Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 236: kết thúc
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:34:48
Lượt xem: 211
Nếu là tôi, có lẽ kiếp này tôi sẽ không giúp đỡ những bệnh nhân ung thư nữa. Bởi vì một người mà hận cả toà thành, đây có lẽ là tâm lý của hầu hết mọi người, phải không?
Bố cục không lớn bằng những nơi khác.
Trên thực tế, cô ấy không giúp đỡ những người đã làm hại mình và không phải ai mắc bệnh ung thư cũng xấu
Nếu bạn bị một người trong nhóm hãm hại, bạn cũng không thể đối xử bình thường với nhóm này
Ví dụ như ngày nay người ta ghét những người nuôi chó, họ sẽ ghét tất cả nhóm người này, chẳng cần phân biệt ai tốt hay xấu. Hay là nếu ghét người già thì sẽ đối xử với người già rất ác độc dù rằng sau này họ cũng sẽ già đi. Bản chất con người là như vậy nên Lâm Nhàn đã tuyệt vời rồi
Cô ấy đang bán hình tượng của mình à? Một số người cũng đặt câu hỏi về điều này. ... Cái... cái đó ở tầng trên, tại sao không nhìn vào cái vàng và bạc thật trước mặt?
Hahahahaha, mạnh quá. Bỏ ra mấy trăm triệu đô la, lại chỉ vì muốn bán hình tượng? Hình tượng của lầu trên có giá trị như vậy sao?
Tôi thực sự muốn xin lỗi và ủng hộ cô ấy, nhưng tôi thực sự không đủ tiền mua bất động sản Tương Ninh.
Hahahaha... Vậy bạn đã mua vé xem phim chưa?
Những trải nghiệm tương tự của Lâm Nhàn và Khổng Linh đã tạo nên một làn sóng tuyên truyên khác cho bộ phim này. Ngay cả một số người không quan tâm đến phim ảnh vẫn trả tiền mua vé xem phim do sự quảng cáo râm rộ trong vòng bạn bè của họ.
Một tháng sau, phim tiếp tục được kéo dài suất chiếu thêm một tháng.
"Quỷ mê" đã chính thức trở thành một hiện tượng và một bộ phim, thổi một luông gió mới vào xã hội này. Cuối năm, Lâm Nhàn được đề cử giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Không ngoài dự đoán của mọi người, năm nay Lâm Nhàn với tư cách là tổng giám đốc đã trở thành nhất tỷ của Giai Dịch Gia.
"Đi đâu?" Lâm Nhàn nhìn Lâm Thanh, cau mày hỏi "Nghỉ hè không đi làm, sao lại đến chỗ chị du lịch làm gì?"
Lâm Thanh mỉm cười "Trước đây hai chị em mình chưa từng cùng nhau đi du lịch "
Lâm Nhàn “Ai trả tiền?"
Lâm Thanh nghiêng đầu, nhìn em gái, đáng yêu nói "Đương nhiên là chị rồi Chị là người có tiền."
Lâm Nhàn nghi hoặc nhìn cô "... Dù vậy, có ai lại ra ngoài đi ngồi xe lửa vào lúc nửa đêm không?
Bây giờ là 8 giờ 30, lúc này mới vội vã ra ga, thì chắc tàu sẽ khởi hành lúc 9 giờ 30 phải không?
Lâm Thanh lại cười "Sáng sớm hơn 8 giờ 30, ở đó mỗi ngày chỉ khởi hành hai chuyến Sáng không dậy được thì buổi tối phải đặt vé."
Lâm Nhàn cau mày nhìn em gái, rõ ràng là nhìn thấy cô có gì đó không ổn, nhưng vẫn quyết định đi theo cô. Dù sao không đi, cũng không biết cô bé này rốt cuộc muốn làm gì.
Lâm Thanh cầm hành lý bằng tay phải và tay trái nắm tay Lâm Nhàn cùng đi đến ga xe lửa.
Nhưng được nửa đường, Lâm Nhàn nhận ra có điều gì đó không ổn, chiếc xe đã đi sai hướng.
"Lâm Thanh, con đường này không phải đi tới ga xe lửa."
Lâm Thanh sửng sốt và ngơ ngác nhìn Lâm Nhàn "Không phải sao? Vậy đi dâu ?
Lâm Nhàn "..." Em gái, em có cân nhắc việc kế thừa sự nghiệp của chị mình và trở thành diễn viên không?
