Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:00:59
Lượt xem: 292

Lâm Nhàn nhìn vào cha mẹ của hai nữ sinh, sau đó nói " "Bọn họ không nói cho mấy người biết, không phải bởi vì cho rằng bản thân thi không tồi sao? Đại khái là sau khi công bố điểm, liền không nhớ rõ mình đã từng làm bài thi như thế nào chăng?"

Mai Trác Tĩnh, Tô Lam Nghi ”...

"Chờ xem kết quả thi, mới biết chính mình làm không được. Dứt khoát chọn quăng cái nồi này lên đầu Lâm Thanh, trượt kỳ thi tuyển sinh đại học là do tay bị thương...

Nghe xong lời này, cha Tô tức giận đến run rẩy "Cô, cô nói hươu nói vượn."

Lâm Nhàn nói "Tôi có nói hươu nói vượn hay không thì mấy người cũng không quan tâm. Nếu không đưa ra được bằng chứng thì dù có nói thế nào cũng chỉ là lời nói nhảm. Từ khi thi tới giờ cũng đã trôi qua một tháng, sao không thấy bọn họ nói gì đến, hơn nữa vết thương trên tay của họ chắc giờ cũng đã lành rồi phải không?”

Bố Tô "..."

"Vậy..." Lâm Nhàn vươn tay "Bọn họ còn có thể chứng minh thương tật sao?"

Mọi người ”...

Nói xong, Lâm Nhàn lại vỗ vỗ lưng Lâm Thanh, sau đó nói "Tại sao em đánh người? Nói cho mọi người biết đi."

Lâm Thanh nhìn chủ nhiệm lớp một cái, sau đó nói "Bọn họ khắp nơi mắng chị gái em, xong còn chạy tới trước mặt em mà mắng, cho nên em mới nhịn không được." Lâm Nhàn quay đầu nhìn những người phía sau, sau đó hỏi "Cái này không phải là xứng đáng sao?"

Mọi người ”..."

Một nữ sinh còn ở lại lớp hét lên "Chúng tôi mắng cô quả thật là không đúng, nhưng cậu ấy có thể mắng lại Dựa vào cái gì lại đi đánh người khác?"

Lâm Nhàn ghét bỏ nói "Không phải do mấy người không có chị gái để em tôi mắng sao?"

Nữ sinh đó "... '

Chủ nhiệm lớp liền nhịn không được mở miệng nói "Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thanh đánh người."

Lâm Nhàn lại cười "Chứng tỏ đây không phải là lân đầu tiên tôi bị mắng."

Chủ nhiệm lớp "..."

Bởi vì Lâm Nhàn không chịu nhượng bộ, bầu không khí nhất thời có chút nghiêm túc, Lâm Nhàn khó nói chuyện hơn bọn họ nghĩ.

Sắc mặt của chủ nhiệm lớp xấu đến mức gần như trở nên trắng bệch, mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn tiếp xúc với giáo viên này nhưng cô vẫn nhìn ra sự tình. Chủ nhiệm lớp không hề nhắm vào Lâm Thanh mà là... nhắm vào chính cô.

Cô giáo dạy lớp của Lâm Thanh có lẽ khoảng 56 hoặc 57, và tên bà ấy là Triệu Lâm Đức. Vì béo phì nên da thịt hai bên má khi tức giận liền run lên.

Đôi mắt bà hơi nheo lại, bộ quân áo màu đen quấn chặt quanh người.

Một lúc sau, bà mới tìm lại được giọng nói của mình "Cô Lâm, tôi là giáo viên, tôi hiểu rõ mọi chuyện ở trường hơn phụ huynh như cô."

Lâm Nhàn "Vậy thì cô giáo, tôi phải nói cho cô biết, tôi là chị gái của Lâm Thanh. Em ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn những người ngoài như cô."

Triệu Lâm Đức tức giận cười "Tôi là loại người nào? Cô là loại người nào?”

Lâm Nhàn mỉm cười, đứng dậy đi về phía giáo viên, gõ lên bàn trước mặt Triệu Lâm Đức và hỏi "Cô cho rằng tôi là loại người nào?”

Nghe xong lời này, Triệu Lâm Đức nhấp nháy miệng nhưng không hề nói ra âm thanh gì.

Đúng vậy, Lâm Thanh là người có tính cách hiền lành, nhưng cô lại bao che khuyết điểm của người nhà hơn cả Lâm Nhàn.

Tuy nhiên, trong gia đình này, có lẽ cô là người duy nhất bị các bạn cùng lớp ở trường tấn công, vì chị gái Lâm Nhàn. Rốt cuộc chuyện lừa đảo quyên tiền lúc trước cũng là tội hình sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-115.html.]

Nếu các bạn cùng lớp ở trường nói điều gì đó khó chịu thì có lẽ nguyên nhân bắt đầu từ những điều này.

Tương tự, thành kiến của Triệu Lâm Đức về Lâm Nhàn cũng có xuất phát điểm giống như vậy.

Lâm Nhàn vẫn luôn biết, trên thế giới này có một ít những người già bảo thủ, có thể nói là bọn họ vừa cố chấp vừa vô dụng, nhưng lại thích nhìn đời bằng ánh mắt cao cao tại thượng.

Cũng giống như thời cổ đại có những tú tài nghèo kiết xác đi chỉ huy chiến tranh, họ không có năng lực gì nhưng lại nói rất nhiều.

