Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:02:29
Lượt xem: 317
Nguyễn Trạch Minh lần này dừng lại một chút, cuối cùng nhìn về phía gương chiếu hậu cùng quán kem đang trong tâm mắt nói " Không thành vấn đề."
Lâm Nhàn quay đầu nhìn lại, mỉm cười dùng giọng nữ đặc biệt thanh tú nói "Cảm ơn."
Nguyễn Trạch Minh cũng cười nói "Cám ơn cái gì?" Anh quay đầu nhìn lại, nói với Lâm Nhàn “Đây là việc tôi nên làm với tư cách là một người bạn trai."
Bởi vì những lời này, hai người vô tình nhìn nhau cùng cười, không chú ý đến ánh mắt sáng ngời của người quay phim ngồi ở ghế sau.
Khung cảnh đẹp, khung cảnh đẹp...
Xe nhanh chóng tìm được chỗ đậu, để tránh gây náo loạn, Nguyễn Trạch Minh đã đeo khẩu trang và đội một chiếc mũ bucket màu đen làm bằng vải nylon để ngụy trang.
Lâm Nhàn chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, liền coi là đã ngụy trang xong.
Nguyễn Trạch Minh "... Cô không đeo khẩu trang sao?"
Lâm Nhàn không nói nên lời nhìn anh "Một nam một nữ, đều đeo khẩu trang, đội mũ, sợ người khác không biết mình có vấn đề sao?"
Nguyễn Trạch Minh "..."
Lâm Nhàn chỉnh lại mũ rồi dẫn đầu bước ra ngoài "Đi thôi " Đứng ngược ánh đèn, cô cười nói "Mua kem."
Nguyễn Trạch Minh không biết đây là cảm giác gì, nhưng khóe miệng không khỏi mỉm cười đáp lại cô "Được."
Lúc này, cả Nguyễn Trạch Minh và người quay phim đều quên mất Lâm Nhàn là ngôi sao nữ đang bị mọi người mắng chửi.
Họ đã nghe kể về việc Lâm Nhàn quyến rũ Điều Trác như thế nào, Lâm Nhàn gài bẫy đồng đội của cô ấy ra sao, Lâm Nhàn còn lừa gạt cả tiền từ thiện... mọi chuyện đều là thứ mà Nguyễn Trạch Minh khinh thường nhất, ngay cả khi họ gặp nhau lần đầu, anh đã không thích cô. Nhưng lúc này, anh đột nhiên không nhớ gì cả.
Trước cửa hàng kem có một hàng dài người xếp hàng, đang trong dịp nghỉ lễ nên có rất nhiều người đi chơi, hơn nữa thời tiết lại nóng bức, ai cũng muốn ăn một món gì đó mát lạnh.
Nguyễn Trạch Minh kéo khẩu trang đen lên cao hơn, sau đó quay về phía Lâm Nhàn nói "Cô tìm một chỗ ngồi trước đi "
Lâm Nhàn lắc đầu "Không cần, chúng ta cùng nhau xếp hàng chờ đi".
Nguyên Trạch Minh cau mày "Không cần thiết."
Lâm Nhàn cười lớn "Tôi cũng không phải là người mỏng manh. Mua sớm còn nhanh chóng trở về."
Lâm Nhàn đã nghe thấy một số giọng thể không cười với Nguyễn Trạch Minh, người đang không phát hiện bất cứ điều gì lạ.
Thính giác của Nguyễn Trạch Minh rõ ràng không tốt bằng Lâm Nhàn, vốn đã được tôi luyện bởi những trải nghiệm khủng khiếp trong cuộc sống, thấy Lâm Nhàn kiên quyết như vậy nên anh cũng không thuyết phục cô nữa.
Đoàn người phía trước xếp hàng di chuyển chậm rãi, ánh nắng mặt trời khiến người ta oi bức, Nguyễn Trạch Minh cũng cảm thấy khó chịu. Anh duỗi tay đem mũ đội lên cao hơn chút, để gió mát dễ chịu thổi qua, anh thở ra một hơi. Chẳng bao lâu sau đã đến lượt họ, nhân viên bán hàng là một cô gái nhỏ dễ thương, lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng, cô ấy đã cười tươi và nói "Xin chào, quý khách muốn mua gì?"
Nguyễn Trạch Minh ngẩng đầu nhìn tấm áp phích lớn nhất trước cửa hàng, trên đó có kem vị sô cô la và dâu tây, mua thêm cây thứ hai sẽ được giảm giá một nửa.
Nguyễn Trạch Minh chỉ vào hình ảnh nói "Vị này, hai cây"
Cô gái đối diện thoáng hiện ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó thử nói "Hai cây, tổng cộng là 12 tệ."
Nguyễn Trạch Minh cúi đầu tìm tiền, sau đó mới nhớ đến tiền Lâm Nhàn đang giữ, tổ chương trình đã tịch thu tài sản và điện thoại di động của họ.
Vì vậy, anh chỉ có thể nhìn về phía Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn hiểu ý, lấy tiền ra đưa cho Nguyễn Trạch Minh, anh đưa tay nhận lấy, vô tình chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của cô, mùa hè trong lòng như lại có băng giá.
Nguyễn Trạch Minh có chút không được tự nhiên, nhưng anh biết đây chỉ là cảm xúc bình thường khi anh đột nhiên tiếp xúc với một cô gái xa lạ.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay người đưa tiên cho nhân viên bán hàng "Đây."
