Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:02:27
Lượt xem: 385

Lâm Nhàn cười nói "Nếu anh cũng không biết mình muốn tiêu gì, sao không để tôi dẫn anh đi?"

Nguyễn Trạch Minh ngạc nhiên "Đi đâu?"

Lâm Nhàn lấy ra tờ tiền nói "Chợ, 100 nhân dân tệ đủ để ăn rất ngon."

Nguyễn Trạch Minh kinh hãi "Tôi không thể đi được."

Lâm Nhàn đã ngồi lên ghế phụ hỏi "Tại sao?"

Nguyễn Trạch Minh ngượng ngùng nói "... Tôi rất nổi tiếng, cô không hiểu đâu."

Lâm Nhàn lần đầu tiên bị đối phương làm cho không nói nên lời, tôi không hiểu sao? Anh đang chế nhạo tôi à?

Lâm Nhàn ”... Tôi không cảm thấy là tôi không hiểu? Tôi cảm thấy anh nghĩ quá nhiều."

Rốt cuộc, Nguyễn Trạch Minh vẫn theo Lâm Nhàn đến chợ và phát hiện ra rằng bản thân thực sự đã lo lắng quá nhiều. Chỉ cần đeo khẩu trang, mọi người trong chợ hoàn toàn không nhận ra anh.

Kể cả thỉnh thoảng, anh có tháo khẩu trang ở một số quầy hàng vì quá buồn chán thì cũng không ai nhận ra anh. Khi mọi người nhìn anh, họ chỉ nói "Ồ, chàng trai trẻ này trông thật đẹp mắt."

Nguyễn Trạch Minh "..." Thần tượng quốc dân, nam thần được nhiều người ca ngợi đã bị sốc.

Khi đi du lịch, anh vẫn thường xuyên được nhận ra.

Lâm Nhàn "Đừng suy nghĩ nhiều, Trung Quốc có 14 tỷ dân, không thể khiến tất cả mọi người đều biết đến mình. Các ông bà chủ trong chợ đều bận rộn và không có nhiều thời gian để ý đến những người nổi tiếng. Từ xưa đến nay, nguyên tắc cơ bản của cuộc sống không bao giờ thay đổi gạo, dầu, muối, nước tương, giấm và trà. Người nổi tiếng chỉ là gia vị bổ sung trong cuộc sống."

Nguyễn gia vị Trạch Minh vẻ mặt ngộ ra "..."

"Dĩ nhiên vẫn sẽ có người nhận ra anh. Anh vẫn nên chuẩn bị công tác che chắn cẩn thận."

Nguyễn Trạch Minh im lặng kéo khẩu trang lên, cảm thấy có chút an ủi "Còn cô thì sao?"

Lâm Nhàn lặng lẽ nói "Chắc chỉ có những anti fan mới nhận ra tôi "

Nguyễn Trạch Minh "... Tôi xin lỗi "

Lâm Nhàn “Không sao đâu."

Nguyễn Trạch Minh an ủi cô "Có lẽ fan cô..."

Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lặng lẽ ngắt lời anh "Đến người đón sân bay, tôi cũng không có. Fan đại khái chính là tôn tại trong mơ”"

Nguyễn Trạch Minh "Xin lỗi, tôi lại lỡ lời..."

Lâm Nhàn “Không sao, đừng bận tâm."

Nguyễn Trạch Minh không dám nói thêm gì nữa. Anh ngơ ngác đi theo phía sau cô. Bản thân anh cũng từng là người phải đi mua thức ăn ở chợ, lúc đó không kiếm được tiền nên phải sống đạm bạc cho dù hàng tháng vẫn có mức lương cơ bản.

Sau khi nổi tiếng, anh càng ngày càng bận rộn, không còn cần để ý đến việc ăn uống, trợ lý đã thay anh sắp xếp nhiều chuyện, ngay cả nguyên liệu trong tủ lạnh cũng luôn được đổi mới và lấp đầy.

Nhưng, anh thậm chí còn không có thời gian sử dụng căn bếp cao cấp của mình.

Lâm Nhàn ngồi xổm ở trước quầy bán cá, vươn tay liền bắt một con đặt lên trên, nói "Tôi lấy con này."

Ông chủ "Hahaha, cô gái trẻ, đa số mọi người đều không bắt được. Cô ngầu quá. Cô sống ở bãi biển à?" Những con cá thường có nhớt nên dễ dàng bị tuột đi nếu cầm không chắc tay. Chưa kể, sức sống của cá rất mạnh mẽ, khi nó bị bắt sẽ cố gắng liều mình giãy giụa. Thật khó để một người không thường xuyên đụng đến có thể bắt chúng chỉ bằng một tay.

Lâm Nhàn "Tôi đến từ bờ biển."

Ông chủ "Tôi đã đoán đúng rồi, tôi sẽ giảm giá cho cô."

Đôi mắt Lâm Nhàn sáng lên, cô nhìn ông chủ: "Cảm ơn ông chủ, chúc ông buôn may bán đắt."

Ông chủ cười lớn "Nhận được lời này của cô, tôi nhất định phải giảm giá nhiều hơn nữa."

Đôi mắt Lâm Nhàn lấp lánh "Đây quả thật là một ông chủ tốt. Chắc chắn ông sẽ sống lâu tới trăm tuổi."

Ông chủ "Hahahahaha... Tôi tặng cô con cá này luôn."

Lâm Nhàn "Hahahahaha...'

Nguyễn Trạch Minh "?2?"