Lâm Nhàn dứt khoát không nói nữa, dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh đêm bên ngoài. Cảnh đêm của thành phố An Diên rất đẹp, khi Lâm Nhàn lần đầu tiên đến đây, cô đã bị kinh ngạc đến mức chỉ có thể há miệng kêu lên.
Lâm Thanh nhìn theo chị gái, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần thứ hai cô đến đây, nơi đã cho cô niềm hy vọng lớn nhất cũng như nỗi đau lớn nhất.
Cô không khỏi hỏi Lâm Nhàn "Chị, lúc mới đến thành phố này, chị có cảm thấy xa lạ không?”
Lâm Nhàn nhẹ nhàng cười "Hơn cả xa lạ "
Hơn nữa, chính sự cô đơn và thành kiến đã bào mòn tận xương tủy, cô sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp nhưng thực chất lại không hề tốt đến mức cho dù mặc giẻ rách lên người cũng có thể thành tiên nữ. Mặc một mảnh giẻ rách, ngay cả khi đi mua bánh bao, cô cũng bị người đại diện theo dõi sát Sao.
"Chắc lúc đó chị mệt lắm phải không?
Lâm Nhàn "Mệt mỏi? Có lẽ vậy Không thể cảm nhận được."
Lâm Thanh cúi đầu "Tại sao?"
Lâm Nhàn mỉm cười, đưa tay xoa đầu em gái nói "Đang suy nghĩ cái gì?"
Lâm Thanh tự trách mình "Em đang nghĩ xem những năm đó chị đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất ở thành phố này? Là bởi vì mẹ, cũng bởi vì em và em trai.
Lâm Nhàn nhéo mặt cô hỏi "Em có biết hạnh phúc là gì không?”
Lâm Thanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lâm Nhàn và nói "Bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc."
Lâm Nhàn "Nếu có người nói em bởi vì có em trai, mẹ nhất định sẽ để em trở thành Voldemort. Cho nên em không hạnh phúc."
Lâm Thanh lập tức tức giận “Sao người ta lại nói em không hạnh phúc? Bản thân em có hạnh phúc hay không, chẳng lẽ em không biết sao?"
"Ừ”' Lâm Nhàn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt hơi cong "Chị cũng cảm thấy như vậy, hạnh phúc là cảm giác của mỗi cá nhân. Chị luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cuộc sống khó khăn không hề có mâu thuẫn với cảm giác hạnh phúc của chị. Vì vậy, đừng nghĩ về điều này. Mỗi công việc chị làm ở đây đều khiến chị hướng tới tương lai."
Đôi mắt Lâm Thanh đột nhiên đỏ lên, cô khẽ gật đầu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-236-ket-thuc.html.]
Trong cuộc trò chuyện này, xe đã đến quảng trường lớn nhất thành phố An Diên. Tài xế mở cửa ghế sau, Lâm Nhàn nhìn cách đó không xa. Bên đó đèn đuốc sáng trưng, từ góc nhìn của Lâm Nhàn, cô chỉ có thể nhìn thấy một đám người tụ tập lại với nhau, tựa hô đang xem cái gì náo nhiệt
Lâm Nhàn cau mày, mơ hồ nghe thấy họ thì thầm, như thể họ đang nói về mình.
Hiện cô được coi là nữ diễn viên có doanh thu phòng vé hơn 4 tỷ nhân dân tệ ở Trung Quốc, doanh thu phòng vé cuối cùng của "Quỷ mê" là 4,87 tỷ nhân dân tệ, trực tiếp lọt vào top 5 ở Hoa Quốc.
Cô cũng là nữ diễn viên được yêu thích nhất năm nay, những người này còn nói gì về cô nữa?
Lâm Nhàn xuống xe và đi về phía đám đông, có người nhìn thấy Lâm Nhàn, đám đông hét lên rồi tránh đường.
Lúc này Lâm Nhàn nhìn thấy cảnh tượng bên trong mà mọi người bao vây là như thế nào.
Hai bên có đèn sàn, lối đi được bao quanh bởi những bông hoa, hoa màu tím rải rác trên lối đi. Cuối lối đi có một biển hoa, giữa biển hoa là một trái tim khổng lồ được làm từ những bông hồng đỏ.
Lâm Nhàn không khỏi bật cười, cái này là chuẩn bị cho ta sao?
Cô lắc đầu, mỉm cười phàn nàn "Thật thô'.
