Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:00:51
Lượt xem: 229

Tuy nhiên, hiện tại bà sắp khỏi bệnh và các con của cô đều có triển vọng, lối đi mới.

Tôn Mạn Hoa cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng của cuộc đời mình và tự hỏi tại sao bản thân lại may mắn đến thế?

Lâm Nhàn thấy mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại nên đưa họ đến nhà hàng phương Tây gần nhất để ăn tối. Tôn Mạn Hoa và những người khác chưa bao giờ ăn loại món ăn như này trước đây, nhưng sau khi ăn họ khá bất ngờ khi nhận ra nó có vị rất ngon.

Lâm Nhàn cười nói "Con chỉ muốn cho nhà mình nếm thử qua một chút, thế giới rất rộng lớn, có rất nhiêu cảnh đẹp, đồ ăn ngon mà chúng ta chưa từng thấy hay nếm thử. Sau này con sẽ dẫn mọi người đi thưởng thức những thứ này, con cũng sẽ từ từ dẫn mọi người đi du lịch khắp mọi nơi."

Tôn Mạn Hoa nghe xong gần như rơi nước mắt, vì vậy khi Lâm Nhàn đề nghị mua một ít quần áo cho ba người họ, bà không có từ chối.

Ba người nhanh chóng theo Lâm Nhàn đến tâng hai của trung tâm mua sắn, toàn bộ tâng này chứa đầy các cửa hàng quần áo.

Đương nhiên, ba người nhà họ Lâm chưa bao giờ mua sắm quần áo ở nơi này. Nếu các bạn cùng lớp của Lâm Thanh lâu lâu được đến đây mua quần áo thì khi vê họ sẽ phải khoe khoang rất nhiều ngày. Vì vậy, dù chưa từng đến đây nhưng bọn họ đều biết đồ ở chỗ này không hề rẻ.

Lâm Thanh từng nghe những người đó nói vài lời thì biết dù giá trị các món đồ ở đây có giá từ 1000 tệ trở lên, rất đắt.

Thành thật mà nói, những gì cô mặc từ trước đến nay chỉ được bán với giá chục tệ bởi người bán hàng rong, đột nhiên chị gái lại muốn mua bộ quần áo trị giá hơn 1000 nhân dân tệ cho cô, điều này khiến bản thân cảm thấy khá ngượng ngùng .

Tuy nhiên, cô sắp vào đại học, vậy tại sao không thay một bộ quần áo mới?

Tôn Mạn Hoa cảm thấy hôm nay là ngày tốt lành vì bệnh của mình sắp khỏi, con gái mua cho mình một ít quần áo vẫn là có thể chấp nhận được. Lâm Phong nhìn đôi giày mòn ở lòng bàn chân, cậu sẽ không muốn để cho mẹ mua cho mình quá nhiều quần áo, nhưng có thể sẽ cần mua một đôi giày mới.

Ba người theo Lâm Nhàn đi vào một cửa hàng quần áo nữ, mỗi người có một suy nghĩ riêng, nhân viên trong cửa hàng đang dẫn những khách hàng khác đi mua sắm. Nghe thấy tiếng động, bọn họ quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang bước vào cùng với bà người ăn mặc khổ sở, vì vậy không có nhân viên nào chịu bỏ khách trước mặt mà tiến tới đón bọn họ.

Người quản lý cửa hàng vẫn đang tính toán ở quầy nhìn thấy liền nhanh chóng đi qua, nở nụ cười đi tới "Hoan nghênh đã tới cửa hàng, mời ngồi qua đây, tôi lấy cho mọi người cốc nước."

Lâm Nhàn dẫn ba người đến khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, một lúc sau, quản lý cửa hàng mang bốn ly nước được đựng trong cốc dùng một lần tới.

"Xin mời từ từ dùng, cho tôi hỏi cô thích loại quân áo như thế nào? Để tôi cho người mang tới."

Lúc quản lý cửa hàng đang nói chuyện, Lâm Nhàn đã bưng trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn Lâm Thanh. Người quản lý cửa hàng lập tức ngầm hiểu và quay lại nhìn theo. Cô gái trước mặt vẫn còn là học sinh cấp ba, trên người vẫn còn phảng phất khí chất của trẻ con.

Người quản lý cửa hàng mỉm cười hỏi "Tiểu thư, cho hỏi cô thích kiểu dáng quần áo nào? Hay cô muốn tôi mang mọi người đi dạo quanh cửa hàng để xem qua?"

Lâm Thanh có chút thụ sủng nhược kinh, khoảng thời gian trước đây cô luôn theo mẹ đến tiệm quần áo trên đường. Ông chủ đã dõi theo cô lớn lên từ khi còn nhỏ, nên cứ tùy tùy tiện tiện mà buôn bán. Cô chưa bao giờ được ai đó coi mình như một cô công chúa nhỏ mà đối xử như thế này.

Vì vậy, cô có chút thận trọng khi trả lời "Em không biết mình phù hợp với kiểu dáng nào?"

Người quản lý cửa hàng nhìn bộ quần áo rẻ tiên cô đang mặc đã bị giặt đi giặt lại nhiều lần tới bạc màu, không còn hình dáng lúc đầu, thậm chí còn có những phần vải trở nên thô ráp, từ đó có thể thấy xuất thân gia đình của cô gái này không tốt lắm.