Người quay phim "2222"

Lâm Nhàn mua thịt và rau ở chợ với giá 40 tệ, cô có cái miệng khéo léo nên đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Một con cá được tặng miễn phí, một cân thịt ba chỉ giá 15 tệ, thêm 20 tệ xương sườn, còn được tặng một ít thịt thăn và mua thêm một ít rau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-41.html.]

Nguyễn Trạch Minh phát hiện trong tay mình đã đầy ắp đồ đạc, còn Lâm Nhàn tay không đi về phía trước

Cô nhàn nhã hài lòng "Những món này đủ cho chúng ta ăn cả một ngày."

Nguyễn Trạch Minh "... Cô sẽ nấu sao?"

Lâm Nhàn quay lại nhìn anh "Chẳng lẽ là anh?"

Nguyễn Trạch Minh "... Cô có thể làm được không?”

Lâm Nhàn "Đùa thôi..." Cô dừng lại "Không ai nấu thì chúng ta cứ ăn bánh bao hấp."

Nguyễn Trạch Minh thở dài "... Tôi sẽ nấu vậy, đi thôi "

Lâm Nhàn cười "Được."

Nguyễn Trạch Minh "..." Tôi là đang bị người ta tính kế sao?

Bóng lưng của hai người dân dần rời xa, từ góc đường, một chiếc xe lăn chậm rãi di chuyển ra khỏi bóng tối.

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng...

Một ông lão với mái tóc trắng đang phụ đẩy xe lăn, ông nhìn Lâm Nhàn, và người kia dần rời xa, cúi đầu hỏi "Thiếu gia, sao cậu không tiến lên chào hỏi?"

Văn Sóc cười nói "Tại sao tôi phải chào hỏi?"

Mặc dù giọng nói của người đàn ông tỏ ra không mấy bận tâm, nhưng ông lão nhìn tay cậu chủ đặt trên thành xe, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.

Có thể thấy được anh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Ông lão thở dài khuyên nhủ "Thiếu gia..."

Văn Sóc nhìn lại hướng chợ rồi nói "Đi thôi Chúng ta cũng đi mua chút rau đi"

Ông lão cứng đờ nét mặt "Mua đồ ăn?"

Văn Sóc quay đầu nhìn ông "Chúng ta cũng đến đây để ăn cơm."

Ông lão cười nói "Được."

Nhìn tấm lưng cô đơn của Văn Sóc, trong lòng ông liền đau nhói. Đã nhiều năm kể từ khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi, xung quanh thiếu gia vẫn chưa hề có al.

Những người lẽ ra phải ở bên cạn anh đều coi thường anh.

Từ lúc bỏ nhà đi cho đến bây giờ...

Ông lão ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Nhàn rời đi, cô chính là người phụ nữ duy nhất có thể ngồi cùng xe với thiếu gia, sau vụ tai nạn xe hơi.

Thời điểm đẩy anh đến cửa chợ, ông lão lơ đễnh chương trình "Love Is Here" mùa này nhất định sẽ thành công."

Văn Sóc phát ra một tiếng ừ, ánh mắt quét qua các quầy hàng ở hai bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng Lâm Nhàn đang đi mua sắm thức ăn ở đây. .

"Nếu chương trình sẽ trở nên bùng nổ, tại sao chúng ta không đầu tư vào nó?"

Nhìn Văn Sóc một chút, ông lão lại tiếp tục nói "Tôi nhớ thiếu gia còn có một số vốn nhất định."

Văn Sóc mím môi, chú Kỷ tiếp tục cười nói "Chúng ta thử đầu tư một chút xem sao?” Văn Sóc cúi đầu nhìn đôi chân khô khốc cứng đờ của mình, cười lạnh nói "Tôi chướng mắt loại lợi nhuận đó."

Vừa nói, anh vừa tự mình đẩy chiếc xe lăn tiến về phía trước.

Chú Kỷ "...

Bên kia.

Nguyễn Trạch Minh đang lái xe, thản nhiên hỏi Lâm Nhàn "Chúng ta còn một ít tiền, cô có muốn ăn gì không?”

Lâm Nhàn nhìn cảnh con phố đang lùi dần ngoài cửa sổ và chậm rãi nghĩ về nó. Từ khi trở về, cô đã ở trong ký túc xá rất lâu, nguyên nhân là cô cần một khoảng thời gian thích ứng sau khi từ thế giới khác trở về, mặt khác là vì đó là thời kỳ đỉnh cao của cô, không thích hợp để ra cửa. Vì vậy, cô đã ở trong ký túc xá suốt khoảng thời gian đó.

Hầu hết mọi thứ đều được cô mua trực tuyến cũng đã bổ sung rất nhiều đồ vật cho ký túc xá của mình. Còn về việc cô muốn ăn gì thì dạo này thời tiết đang trở nên nóng hơn...

"Trạch Minh, tôi muốn ăn kem." Giọng nói của Lâm Nhàn nhẹ nhàng.

Nguyễn Trạch Minh sửng sốt một chút, xưng hô thân mật này khiến bản thân anh có chút không quen.

Nhưng anh vẫn quay người nhìn xung quanh rồi quay xe chạy về phía quảng trường thương mại gần đó.

Lâm Nhàn một tay chống cằm, lười biếng nói "Trạch Minh Phí đỗ xe tận 10 tỆ.

Nguyễn Trạch Minh do dự một chút, nhưng anh đã tới rôi, nên không nghĩ sẽ quay đầu, vẫn tiếp tục để xe xếp hàng chạy vào bãi giữ ô tô. Lâm Nhàn vẫn là có chút lười biếng "Trạch Minh Người ở đây có khả năng nhận ra anh rất cao."

Loading...