Cô bé ngoài cửa vẫn , từng tiếng “ ơi” gọi lên khiến cô đau lòng.
Cô ghé mắt kính cửa, xác nhận xung quanh khác , từ từ mở cửa.
Mắt bé gái sáng rực, tiến vài bước, nhào Sở Bội Bội: “Mẹ ơi!”
Sở Bội Bội một nữa cảnh giác xung quanh, đó mới xổm xuống:
“Dì xem nào, con đau ở ?”
Bé gái vén chiếc quần rộng thùng thình lên: “Ở đây.”
Sở Bội Bội cúi đầu . Cẳng chân của cô bé bỏng một mảng lớn do mưa axit.
Cô vội : “Con ở đây ngoan ngoãn chờ dì, dì nhà lấy thuốc cho con.”
Bé gái kéo lấy vạt áo cô: “Mẹ ơi, đừng rời xa con.”
Sở Bội Bội đành kiên nhẫn giải thích: “Tiểu Ngoan, con ngoan ngoãn ở đây chờ, dì lấy thuốc cho con, bôi thuốc vết thương mới mau lành, vết thương lành sẽ đau nữa.”
Bé gái lưu luyến buông tay cô : “Mẹ ơi, nhanh lên nhé.”
“Được .”
Vân Vũ
Sở Bội Bội về căn 1401, khoảnh khắc mở cửa, bé gái thoáng thấy bên trong chất đầy vật tư.
chỉ là một khoảnh khắc, cánh cửa đó đóng chặt .
Bé gái rũ mắt xuống, ngoan ngoãn tại chỗ chờ đợi.
Rất nhanh, Sở Bội Bội mang theo bánh mì, thuốc mỡ và nước .
Cô xé bánh mì : “Ăn một chút .”
Bé gái dường như đói lâu, lập tức ăn ngấu nghiến.
Sở Bội Bội nhân cơ hội vén ống quần cô bé lên, giúp cô bé dùng nước sạch rửa vết thương.
Sự chú ý của bé gái đều ở đồ ăn, tuy đau đến rơi nước mắt, nhưng kêu một tiếng nào.
Sở Bội Bội đau lòng cô bé một cái, đó nhẹ nhàng giúp cô bé bôi thuốc bỏng.
Điều kiện hạn, hiện tại chỉ thể trị liệu như .
Tuýp thuốc bỏng vẫn là nhờ thu thập vật tư của Nhị Khôi và đám đó, tuy đúng bệnh, nhưng còn hơn .
Bé gái nhanh ăn xong bánh mì, l.i.ế.m vỏ túi, nhịn kêu lên: “Đau quá.”
Sở Bội Bội nhẹ giọng an ủi: “Nhịn một chút, bôi thuốc sẽ nhiễm trùng.”
Bé gái ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn .”
Sau đó ánh mắt chuyển sang chỗ nước dùng để rửa vết thương: “Mẹ ơi, con thể uống ?”
Sở Bội Bội gật đầu: “Đương nhiên .”
Sau đó đưa chai nước cho cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-197-be-gai.html.]
Bé gái uống xong nước, định gì đó, một bóng lo lắng vọt lên.
“Tiểu Ngoan!!”
“Cái con ma đầu nữ , mau thả Tiểu Ngoan của tao !”
Sở Bội Bội thấy phụ nữ đột nhiên xông lên, theo bản năng rút khẩu s.ú.n.g lưng.
“Cái trạm đừng nhúc nhích!”
Người phụ nữ như hề sợ hãi, vẫn kêu: “Cô buông con gái !”
Sở Bội Bội , kinh ngạc thoáng qua cô bé: “Đây là con gái của chị?”
Sau đó nghĩ, nếu đối phương tên đứa bé, hẳn là sai.
Thế là giọng điệu hơn một chút: “Con gái chị bỏng khá nghiêm trọng, mới bôi thuốc cho con bé xong.”
Người phụ nữ thấy tuýp thuốc mỡ trong tay cô, vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhỏ giọng : “Cảm ơn cô.”
Sau đó đau lòng kéo cô bé lòng: “Tiểu Ngoan, con ?”
Cô bé lắc đầu.
Sở Bội Bội thấy đứa bé đến, liền đóng cửa về nhà.
Cô bé lưu luyến cánh cửa một cái.
Người phụ nữ ôm cô bé xuống lầu, :
“Con đều các chú , con ma đầu nữ nguy hiểm! Sao còn dám lên?”
Cô bé lắc đầu: “Mẹ ơi, dì ma đầu một chút cũng hung dữ.”
Người phụ nữ nhíu mày: “Biết mặt lòng, vẫn cẩn thận một chút…”
Sau đó hỏi: “Không con ngủ trong lòng ? Chạy lúc nào ? Mẹ mở mắt thấy con, dọa c.h.ế.t khiếp.”
Cô bé trả lời, hỏi ngược : “Mẹ ơi, nếu mưa cứ tạnh, tính ?”
Người phụ nữ bộ dạng đột nhiên vẻ trưởng thành của cô bé, đau lòng : “Tiểu Ngoan cần nghĩ nhiều như , sẽ đưa con về nhà.”
Cô bé gì, đầu tầng 14 càng lúc càng xa.
Miệng lẩm bẩm: “ về nhà cũng đồ ăn!”
Bên ngoài tiếng mưa quá lớn, phụ nữ rõ: “Con gì?”
Cô bé rũ mắt xuống: “Không gì.”
________________________________________
Lại qua hai ngày, mưa vẫn cứ tạnh.
Những thương nặng ban đầu lúc đều tắt thở.
Những khác chờ trong tòa nhà thì càng ngày càng sốt ruột.
Nước mưa ngoài cửa sổ thể uống, trong tay họ cũng đồ ăn, những phòng trống cũng đồ ăn thức uống gì.
Cứ tiếp tục như , họ c.h.ế.t khát, cũng sẽ c.h.ế.t đói.
Người phụ nữ ôm con, cuộn trong một phòng ngủ ở tầng tám ba ngày.
Cô bé trong lòng cô , thở dài một tiếng: “Mẹ ơi, con đói.”
Người phụ nữ : “Mẹ xin con! Tiểu Ngoan, ráng chịu một chút nữa, ngày mai mưa tạnh thì ?”
Cô bé trần nhà: “Vậy nếu tạnh thì ?”
Người phụ nữ nghẹn ngào một lúc, gì.
Cô bé thở dài một tiếng.
________________________________________
Lại qua hai ngày, cửa tầng 14 một nữa vang lên tiếng gõ cửa.
Sở Bội Bội nhanh chóng .
Bên ngoài vẫn là cô bé đó.
Sở Bội Bội: “Mẹ con ?”
Cô bé vẻ mặt ngây thơ: “Cô chính là của con mà!”
Sở Bội Bội: “Ý dì là ruột của con.”
Cô bé nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Cái gì là ruột?”