Đúng là có một số người từ các gia đình bình thường ghé thăm cửa hàng của cô và hầu hết họ quay lại và rời đi sau khi nghe giá tiền.

Người quản lý cửa hàng nhìn đôi giày thể thao dưới chân Lâm Nhàn, rồi mỉm cười thân thiện hơn với Lâm Thanh.

Trên đời này còn có một từ gọi là giàu ngầm.

Lâm Nhần nâng cằm nói với Lâm Thanh "Đi theo chị ấy đi "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-112.html.]

Nói xong quay đầu nhìn quản lý cửa hàng nói "Chọn cho em ấy 10 bộ trang phục phù hợp."

Người quản lý cửa hàng nở nụ cười và nghĩ thầm "Chỉ cần phù hợp là được?" Nói cách khác, giá tiền cao hay thấp không phải điểm mấu chốt.

Nghĩ tới đây, quản lý cửa hàng càng vui vẻ hơn, vội vàng gật đầu, sau đó cười nói với Lâm Thanh "Tiểu thư, mời đi hướng này."

Lâm Thanh há miệng thở dài, muốn nói cái gì, nhưng chưa kịp mở lời, cô đã cảm giác được chị gái nhẹ nhàng đẩy lưng, mình đứng dậy.

Người quản lý cửa hàng làm một động tác đưa tay mời rồi bước tới phía trước dẫn đường. Lâm Thanh không còn cách nào, đành chỉ có thể đi theo.

Một lát sau, liên thấy quản lý cửa hàng dùng xe đẩy, mang tới 20 bộ quần áo. Những nhân viên bên cạn cũng mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn theo, loại đãi ngộ này, cũng chỉ có thời điểm Lý tổng ghé qua mới như vậy.

Bọn họ liền nhìn qua quan sát Lâm Nhàn. A Nếu biết trước như vậy, thì chính mình tự đi lên tiếp đãi là ngon rồi. Tức c.h.ế.t tôi mà

Đương nhiên, không ai nghe được nội tâm của nhân viên trong cửa hàng. Sau khi quản lý cửa hàng mang xe đẩy tới, đầu tiên cô ta hướng tới Lâm Nhàn mà nói "Những bộ quần áo này là do tôi lựa chọn cho tiểu thư này, rất thích hợp với cô ấy. Cũng đã tự mình hỏi qua ý kiến của tiểu thư, cô ấy nói bản thân cũng ân ý."

Lâm Nhàn cười nói "Vậy thì tốt rồi."

Người quản lý cửa hàng lại hỏi "Có cần thử quần áo không?

Trước khi Lâm Nhàn kịp nói, Tôn Mạn Hoa và Lâm Thanh đã chạy đến bên Lâm Nhàn và nói với quản lý cửa hàng "Thử."

Lâm Nhàn cười, sau đó nói với quản lý cửa hàng "Hãy nghe họ nói."

Kỳ thực, Lâm Nhàn làm sao có thể không biết suy nghĩ của bọn họ? Sau khi thử một lúc, sẽ nói rằng mình không thích món này, món kia không phù hợp, chung quy lại là để đỡ tốn tiên hơn.

Lâm Thanh vội vàng lấy quân áo đi mặc thử, quản lý đẩy xe đi theo, đứng chờ ở bên ngoài.

Một lúc sau, Lâm Thanh mặc một chiếc váy ngắn màu hồng bước ra.

Trẻ trung, năng động và dễ thương.

"Mẹ, mẹ nghĩ sao?" Lâm Tiễn một tay đỡ thái dương, sau đó quay đầu cười nhìn Tôn Mạn Hoa.

Tôn Mạn Hoa nhìn cô con gái thứ hai trông hình dáng này cũng không thể nói ra được khuyết điểm của bộ váy. Dù sao cũng định mua, thôi thì giữ lại bộ này vậy.

Vì thế, Tôn Mạn Hoa tự nhiên khen "Mặc rất đẹp, lấy bộ này".

Lâm Nhàn quay sang người quản lý cửa hàng và nói "Cô có nghe thấy không?”

Quản lý cửa hàng suy nghĩ một chút rồi cười nói "Tôi sẽ gói lại cho cô." Nói xong, cô ta tiếp tục lấy một bộ khác cho Lâm Thanh mặc thử.

Cứ như vậy qua lại, Tôn Mạn Hoa phát hiện ra con gái mình thực sự rất xinh đẹp, khi mặc thử những bộ quần áo này có thể thấy nó rất phù hợp với con gái mình.

Mặc gì cũng đẹp, như thể được may đo kỹ càng dành riêng cho con bé.

Tôn Mạn Hoa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn vô cùng khó khăn, bà đang đối mặt với một đống quần áo. Khi người quản lý cửa hàng cầm từng túi quần áo đến trước mặt bà, cô ấy cười nói "Chúng tôi sẽ giao hàng đến tận nhà mọi người."

Khi đó, Tôn Mạn Hoa mới nhận ra rằng con gái lớn của bà đã mua hết mọi thứ.

Loading...