Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:29:54
Lượt xem: 233

Lâm Nhàn mở to mắt nhìn anh, thật quá đáng thương.

Văn Sóc cúi đầu cười lắc đầu "Lúc tôi xuất viện, bà ấy từng cầm d.a.o làm bếp lao tới, nếu không phải có chú Kỷ đẩy tôi trốn thoát, tôi sợ lúc đó mình thật sự phải bôi mạng cho Văn Dực."

Lâm Nhàn hít một hơi "Thật là quá đáng "

Văn Sóc "Đã nhiêu năm như vậy..."

Văn Sóc lại hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời một góc 45 độ "Liệu bà ấy đã bình tĩnh lại chưa?”

Lâm Nhàn tức giận muốn nói, anh còn quan tâm bà ấy có bình tĩnh hay không làm gì?

Văn Sóc bổ sung thêm "Hay là... mua thêm một con d.a.o làm bếp mới?"

Lâm Nhàn ”..."

Có lẽ thở dài xong, Văn Sóc quay đầu nhìn Lâm Nhàn "Ngày mai tôi không có ở đây, có việc gì thì cứ gọi tôi."

Lâm Nhàn tóm lấy anh "Hừ, anh có muốn một vệ sĩ không? Dù sao chúng ta cũng là giả làm người yêu, gặp mặt cha mẹ cũng không có gì kỳ quái."

Văn Sóc thuận nước đẩy thuyền "Chúng ta là một cặp, cô đi cùng tôi cũng là hợp lý."

Lâm Nhàn ríu rít nói "Tôi sẵn tiện tìm Văn Vĩnh Minh, ông ấy đụng trên đầu Triệu Tiểu Thư. Triệu Tiểu Thư, là người tôi chuẩn bị hướng làm ảnh hậu”

Văn Sóc gật đầu, vẻ mặt ủng hộ "Ừ, ừ, tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp ngươi. Vậy, ngày mai khi nào chúng ta gặp nhau?" Lâm Nhàn "Không phải bữa tối của gia đình anh sao?"

Văn Sóc cười “Được, vậy ngày mai tôi tới đón cô."

Ngày mai là ngày sau nửa năm bà cụ mới về.

Văn Vĩnh Minh đột nhiên nói, cả nhà đã lâu không ăn cơm cùng nhau, muốn đi khách sạn ăn cơm.

Văn lão phu nhân không phản đối, có hai cô con dâu đang đợi, bà lên xe đi về khách sạn.

Văn Vĩnh Minh là khách thường xuyên đến khách sạn này, có thể nói trong một năm 365 ngày, thì hết 200 ngày là ông ấy xã giao ở đây.

Quản lý khách sạn cực kỳ quen thuộc với Văn Vĩnh Minh, nghe nói Văn Vĩnh Minh đưa cả nhà đi ăn cơm gia đình, buổi trưa liền để lại căn phòng lớn nhất.

Chạng vạng anh đặc biệt dặn tiếp tân đứng đợi ở cửa, thái độ của anh đương nhiên sẽ làm Văn Vĩnh Minh hài lòng, khiến Văn Vĩnh Minh sau này càng chú ý đến khách sạn hơn.

7 giờ, từng người một trong Văn gia đến.

Văn gia là một đại gia đình, Văn lão phu nhân sinh cho Văn gia bốn người con.

Họ lần lượt là Văn Vĩnh Minh, Văn Vĩnh Trạch, Văn Vĩnh Nhuận và con gái út Văn Thục Ni, bốn đứa trẻ đều đã lập gia đình và mỗi gia đình có ít nhất hai người con.

Trong số đó, Văn Vĩnh Trạch là người có nhiều con nhất trong số 4 anh chị em.

Sau khi con trai cả của Văn Vĩnh Trạch là Văn Dực qua đời, ông vẫn còn ba người con. Họ là Văn Nhạc, Văn Sóc và Văn Vận, trong đó Văn Vận được sinh ra sau cái c.h.ế.t của Văn Dực và hiện chỉ mới 8 tuổi.

Lúc này, ngoại trừ Văn Vĩnh Trạch, những thành viên khác trong gia đình đều không biết về sự xuất hiện của Văn Sóc.

Sau khi cả nhà ngồi xuống, mọi người đều vây quanh Văn lão phu nhân để hỏi thăng. Văn Vĩnh Minh không ngừng nhìn đồng hồ, cau mày.

Bởi vì lo lắng Văn Sóc sẽ không tới, Văn Vĩnh Minh vẫn chưa nói cho Văn lão phu nhân biết về việc Văn Sóc sẽ đến.

Dù sao, nếu Văn Sóc thật sự không tới, Văn Vĩnh Minh sẽ rất mất mặt.

May mắn thay, một lúc sau, một người phục vụ tới mở cửa, nhìn Văn Vĩnh Minh rồi nói "Văn tổng, có người đang tìm ngài."

Văn Vĩnh Minh cười cười, sau đó nói "Cho hắn vào đi."

Mọi người dừng lại và nhìn người đứng đầu nhà họ Văn.

Văn lão phu nhân cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn Văn Vĩnh Minh, làn da già nua của bà như vỏ cây khô héo, thời gian không bỏ sót một ai.

Đôi mắt bà có vẻ hơi bối rối nhưng cũng rất sắc sảo.

Văn Vĩnh Minh cười nói "Dù sao cũng là bữa tối gia đình mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-202.html.]

Vừa dứt lời, Văn Sóc mở cửa bước vào, theo sau anh là một mỹ nữ.

Văn Sóc liếc nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng đi đến trước mặt Văn lão phu nhân, cười nói "Bà nội, Văn Sóc mới tới. Đây là bạn gái của cháu, Lâm Nhàn. Nghe nói bà đã về, cháu muốn dẫn theo cô ấy đến gặp bà."

