Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng dù sao đi chăng nữa vẫn không thể thiếu cảnh giác, Tống Xuân Ninh gật đầu lia lịa: “Con nhớ rồi ạ.”
Còn bên Giang Nguyệt Vi, cô đang bận bịu cho lễ khai giảng. Buổi tối sau hôm báo danh, bọn họ sẽ chính thức vào lớp học, mọi người tự giới thiệu bản thân, tranh cử vào ban cán bộ, tuy Giang Nguyệt Vi cảm thấy công việc này rất thú vị nhưng bây giờ cô mang thai, không có thời gian quan tâm những thứ đó, vậy nên cô không ứng cử.
Buổi tối đầu tiên ngủ trong ký túc xá của trường đại học, dù cô hưng phấn nhưng do cơ thể đang mang thai dễ mệt mỏi nên cô ngủ từ sớm và rất ngon giấc, thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp. Ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi bên ngoài, cô và bạn cùng phòng làm quen, đánh răng rửa mặt xong mang theo sách vở, đi học cùng với mọi người.
Kể từ ngày hôm nay, cuộc sống đại học của Giang Nguyệt Vi chính thức bắt đầu, đi vào quỹ đạo, bởi vì mang thai nên ngoại trừ chương trình học bình thường, cô không cần phải tham gia những câu lạc bộ không cần thiết khác, đúng lúc cô có thể dành khoảng thời gian đó để đọc thêm sách, trau dồi kiến thức cho bản thân.
Liên tiếp mấy ngày sau, cô làm quen với môi trường đại học rất nhanh. Ngoại trừ lúc đi học, cô không làm gì khác, không cảm thấy mệt, ăn cơm cũng không bị nôn nghén, sinh hoạt giống như những người khác, không có gì bất ổn. Thế nên cô nói với chồng là sẽ không nghỉ học.
Tưởng Chính Hoa biết mấy hôm nay Giang Nguyệt Vi không bị nôn nghén thì cũng yên tâm phần nào. Có điều bây giờ chỉ mới bắt đầu, anh không biết sức khỏe cô sau này sẽ ra sao, nửa yên tâm nửa lo lắng, chỉ đành dặn dò cô nhất định không được để bản thân va đụng, té ngã.
Khó khăn lắm Giang Nguyệt Vi mới mang thai nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Cũng may những người ở cùng ký túc xá với cô đều khá hòa đồng, tạm thời không xảy ra mâu thuẫn, xích mích nào. Khoảng thời gian sau, cô dành cả ngày trong trường học, lúc không có tiết học thì sẽ vào thư viện đọc sách.
Bởi vì số tiết học của mỗi ngày tương đối nhiều nên thời gian Giang Nguyệt Vi về nơi đóng quân ít đi. Vả lại dạo này Lãnh Quốc liên tục khiêu khích bọn họ, các bộ đội đều phải tập luyện thêm thời gian. Không có mệnh lệnh thì Tưởng Chính Hoa cũng không tiện vào nội thành, bởi vậy mà một khoảng thời gian sau đó, hai vợ chồng bọn họ gần như là tách ra ở riêng.
Không được gặp Giang Nguyệt Vi, ngày nào Tưởng Chính Hoa cũng lo lắng cho cô, nhớ cô đến nỗi sốt sắng khôn nguôn. Anh cảm giác như thể bản thân sụt mất mấy cân, không nhịn được mà gọi điện thoại cho trường học, nhưng điện thoại của trường chứ nào phải điện thoại của một mình Giang Nguyệt Vi, thế nên từ một ngày gọi một lần trở thành cách hai ba hôm lại gọi một lần.
Vào một ngày nọ, Sư trưởng Dương có việc quan trọng muốn bàn bạc với Tưởng Chính Hoa. Châu Lập Dương nhận được mệnh lệnh, lập tức đến văn phòng gọi Tưởng Chính Hoa đến. Còn chưa bước vào văn phòng, cậu ta đã nghe thấy giọng Tưởng Chính Hoa nói chuyện qua điện thoại: “Hằng ngày không phải tập luyện gì nhiều. Buổi sáng vác đồ nặng chạy đường dài, sau đó hít xà đơn xà kép. Buổi chiều thì thời gian thực chiến ở bãi đất trống tăng lên khá nhiều, phải học cả kỹ năng chiến đấu trên chiến trường.”
Châu Lập Dương nghe Tưởng Chính Hoa nói chuyện còn tưởng anh đang báo cáo thời gian biểu với cấp trên nào đó, ai ngờ câu tiếp theo Tưởng Chính Hoa nói lại là: “Buổi tối em không có ở đây thì anh về làm gì? Chẳng thà ở doanh trại huấn luyện đám nhãi kia, rèn luyện nâng cao năng lực cho chúng, đồng thời dạy cho chúng biết vì sao bông hoa lại thắm đỏ như vậy...”
Trán Châu Lập Dương toát mồ hôi hột, hóa ra Tưởng Chính Hoa đang báo cáo thời gian biểu với bà xã.
Hiện tại bọn họ mới xa nhau mấy ngày mà anh đã phải báo cáo tình hình với vợ, chắc là bị vợ quản lý đúng không? Đáng lẽ không nên như vậy chứ.
