Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:19
Lượt xem: 208
Lợi dụng việc xay lúa để g.i.ế.c lừa, lợi dụng việc công trả thù riêng.
Lâm Nhàn không nói nên lời khi nghe Bạch Ưu Minh nói ”... Cô không khỏi... quá tự tin "
Bạch Ưu Minh "...
Khi Bạch Ưu Minh ra khỏi gara dưới tâng hầm, cô tràn ngập hối hận. Phóng viên núp trong bóng tối điên cuồng chụp ảnh.
Bạch Ưu Minh chợt hiểu rằng mình phải tìm lối thoát cho bản thân.
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Cô nói "Xin chào, hãy nói với sếp của bạn, tôi sẽ nêu thêm hai điều kiện nữa. Tôi sẵn sàng gia nhập công ty của bạn "
Công ty Giai Dịch Gia đã thay đổi CEO, bên ngoài không có tiếng gió, nhưng rất nhiêu người trong công ty đã nhận được tin tức này.
Người đầu tiên nhận được tin tức là người đại diện Lâm Trân của Giai Dịch Gia, cô ấy đã gọi điện cho ca sĩ Khang Băng dưới quyên của mình vào đêm đó.
Khang Băng biết được tin này, trong lòng không hề hưng phấn, có lẽ càng thất vọng hơn, thậm chí không còn hy vọng nữa.
Anh chỉ cười "Chỉ là bù nhìn mà thôi Cái công ty rác rưởi này. Dù sao hợp đồng của em cũng chỉ còn 5 năm thôi".
Lâm Trân biết rằng cậu ấy đang chờ đợi hợp đồng hết hạn, nhưng 5 năm nữa Khang Băng sẽ bao nhiêu tuổi?
10 năm thanh xuân liền bị lãng phí như thế này. Khang Băng có cam tâm không?
Dù cậu ấy cam tâm nhưng cô, Lâm Trân, cũng không cam lòng.
Khang Băng là người đầu tiên cô dẫn dắt, là người tài năng nhất nhưng cũng ít nổi tiếng nhất.
Điều này khiến Lâm Trân không thể buông tay, cô khuyên nhủ "Mặc dù chị chưa biết ai đã nhậm chức nhưng người đó chắc chắn giỏi hơn anh Trương. Cậu rất có năng lực, tới lúc đó, chúng ta sẽ lên nói chuyện với CEO mới, tìm kiếm cơ hội cho cậu”
Khang Băng cười khổ lắc đầu "Không, không có kết quả gì cả. Đã không còn thịnh hành ca sĩ nữa, mà những người mới tham gia chương trình tạp kỹ không biết hát còn nổi tiếng hơn em, em lấy cái gì cùng người ta so? Hơn nữa, bây giờ không còn ai mua đĩa nhạc nữa?? Cứ như vậy đi Em chịu đựng thêm một chút nữa, 5 năm sẽ trôi qua rất nhanh."
Lâm Trân mím môi, nhưng không còn có thể nói ra lời thuyết phục nào nữa.
Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh mà tạo thành, nỗi tuyệt vọng của Khang Băng cũng không phải là nhất thời.
Triệu Tiểu Thư ngày hôm sau nhận được tin tức, quản lý Quách Phàm Khải của cô hưng phấn đến thanh âm run run "Tiểu Thư Nhìn kìa, tổng giám đốc mới. Anh nghĩ đây là ân huệ của ông trời dành cho em. Em muốn xuất đầu liên có thể như ý nguyện."
Triệu Tiểu Thư cười lạnh "Em vào công ty đã bao lâu rồi? Muốn xuất đầu thì đã sớm xuất đầu rồi. Anh Khải, mấy năm qua vất vả cho anh rồi, anh đừng quản em nữa."
Quách Phàm Khải khuyên cô "Không được, CEO mới sẽ có cách hành xử mới. Công ty chúng ta có bao giờ đôi CEO mới trước đây? Đây có thể là điều tốt? Em đừng nản chí."
Triệu Tiểu Thư hừ một tiếng "Tùy anh Chỉ có người ngu ngốc mới tin lời này, chỉ là đổi nồi nấu không đổi thuốc mà thôi. Lúc Trương Thiếu Thành quản lý công ty cũng nói sẽ thực hiện chính sách mới, nhưng rốt cuộc cuối cùng thì thế nào?"
Đối diện Quách Phàm Khải dần dần trầm mặc, cuối cùng?
Cuối cùng, ... không có gì thay đổi. Đúng như Triệu Tiểu Thư đã nói, chỉ là đổi nồi nấu mà không đổi thuốc mà thôi.
Lý Kỳ Kỳ là người cuối cùng nhận được tin tức, khi người đại diện Quách Liên gọi điện tới, tay cô run lên vì kích động.
"Trương tiện nhân bị rớt đài rồi."
Lý Kỳ Kỳ sửng sốt "Bị đuổi xuống à? Tại sao?"
"Này ai biết nha "
Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc "Hắn làm nghề này 8 năm, còn có người có thể đuổi hắn ra ngoài sao?"
Quách Liên mỉm cười "Chắc là quả báo do trời nổi giận "
Lý Kỳ Kỳ cười hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Quách Liên ở đối diện cũng im lặng, CEO mới là ai? Người đó sẽ làm gì? Đây vẫn là một ẩn số.
Nhưng chính họ lại là người lo lắng về những biến cố trong cuộc sống khiến chính mình không thể ngủ được.
