Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn dĩ tâm trạng Lưu Thải Nga đã không vui, bây giờ nghe Tống Xuân Ninh hỏi như vậy lại càng khó chịu hơn, thằng thừng trả lời với giọng điệu lạnh nhạt: “Không, tôi cảm thấy không khỏe.”

Tống Xuân Ninh bị từ chối thẳng mặt nên ngây ngẩn cả người, một giây trước Lưu Thải Nga còn cười nói, tại sao giây tiếp theo đã lạnh lùng như vậy được? Mình cũng có đắc tội cô ta đâu, tại sao cô ta lại kỳ cục như vậy nhỉ?

Lưu Thải Nga không muốn đi, Tống Xuân Ninh cũng không ép buộc, đành đáp ờ một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi phòng, Tống Xuân Ninh thông báo với Mã Ái Vân là Lưu Thải Nga cảm thấy không khỏe nên không đi.

Mã Ái Vân nhớ lại vừa nãy thằng Ba vừa bế vừa dỗ dành con gái, thầm thở dài trong lòng, không biết rốt cuộc tình hình gia đình thằng Ba như nào. Đây không phải là lần đầu tiên gia đình Tưởng Chính Quang cãi cọ như vậy, đợi hôm nào bà phải hỏi thăm xem sao, nếu không e là sẽ có rắc rối.

Hai người lập tức lên đường đến công xã. Hôm nay là ngày họp chợ, người mua kẻ bán ra vào công xã nườm nượp. Bên trong Cung Tiêu Xã có rất nhiều mặt hàng được bày bán, Mã Ái Vân nhìn mà trợn tròn mắt, bà nghĩ bụng đông người như vậy thì không mua đồ nữa, nhưng chỉ ngày họp chợ mới có nhiều hàng hóa như vậy, nếu đợi ngày mai quay lại thì những thứ cần mua sẽ không có. Thế là bà kéo Tống Xuân Ninh đi xếp hàng.

Cả đám người đứng xếp hàng sợ không mua được hàng tốt nên lúc sắp đến lượt mình, họ đều liều mạng chen lên đằng trước. Mã Ái Vân và Tống Xuân Ninh cứ thế bị đám đông xô đẩy đến trước quầy. Trước khi đi, họ đã tính toán kỹ càng những đồ vật cần mua. Mã Ái Vân vừa tán gẫu với người bán vừa lấy đồ, chờ đến khi nói xong, bà nhìn thấy một chiếc mũ sừng dê màu đỏ dành cho trẻ con được treo trên kệ hàng ở phía sau, trên đỉnh mũ có hai cái sừng dê be bé, lại còn có thêm hai “bím tóc” nho nhỏ, thoạt nhìn có vẻ được làm từ len sợi câu, trông cực kỳ đáng yêu.

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi mới mang thai, phải đến tháng sáu tháng bảy năm sau cô mới sinh, mà năm sau là năm Mùi, vừa khéo trùng hợp với ý nghĩa của chiếc mũ này. Thế là Mã Ái Vân bảo người bán hàng lấy chiếc mũ xuống xem.

Có điều một người mua hàng khác cũng chen lên, nói với người bán hàng là muốn mua chiếc mũ sừng dê này. Người bán hàng lấy mũ xuống, quay đầu lại nói với hai người: “Đây là chiếc mũ sừng dê cuối cùng, sáu hào năm, ai muốn mua nào?”

“Tôi muốn mua.”

Hai người đồng thanh đáp lại.

Mã Ái Vân nghe vậy thì ngoái đầu lại, trùng hợp người kia lại là Triệu Phượng Tiên.

Triệu Phượng Tiên cũng nhìn thấy Mã Ái Vân, kẻ thù chạm trán là hai mắt đỏ ngầu. Bà ta nhìn chiếc mũ mà người bán hàng cầm, lập tức duỗi tay giật về phía mình: “Tôi mua trước.”

Mã Ái Vân chẳng vui vẻ gì cho cam, rõ ràng là bà hỏi mua chiếc mũ này trước, Triệu Phượng Tiên là kẻ đến sau, ấy vậy mà lại bị bà ta cướp mất. Thế là bà giành lại: “Rõ ràng là tôi bảo người bán hàng lấy nó xuống trước, bà cướp cái gì mà cướp.”

Suy cho cùng thì đây chỉ là một chiếc mũ mà thôi, Triệu Phượng Tiên có thể không cần nó, nhưng cứ nghĩ đến việc Giang Nguyệt Vi thi đỗ đại học, được ăn sung mặc sướng tại ghế nhà trường, ngẫm lại con nhà mình ngồi xổm trong nhà tù, thường xuyên bị bắt đi cải tạo lao động, chỉ vỏn vẹn một năm giảm mất mười lăm kg (kg theo đơn vị quốc tế, gốc là 30 cân theo đơn vị TQ), bà ta lại giận sôi máu.

Thế nên bà ta thò tay định giành lại, vừa giật mũ vừa thờ ơ nói: “Ban nãy bà chỉ xem chứ chưa nói là muốn mua. Vả lại đây là mũ trẻ con, tôi mua cho cháu ngoại sắp chào đời của tôi, bà mua làm gì? Con bé họ Giang không biết đẻ nhà mấy người có thể đẻ trứng cho bà được à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-98.html.]