Cô quay đầu lại nhìn hai bên, rồi cô nhận thấy có rất nhiều bức ảnh nằm rải rác xung quanh chiếc đèn sàn, và bức nào cũng là của cô.
Có những bức ảnh của cô ấy khi còn nhỏ, những bức ảnh khi cô ấy mới ra mắt, những bức ảnh cô ấy biểu diễn trong nhóm, những bức ảnh của cô ấy trên các chương trình tạp kỹ, và chỉ có một bức ảnh. Nó trống rỗng, không có gì.
Lâm Nhàn không thể không bước đến gần bức ảnh trống, trên đó có một ngôi sao.
Lâm Nhàn cười lớn, một ngôi sao là một thế giới, và bức ảnh này là cuộc đời của cô và Văn Sóc.
"Lâm Nhàn, anh muốn kết hôn." Giọng nói của Văn Sóc đột nhiên vang lên từ phía sau
Lâm Nhàn sửng sốt, rời mắt khỏi bức ảnh trống rỗng và quay lại nhìn Văn Sóc vừa mới xuất hiện. Lúc này cô mới nhận ra Văn Sóc chính là "tài xế" đã đưa mình đến đây.
Anh đích thân đưa cô đến địa điểm cầu hôn, Lâm Nhàn chỉ đơn giản xoay người đi đến đường hoa, cô nhìn Văn Sóc mà không trả lời.
"Em có thể cưới anh không? Anh có thể tham gia vào phần đời còn lại của em không?" Văn Sóc không bỏ cuộc, anh lại ân cần hỏi.
Sau khi tuyên bố cầu hôn, nhiều người dần dần tụ tập xung quanh Văn Sóc, bao gồm mẹ, em gái, em trai, họ hàng của Lâm Nhàn, cũng như đối tác và đồng nghiệp của cô.
Được người thân và bạn bè tận mắt chứng kiến, Lâm Nhàn cúi đầu, tóc mái che đi nụ cười.
Văn Sóc đột nhiên có chút khẩn trương, ngay cả họ hàng bạn bè bên cạn hai người cũng có chút lo lắng.
Lâm Nhàn vui mừng và ngước nhìn Văn Sóc. Ánh đèn hoa hai bên chậm rãi, dịu dàng, đường nét khuôn mặt cô vẫn đẹp đến nao lòng, dù chỉ mặc quần short ngắn tay đơn giản và không trang điểm, cô vẫn là người đẹp nhất trong lòng Văn Sóc. Lâm Nhàn "Anh chuẩn bị bao lâu?"
Văn Sóc thành thật trả lời "Một tháng."
Lâm Nhàn "Em khá mạnh mẽ, anh có thể chấp nhận được không?”
Văn Sóc "Đó là nhược điểm của anh."
Lâm Nhàn “Em không thích làm việc nhà.'
Văn Sóc "Chúng ta có thể thuê 10 bảo mẫu”
Lâm Nhàn "Có thể là em sẽ không sinh con."
Văn Sóc cười nhẹ "Anh cũng không có cần người kế thừa ngai vàng."
Lúc này, Lâm Nhàn đột nhiên vẫy tay với anh "Vậy anh tới đây "
Văn Sóc sửng sốt một chút, câm bó hoa đi qua, sau đó nhìn thấy cô đưa tay ra, chậm rãi đưa vào tâm mắt anh.
Văn Sóc ngơ ngác nhìn cô, tựa hồ không hiểu
"Mang lên đi "
Toàn trường im lặng, sau đó trên quảng trường vang lên vô số tiếng reo hò.
"AI"
"Thành công rồi, tôi thật sự chứng kiến."
"Giết tôi nhanh lên để cổ vũ họ."
"Các chị em đừng điên nữa Hãy kiềm chế lại."
Văn Sóc không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh, anh lấy từ trong tay ra một hộp nhẫn màu đỏ cao cấp, lấy ra một chiếc nhẫn bằng đôi bàn tay hơi run. Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn , thấy Lâm Nhàn không nói thêm gì nữa. Lúc này anh mới chắc chắn, nâng tay Lâm Nhàn lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhãn vào ngón áp út của cô.
"Đời này, anh hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa."
Lâm Nhàn ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, sau đó vươn tay ôm lấy cổ anh. Văn Sóc cũng vòng tay qua eo cô, mỉm cười.
"Câu mong kiếp sau chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau”
HOÀN CHÍNH VĂN.