Tưởng Chính Hoa luôn luôn đề cao chủ nghĩa đàn ông, ở doanh trại, anh là người nói một không nói hai, ai có thể quản lý được anh chứ?
Cơ mà Châu Lập Dương nhớ lại quãng thời gian Giang Nguyệt Vi chưa đến doanh trại, khi ấy Tưởng Chính Hoa thường xuyên ghé thăm ký túc xá, tán gẫu với họ dăm ba câu. Nhưng kể từ khi Giang Nguyệt Vi đến đây, anh không đến chỗ họ lần nào, với lại sau khi buổi huấn luyện kết thúc, anh lập tức quay về nhà, không chậm trễ một giây phút nào. Sau đó anh còn học nấu cơm linh tinh...
Xâu chuỗi tất cả những chi tiết này, Châu Lập Dương cảm thấy Tưởng Chính Hoa đúng là bị vợ quản lý chặt chẽ!
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cậu ta nghe thấy âm thanh vọng ra từ văn phòng. Lúc cậu ta hoàn hồn thì thấy Tưởng Chính Hoa đã cúp điện thoại, cất bước về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-99.html.]
Tưởng Chính Hoa: “Cậu đứng thập thò ngoài cửa làm gì?”
Châu Lập Dương lập tức đi vào: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, Sư trưởng Dương gọi anh đến văn phòng của Sư trưởng.”
Sự việc của Dương Tiểu Quả đã trôi qua gần hai tháng, suy cho cùng thì mọi chuyện đều cần lời giải thích và cái kết thỏa đáng. Tưởng Chính Hoa nghĩ có lẽ Sư trưởng Dương tìm mình là để thương lượng về chuyện này. Nhưng ai dè lúc anh đến, ngoại trừ Sư trưởng Dương thì còn có Đoàn trưởng Từ của bọn họ.
Sư trưởng Dương nhìn anh bước vào, nói: “Đầu tháng sau Đoàn trưởng Từ phải tham gia khóa bồi dưỡng, chắc hẳn cậu biết chuyện này rồi đúng không?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì giật mình. Tuy Đoàn trưởng của bọn họ đã thông báo là ông sắp tham gia khóa bồi dưỡng từ lâu nhưng chuyện bị chậm trễ gần một năm nay, không biết khi nào mới chính thức rời đi, không ai biết thêm tin tức gì. Anh lập tức trả lời: “Báo cáo Sư trưởng, tôi chỉ biết năm nay Đoàn trưởng Từ sẽ tham gia khóa bồi dưỡng, những chuyện khác tôi không biết.”
Dương Húc nhìn dáng đứng thẳng tắp của anh, vẻ mặt ông ấy nghiêm nghị, cười nói: “Đoàn trưởng Từ đi tham gia khóa bồi dưỡng, tất nhiên phó đoàn sẽ lên thay thế ông ấy, lúc đó vị trí phó đoàn sẽ bị bỏ trống. Tổ chức quyết định phân công cậu vào vị trí đó, cậu có điều gì muốn nói không?”
Tuy rằng trước kia Đoàn trưởng Từ từng đề cập chuyện này với anh, nhưng bây giờ được tận tai nghe thấy, Tưởng Chính Hoa vẫn rất kích động. Song anh vẫn cực lực kìm nén cảm xúc: “Không có, tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.”
Dương Húc thông báo kế hoạch thăng chức cho Tưởng Chính Hoa một cách ngắn gọn, súc tích: “Được, cậu ra ngoài đi. Đợi mấy hôm nữa văn kiện được gửi đến, cậu cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Tưởng Chính Hoa nghĩ ngợi chốc lát, đứng im nhìn hai người kia.
Thấy Tưởng Chính Hoa không hề nhúc nhích, Đoàn trưởng Từ hơi nhướng mày: “Sao vậy, cậu còn có chuyện gì à?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng, tôi có chuyện muốn nói.”
Sư trưởng Dương cũng cười như thể biết Tưởng Chính Hoa muốn hỏi chuyện gì. Ông ấy bèn nói: “Mấy hôm nữa bản án của Dương Tiểu Quả sẽ được thi hành, lúc đó sẽ trả lại công bằng cho vợ cậu.”
Tuy trước khi đến, quả thật Tưởng Chính Hoa muốn hỏi về vụ việc của Dương Tiểu Quả, nhưng hiện tại anh đổi ý, bình tĩnh nhìn hai người và nói: “Không phải việc này.”
Dương Húc nhướng mày: “Không phải chuyện này thì là chuyện gì?”
Tưởng Chính Hoa hơi mím môi, nói thẳng không vòng vèo: “Nếu tổ chức đã quyết định để tôi nhậm chức phó đoàn, vậy tôi có thể xin một ngôi nhà trong đại viện quân khu được không?”
Suy cho cùng thì trong một tháng vừa rồi Giang Nguyệt Vi đi học, số lần vợ chồng họ được gặp nhau không quá mười đầu ngón tay, khổ thân anh lắm!
Vừa dứt lời, Tưởng Chính Hoa lại nói tiếp: “Hiện tại vợ tôi đang học tập tại trường đại học Nhân Hoa, cô ấy đang mang thai, doanh trại lại cách khá xa, tôi không thể chăm sóc được cô ấy nên tôi muốn xin tổ chức cấp cho một căn nhà trước.”