Triệu Lâm Đức có lẽ là một người như vậy, bà ấy coi thường hành động của Lâm Nhàn, vì vậy cũng coi thường Lâm Thanh.

Tôi không phải xem thường cô, chính là tự cô xem thường mình." Triệu Lâm Đức đương nhiên sẽ không thừa nhận thành kiến của mình, còn nói lời sâu sắc như thể chính mình đau lòng thay Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn nhìn Triệu Lâm Đức một lúc lâu, rồi hỏi "Cô giáo, có phải đã đánh giá bản thân cao quá rồi không?"

Triệu Lâm Đức vẻ mặt nghiêm túc một chút, hỏi "Sao cô lại nói như vậy?”

Lâm Nhàn liếc nhìn bà, rồi nhìn hai cặp phụ huynh phía sau cô, rồi cười khẩy "Ai cho các người can đảm gọi em gái tôi đến đây, để cho bản thân tùy ý thẩm vấn?"

Triệu Lâm Đức cau mày "Cũng không phải là thẩm vấn."

Lâm Nhàn đứng gân bà, ánh mắt sáng ngời "Nếu nói như vậy, thì cô cho rằng mình là thẩm phán sao? Không cần thẩm vấn, trực tiếp định tội?"

Triệu Lâm Đức "Tôi đã tận mắt chứng kiến em ấy đánh người khác "

Lâm Nhàn “Vậy sao? Cô còn nhớ mình là giáo viên à?”

Triệu Lâm Đức hình như cuối cùng đã bị Lâm Nhàn khiêu khích đến mức không thể chịu nổi, giọng nói của bà ấy trở nên to hơn "Tôi cần cô dạy dỗ hả?"

Lâm Nhàn "Tôi không biết dạy học, tôi ích kỷ nên đời vĩ đại như vậy. Nếu không thể vứt bỏ thành kiến thì cũng đừng xúc phạm nghề này."

"Tôi thành kiến? Tôi đã rất công bằng công chính rồi. Huống chỉ, nếu tôi thực sự không làm được thì sao? Cô là con người còn tôi thì không phải?"

Lâm Nhàn cười lạnh nói "Ở đất nước này, có một số ngành nghề được sinh ra theo tín ngưỡng của quốc gia này, trong đó giáo viên là một trong số đó. Nếu cô muốn dùng ai đó để phát tiết hết cảm xúc tiêu cực ra ngoài thì xin đừng làm điều đó với tư cách là người giáo viên. Rất nhiều thời điểm bác sĩ không có cách nào chọn được bệnh nhân, thây cô đương nhiên cũng không thể chọn học sinh của mình, bác sĩ không thể chọn cứu bệnh nhân dựa trên sở thích của mình, tất nhiên, giáo viên cũng không thể chọn dạy hay không dạy một học sinh nào đó."

"Cô dựa vào đâu mà nói tôi phát tiết cảm xúc?" Triệu Lâm Đức cực kì tức giận. Bản thân và luôn coi chính mình như là ánh lửa rực rỡ, xé tan bóng tối, chiếu sáng những con đom đóm xung quanh.

Lâm Nhàn tiến lên một bước, cười nói "Bà có thể không biết tôi có thuật đọc tâm, tôi biết bà đang nghĩ gì về tôi "

Trong lòng 4637 vui vẻ nhận lấy 25 điểm "Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ. Thuật đọc tâm dùng một lần đã về tới, ký chủ nhớ kiểm tra nhé "

Với một tiếng "đinh" trong đầu, kỹ năng đọc suy nghĩ của Lâm Nhàn phát huy tác dụng và cô dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ của Triệu Lâm Đức đối diện với mình.

Kỹ năng đọc suy nghĩ 25 điểm rất rẻ nên chỉ sử dụng với một đối tượng trong một lần.

Nhưng hiệu quả sử dụng rất tốt, dưới sự kích thích của Lâm Nhàn, tâm trí của Triệu Lâm Đức giờ đây tràn ngập về Lâm Nhàn, cô dễ dàng nắm được quan điểm của bà ấy về mình.

Đọc được suy nghĩ của bà, Lâm Nhàn cảm thấy thật buồn cười, cũng thật bi ai.

"Trong suy nghĩ của giáo viên đây, hóa ra giới giải trí là một thùng nhuộm lớn, hay có thể nói là kỹ viện cao cấp?"

Khi Triệu Lâm Đức nghe thấy điều này, vẻ mặt của bà ấy lập tức thay đổi và mím chặt miệng lại.

Lâm Nhàn thở dài "Xem ra cô giáo tràn đầy thành kiến đối với phụ nữ trên thế giới này Hóa ra trong lòng cô, phụ nữ chỉ nên ở nhà, ăn mặc kín đáo, ai đi ngược lại quan điểm này đều là sai lầm... Nếu những người phụ nữ đó được nhiều đàn ông liếc nhìn, thì tất cả không biết giữ phụ đạo. Còn ai ăn mặc hở hang, lộ liễu một chút thì được gọi là hồ ly tinh?"

Lâm Nhàn không ngờ rằng suy nghĩ của Triệu Lâm Đức lại lỗi thời như vậy.

Triệu Lâm Đức sau khi nghe những lời của Lâm Nhàn sắc mặc cũng trở nên khó coi. Bà nghĩ gì không quan trọng, nhưng bất kể suy nghĩ của ai bị nói ra, đều sẽ khiến người đó cảm thấy không thoải mái.

Loading...