Triệu Phượng Tiên muốn cướp mũ thì thôi đi, nhưng không ngờ bà ta còn dám mở miệng mắng chửi người khác. Mã Ái Vân không muốn tranh cãi với hạng đàn bà chanh chua này, nhưng bà không phải là người dễ bị bắt nạt, bà giữ chặt chiếc mũ không cho mụ đàn bà đanh đá kia cướp mất: “Bà mắng ai vô sinh?”

Triệu Phượng Tiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Mã Ái Vân, rốt cuộc cũng hả hê. Bà ta biết chuyện Giang Nguyệt Vi vô sinh là nỗi đau của bọn họ: “Giang Nguyệt Vi là đứa không biết đẻ, nhà bà cưới loại phụ nữ không biết đẻ về lại còn đần độn nâng niu nó như báu vật. Nhà bà cứ chờ tuyệt hậu đi, việc gì phải tranh giành mũ trẻ con với tôi!”

Mã Ái Vân cười lạnh, tuy bây giờ bà cũng muốn tuyên bố cho Triệu Phượng Tiên biết rằng Giang Nguyệt Vi đang mang thai, cơ mà Giang Nguyệt Vi mang thai chưa được ba tháng, chỉ một mình nhà bà biết thai nhi chưa ổn định là được rồi, không thể tiết lộ cho người ngoài.

Mái Ái Vân không tranh cãi dài dòng, ra sức giật chiếc mũ về một cách dứt khoát, nhét nó vào túi rồi đưa cho Tống Xuân Ninh. Bà quay đầu lại nhìn Triệu Phượng Tiên, cười nói: “Vậy phải làm bà phải thất vọng rồi. Nguyệt Vi nhà chúng tôi đã đến bệnh viện tỉnh kiểm tra, chuyên môn của vị bác sĩ kia rất giỏi, họ nói sức khỏe của Nguyệt Vi rất tốt, muốn sinh nở lúc nào cũng được.”

Triệu Phượng Tiên nghe vậy thì sững sờ, Giang Nguyệt Vi đến bệnh viện lớn kiểm tra sức khỏe và được kết luận là không có vấn đề gì sao? Làm gì có chuyện đó?

Mã Ái Vân nhìn Triệu Phượng Tiên, nói bằng giọng hờ hững: “Trái lại, Hiểu Phong nhà bà ngồi tù mọt gông mười mấy năm, sau này ra tù cũng gần năm mươi tuổi, nhà họ Hà của bà mới thật sự tuyệt hậu, bà mua mũ trẻ con làm gì?”

Vụ việc ngày trước của nhà họ Hà quá rầm rộ, mọi người đều tỏ tường đầu đuôi câu chuyện ra sao. Bây giờ nghe thấy Mã Ái Vân nói như vậy, mọi người lập tức dỏng tai xem Triệu Phượng Tiên đáp trả như nào...

“Hóa ra chính là bà! Bà là Triệu Phượng Tiên, người suốt ngày mắng mỏ công an bất công đó hả?”

“Rốt cuộc bà đến mua hàng hay đến ăn vạ? Có muốn chúng tôi gọi công an đến gô cổ bà về đồn không?”

Triệu Phượng Tiên hoàn hồn, thấy mọi người xung quanh đều nhắm vào mình, bà ta tức giận đến mức mũi cũng vặn vẹo.

Bấy giờ người ở Cung Tiêu Xã đông nghìn nghịt, người bán hàng nào có lòng dạ xem mấy bà phụ nữ cãi cọ ầm ĩ. Thấy Triệu Phượng Tiên định lên tiếng, người bán hàng lập tức buông lời lạnh lùng: “Bà đừng cãi nữa, bà kia đến trước, bây giờ bà ấy muốn mua chiếc mũ này thì bà mua cái khác đi, không mua thì đi chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng đến những người xếp hàng đằng sau!”

Mã Ái Vân nhìn Triệu Phượng Tiên đỏ bừng mặt mà sung sướng trong lòng. Chẳng qua cần phải đề phòng, nếu không thì bây giờ bà chỉ muốn báo tin Giang Nguyệt Vi đã mang thai cho Triệu Phượng Tiên biết. Con trai mình vô sinh lại mắng người khác không biết đẻ, mắng mỏ Giang Nguyệt Vi ròng rã ba năm trời còn chưa đủ, bây giờ Giang Nguyệt Vi không còn dây dưa gì với nhà họ Hà nữa, thế mà bà ta vẫn muốn chửi tiếp nữa hả?

Chẳng lẽ bà ta nghĩ người nhà họ Tưởng ăn chay hay sao?

Đã giành được mũ, Mã Ái Vân không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, bà lập tức lấy tiền và phiếu ra đưa cho người bán hàng, sau đó xách đồ, gọi Tống Xuân Ninh chen ra khỏi đám đông.

Đến khi ra tới bên ngoài, bấy giờ bà mới nói với Tống Xuân Ninh: “Năm nay khi nào vợ chồng thằng Hai về, nhà chúng ta phải cảnh giác với Triệu Phượng Tiên. Nếu bà ta biết Giang Nguyệt Vi mang thai, sợ rằng bà ta sẽ mò đến tận nhà gây sự.”

Tuy nhiên Tống Xuân Ninh cho rằng Triệu Phượng Tiên sẽ không gây sự, bởi vì bà ta là khách quen của đồn công an, nếu bà ta còn gây rối, bị bắt vào đồn công an nữa thì sẽ bị công an nhốt lại.

Loading...