Nếu CEO lần này lên vẫn như Trương Thiếu Thành thì bọn họ chỉ biết đợi hợp đồng hết hạn mà thôi.
Tiên vi phạm hợp đồng có bồi cũng không bồi được, nhưng thời gian là không có giá trị sao...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-160.html.]
Lúc này, Lâm Nhàn không biết chuyện gì liền đi theo Văn Sóc đến một trung tâm mua sắm lớn, nơi này rất tấp nập người qua lại.
Lâm Nhàn đeo khẩu trang, không ai nhận ra cô. Văn Sóc dẫn cô thẳng tới nhà hàng, rất nhanh đã tìm thấy một nhà hàng Nhật Bản ở lối vào thang máy.
Lâm Nhàn nhìn vào cửa hàng kiểu Nhật và thở dài "Đã lâu rồi tôi không ăn, tôi rất thích ăn ramen."
Văn Sóc dẫn cô vào trong, thản nhiên đáp "Tôi biết cô thích."
Lâm Nhàn cười lắc đầu "Xem ra anh thật sự biết."
Văn Sóc dừng lại một chút, nhưng không nói gì, dẫn cô đi tìm chỗ ngồi.
Người phục vụ lập tức bưng trà lúa mạch lên, lễ phép chào hỏi "Xin chào."
Sau đó, anh đưa thực đơn cho hai người và nói "Nếu muốn gọi món thì có thể nhấn chuông này".
Lâm Nhàn gọi mì ramen, nhưng Văn Sóc thực ra không có hứng thú với đồ ăn Nhật nên chỉ gọi hai ly rượu và một số món ăn kèm để uống với rượu
Lâm Nhàn không hiểu nhìn mình, cho đến khi Văn Sóc uống hai ly, thấy Lâm Nhàn vẫn đang nhìn mình, mới không khỏi âm thầm vui mừng, hỏi cô "Cô đang nhìn cái gì?”
Lâm Nhàn “Anh... anh có thể lái xe quay về lát nữa được không?" Văn Sóc "... Tại sao trước khi uống rượu cô không nói gì?"
Lâm Nhàn vẻ mặt nghiêm túc "Tôi không thể quấy rây ông chủ đang cao hứng."
Văn Sóc "... Hiện tại cũng không khá hơn bao nhiêu" đã bị quấy rầy.
Lâm Nhàn “Ha ha ha...'
Có lẽ chính vẻ mặt ngơ ngác của Văn Sóc đã khiến Lâm Nhàn bật cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Văn Sóc hài lòng, đành phải xin số điện thoại của người lái thay với phục vụ.
Ăn xong, vì vẫn còn sớm nên Văn Sóc tìm chủ đề để nói "Công ty mới có chính sách gì không?”
Lâm Nhàn "Không có chính sách gì cả. Tôi nhậm chức chủ yếu là vì bây giờ tôi có bát cơm sắt."
Văn Sóc bị lời nói của cô làm cho sửng sốt "Hả?”"
Lâm Nhàn ngẩng đầu cười nhìn anh "Tôi không phải vì quốc gia làm việc sao? Có thể trốn trong văn phòng, hack máy tính của người khác bất cứ lúc nào mà không bị phát hiện. Không ai làm phiên tôi Tốt lắm."
Văn Sóc '...' Ha ha ha
Lâm Nhàn lại hỏi "Tôi chưa từng điều tra anh, về sau cũng không có ý định điều tra. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, anh làm cái gì?"
Văn Sóc "Sao cô lại hỏi chuyện này?”
"Anh là tổng giám đốc công ty, bắt đầu từ ngày mai tôi chính thức nhậm chức, tôi muốn biết cấp trên của mình đang làm gì, có ảnh hưởng gì đến việc quản lý công ty của tôi không?” Văn Sóc cười khẽ "Vậy cô còn chuẩn bị quản lý sao?"
Lâm Nhàn "Tất nhiên là tôi sẽ nhậm chức."
Văn Sóc mỉm cười, nghĩ Lâm Nhàn như vậy đáng yêu, anh cũng không giấu diếm. Lâm Nhàn nếu thực sự muốn điều tra Văn Sóc thì sẽ dễ dàng làm, dù sao Văn Sóc thực sự không thể hoàn toàn xóa sạch bản thân khỏi Internet.
Huống chi anh cũng không có chuẩn bị giấu Lâm Nhàn, thế là hào phóng nói "Nếu phải nói ra, công việc của tôi rất quan trọng. Có lẽ nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô đã bao giờ nghe nói về các nhà đầu tư thiên thần chưa?"
Lâm Nhàn gật đầu, Văn Sóc tiếp tục "Tôi có lẽ là loại người này Đầu tư và khuyên người khác đầu tư đều nằm trong phạm vi kinh doanh của tôi."
Lâm Nhàn đột nhiên ý thức được "Vậy... anh giàu có?”
Văn Sóc "Nên nói thế nào đây?" anh suy nghĩ một chút, cuối cùng kiên quyết trả lời "Rất giàu, phi thường giàu”
Lâm Nhàn lại thở dài "Thật... thâm tàng bất lộ nha."
Văn Sóc cười lớn "Giống nhau thôi."
Lâm Nhàn sửng sốt Anh điều tra tôi à?"
Văn Sóc vội vàng lắc đầu "Không có."
Lâm Nhàn nghi ngờ nhìn anh, nhưng cuối cùng cô không nói gì.
Sau khi hai người ăn xong ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Tô Kỳ, người đã lâu không gặp, đang đi ra từ một cửa hàng quân áo cao cấp.