Ánh mắt Văn lão phu nhân dừng lại, không hề tỏ ra vui mừng hay khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn bình tĩnh đứng đó để Văn lão phu nhân quan sát.

Lúc này, mẹ của Văn Sóc, Sâm Duyệt Cầm, tỏ ra kinh ngạc, con trai và con gái bên cạn cũng tò mò nhìn Văn Sóc.

Văn Sóc lớn lên, cao lớn Cường tráng, giống như một người lính.

Văn Sóc cũng cao hơn anh hai Văn Nhạc. Văn Vận chưa bao giờ nhìn thấy người anh thứ ba này nên ánh mắt luôn dán chặt vào Văn Sóc.

Văn lão phu nhân đã đánh giá xong, chỉ gật đầu, sau đó nhìn con dâu thứ ba bên cạn nói "Nhường vị trí của con."

Cô con dâu thứ ba mỉm cười đứng dậy, bảo người phục vụ lấy thêm một chỗ nữa, sau đó nhường chỗ ngồi bên cạn Văn lão phu nhân cho Văn Sóc và Lâm Nhàn.

Văn Sóc dẫn Lâm Nhàn về chỗ ngồi, Văn lão phu nhân lạnh lùng nói "Người tới đông đủ rồi, chúng ta ăn cơm ngon đi. Lâu lắm rồi Văn gia chúng ta mới tụ họp như thế này, cô Lâm, vì trước đó không biết nên tôi cũng không chuẩn bị lễ vật gì cả."

Vừa nói, bà vừa lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi màu nâu, đưa cho Lâm Nhàn và nói "Cái này là tôi đều đưa cho mỗi cháu dâu của Văn gia, cháu cứ giữ đi nhé "

Lâm Nhàn liếc nhìn nó và mỉm cười nhận lấy. Sau đó, cô lấy trong túi ra một hộp gấm, đưa cho Văn lão phu nhân và nói "Đây là quà đáp lễ" Đơn giản và thô bạo.

Văn lão phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, cầm lấy mở ra xem xét, đó là một chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo, giá trị không kém gì chiếc nhẫn của bà, quả thực là quà đáp lễ.

Trong mắt bà có chút hài lòng nhìn Lâm Nhàn "Cháu làm nghề gì?"

Lâm Nhàn mỉm cười "Cháu làm công cho Văn Sóc."

Văn Vĩnh Minh "..."

Văn Vĩnh Trạch ”...'

Văn Giai Dịch "...'

Trong lúc nhất thời, thậm chí không nói ra Lâm Nhàn chính là người bao dưỡng Văn Sóc.

Văn lão phu nhân mỉm cười gật đầu "Công ty nhà mình, không cần khách sáo."

Sau đó cầm đũa lên nói với mọi người "Ăn đi "

Văn Giai Dịch ngơ ngác nhìn, không phải đến đây để nghe giáo huấn sao, sao đột nhiên lại có vẻ như coi trọng cô ấy?

Văn Giai Dịch nhìn Văn Vĩnh Minh, hy vọng bác cả mình nhanh chóng ra tay.

Nhưng bởi vì Văn lão phu nhân vẫn luôn quan sát hai người, lúc này Văn Vĩnh Minh khó có thể can thiệp, những người khác tự nhiên cũng không dám nói gì.

Ăn được nửa đường, Văn Vĩnh Minh nói với Văn Sóc "Văn Sóc, mấy ngày nay cháu có đọc tin tức không?” Văn Sóc “Cái nào?”

Văn Vĩnh Minh cười lạnh "Ồ, là tin tức ở mục giải trí."

Văn Sóc cau mày, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói "Không ngờ bác lại khá... nóng lòng muốn tìm hiểu”

Lâm Nhàn cười lớn "Có lẽ là vì tuổi tác của bác ấy. Ở tuổi này, mẹ em cũng thích trao đổi mấy thông tin khám phá được này với những bác gái ở tâng dưới."

Văn Sóc '...

Văn Vĩnh Minh ”...'

Văn Vĩnh Minh nghẹn họng trước lời nói của Lâm Nhàn một lúc lâu. Cuối cùng, cũng không thể tìm ra lỗi gì để trách cứ.

Văn lão phu nhân ở một bên chỉ cần qua hai câu ngắn gọn của Văn Vĩnh Minh đã hiểu rằng bữa tiệc hôm nay là dành cho Văn Sóc.

Tuy rằng bà vẫn không hiểu đó là chuyện gì, nhưng vẫn cho rằng chuyện Văn Vĩnh Minh có thể đích thân can thiệp nhất định có liên quan đến Văn gia.

Nhưng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên bà cụ không thích nói chuyện công việc trên bàn ăn, vì vậy bà liếc nhìn Văn Vĩnh Minh rồi nói "Vì cả nhà đang ăn cùng nhau nên chúng ta hãy cùng ăn một bữa ngon Tôi giờ cũng lớn tuổi rồi, không sống được bao nhiêu năm nữa, không thích thấy nhất là đánh đánh g.i.ế.c giết trên bàn ăn."

Văn Vĩnh Minh cười nhìn mẹ, nói "Mẹ ăn đi Con hiểu rồi."

Cả nhà vui vẻ thưởng thức bữa ăn, còn người phục vụ tiến tới dọn đồ ăn thừa. Sau khi một loạt món tráng miệng và trà được phục vụ, thế hệ trẻ cũng quen cửa quen nẻo xuyên qua hành lang trong phòng để đến phòng giải trí bên cạn. Là phòng giải trí chuyên dùng để hát karaoke, bida, máy chơi game, ghế massage, v. v.

Loading...