Ánh mắt cô gái chợt sáng lên, nhanh chóng làm hai cây kem đưa cho Nguyễn Trạch Minh.
Khi Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn quay người rời đi, nhân viên bán hàng đột nhiên mở miệng hét lớn
"Nguyễn Trạch Minh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-42.html.]
Nguyễn Trạch Minh quay lại và trả lời "Ai?"
Lâm Nhàn "..."
Nhân viên bán hàng."Thật sự là Nguyễn Trạch Minh nha " ^^
Nguyễn Trạch Minh cuối cùng cũng phản ứng lại và nói "... Ách, tôi không phải."
Tuy nhiên, lúc này đã quá muộn. Những người đứng gần đó cũng nhận ra anh. Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh anh, ngay cả khi có một số người không phải là fan của Nguyễn Trạch Minh, cũng không ngăn cản việc họ tham gia cuộc vui muốn nhìn mặt những người nổi tiếng.
Gần như ngay lập tức, Nguyễn Trạch Minh bị bao vây.
"A A, đúng là Nguyễn Trạch Minh."
"Nguyễn Trạch Minh, Nguyễn Trạch Minh, em rất thích anh”
"Xin ký tên cho em "
"Trời ạ, đây là Nguyễn Trạch Minh sao? Ngoài đời nhìn còn đẹp hơn trong phim nữa."
"Những người phía trước đang nhìn vào ai?" "Tôi không biết, tôi nghe nói anh ta là một người ngôi sao điện ảnh."
"Vậy à, chúng ta cũng đi xem nhé."
Sự náo loạn, tụ tập của một đám đông trên quảng trường càng thu hút nhiều người tới hơn và hầu hết đều giơ điện thoại di động về phía này.
Nguyễn Trạch Minh cầm cây kem trong tay, vẻ mặt ngơ ngác, xuyên qua đám đông, tìm thấy Lâm Nhàn đang đứng ở bên ngoài, bình tĩnh nhìn anh
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy có chút bất lực, giơ cây kem trong tay lên.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Nhàn cười như một đóa hoa rực rỡ, chói mắt.
Cô lắc đầu, ý cô đã rõ ràng. Bây giờ có nhiều người đến nỗi cô không thể tiến lên lấy kem được.
Nếu cô ấy chen lấn để lấy kem thì hình ảnh này trông như thế nào nhỉ? Khi những người xung quanh nhìn thấy, họ sẽ nói gì?
Lâm Nhàn dùng tay chỉ chỉ về hướng bãi đậu xe, sau đó quay người bước đi trước.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp rời khỏi đám đông, Nguyễn Trạch Minh chợt cảm thấy hụt hãng.
Nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này, chính mình không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Anh và Lâm Nhàn giống như lúc này bỏ lỡ một lần, liền chỉ có thể vĩnh viễn nhìn bóng dáng ấy, dần dần rời xa.
Nếu năm đó, anh mạnh dạn gọi tên và đưa kem cho cô trước mặt đám đông, khiến tất cả mọi người ở đây đều hiểu lầm hai người họ, thì liệu anh và cô có còn một tia cơ hội nào không?
Khi Nguyễn Trạch Minh quần áo xộc xệch ngồi lên xe, Lâm Nhàn đã tựa người vào cửa sổ xe mà ngủ. Kem trong tay Nguyễn Trạch Minh đã tan chảy, anh nhìn Lâm Nhàn rồi nhìn người ngồi sau.
Sau đó anh quay người lấy quần áo ở ghế sau, người quay phim cũng bám sát để ghi hình.
Việc quay một chương trình tạp kỹ thực sự không thú vị bằng thành phẩm cuối cùng, chẳng hạn như quá trình di chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác có thể mất nửa giờ.
Sau đó họ phải mang chiếc máy ảnh nặng trịch này đi suốt 30 phút, quá trình này đôi khi rất nhàm chán, thậm chí họ còn không hình dung được hậu kỳ sẽ biên tập ra sao. Bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức để ghi lại được những khung cảnh thú vị nhất có thể.
Tuy nhiên, khi quay Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn, người quay phim luôn cảm thấy khung cảnh nào cũng rất đẹp.
Lúc này, nhìn thấy Nguyễn Trạch Minh đang khoác áo cho cô gái, người quay phim nhanh chóng chĩa máy quay trong tay về phía Nguyễn Trạch Minh, quay cận cảnh.
Nguyễn Trạch Minh lấy áo khoác, nghiêng người tới che cho Lâm Nhàn.
Sau đó còn cười lớn "Cô ấy ngủ rất ngon."
Anh lại nhìn đồng hồ "Đã 3 giờ 30 rồi, nên về thôi."
Mãi khi đến tận ngôi nhà tình yêu, Lâm Nhàn mới tỉnh dậy. Cô mơ mơ màng màng đi theo Nguyễn Trạch Minh vào phòng. Người phát hiện ra bọn họ là Tất Tùng và Hạ Thi Văn đã cùng trở lại trước đó.
Tất Tùng nhìn thấy hai người, cười hỏi "Nguyễn tiền bối, anh dẫn Lâm Nhàn đi chơi ở đâu vậy?" Nguyễn Trạch Minh cầm đồ ăn lên đáp "Đi chợ rau."