Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:41
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi chốc lát rồi lắc đầu: “Khó khăn lắm em mới thi đỗ. Mong ngóng bao lâu nay mới chờ được đến ngày này, cớ sao phải gác lại?”
Nếu là bình thường thì chắc chắn Tưởng Chính Hoa đã chiều theo ý cô ngay tắp lự, nhưng hôm nay anh hơi do dự: “Ban nãy em nôn hết thức ăn, mà trường học ở xa như thế, lại còn đông người như vậy, anh không ở bên cạnh thì ai chăm sóc em, anh không yên tâm.”
Giang Nguyệt Vi cũng biết phụ nữ mang thai đôi lúc sẽ khó chịu trong người, nhưng bây giờ cô mới mang thai, không biết tình huống của bản thân như nào. Nếu đã báo danh rồi, cô vẫn muốn đi học: “Bây giờ em mới mang thai, em cũng không biết tình trạng sức khỏe của mình sẽ ra sao. Chi bằng cứ đi học đã, đến lúc đó nếu em cảm thấy sức khỏe của mình không ổn thì sẽ tạm nghỉ học.”
Tưởng Chính Hoa không thuyết phục được cô thay đổi quyết định, lại nhớ đến dáng vẻ chờ mong tháng ngày được học tập của cô, anh đành đồng ý: “Hay là ngày mai anh gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ đến đây giúp đỡ?”
Giang Nguyệt Vi biết anh lo lắng cho mình, thế nhưng cô cảm thấy giai đoạn bây giờ thật sự chưa cần thiết. Cô nhìn người đàn ông ấy, cười: “Hiện tại chưa cần gấp. Em ở trọ trong trường, mẹ đến cũng không thể vào trường chăm sóc em được. Nếu em thật sự tạm nghỉ học thì lúc ấy hẵng gọi mẹ đến giúp đỡ.”
Tưởng Chính Hoa suy đi tính lại cũng chỉ có thể đồng ý như vậy, anh cười tươi rói: “Mẹ mà biết em mang thai thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ nếu Mã Ái Vân biết cô mang thai thì sẽ rất mừng, bởi vì nhà họ Tưởng đã chờ đứa nhỏ này từ rất lâu: “Chuyện này chỉ cần người trong nhà chúng ta biết thôi là được, đừng để mẹ kể cho người ngoài. Chờ ba tháng sau, thai nhi ổn định thì chúng ta sẽ thông báo.”
Về việc này, trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghe mẹ nói chuyện nên cũng biết. Vợ chồng hai người ôm nhau hàn huyên một lúc thì Giang Nguyệt Vi buồn ngủ, Tưởng Chính Hoa thì trái ngược lại hoàn toàn, anh sung sướng quá nên hơi mất ngủ, mãi đến đêm khuya mới chìm vào giấc.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong lập tức lên đường đến bệnh viện tỉnh. Họ đã từng đến bệnh viện tỉnh một lần nên nắm được quy trình, thủ tục ở đây, khám bệnh rất nhanh, chưa đến một giờ sau đã nhận được kết quả. Giang Nguyệt Vi thật sự có thai, giống hệt lời của vị bác sĩ quân y tối qua, đứa nhỏ mới được khoảng năm mươi ngày.
Sau một hồi kích động, Tưởng Chính Hoa cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình thật bình tĩnh, cẩn thận hỏi bác sĩ về đồ ăn thức uống hàng ngày và những việc cần chú ý, sau đó hai người quay về nơi đóng quân.
Sau khi quay về nơi đóng quân, Tưởng Chính Hoa lập tức đi làm, hoàn thành xong công việc thì gọi điện về cho gia đình.
Lúc cuộc gọi từ đại đội chi bộ được kết nối, Mã Ái Vân đi nhận điện thoại, còn Lưu Thải Nga đang đút cơm cho con gái ở trong bếp. Vừa nghe nội dung được thông báo qua loa là cô ta đã biết chắc chắn Tưởng Chính Hoa – người đang tham gia quân đội gọi điện về nhà.
Trước kia, cứ hai - ba tháng Tưởng Chính Hoa mới gọi điện thoại về nhà một lần, nhưng đây đã là cuộc gọi thứ hai trong tháng này, không biết vì sao lần này Tưởng Chính Hoa lại gọi điện, chẳng lẽ có tin tốt gì từ Giang Nguyệt Vi à?
Có điều Lưu Thải Nga cũng không nghĩ ngợi nhiều, dẫu sao tin tốt của Giang Nguyệt Vi cũng chẳng thể tốt cho mình, chung quy là không liên quan đến cô ta. Cô ta xới cơm vào bát rồi đi ra khỏi phòng bếp, vừa khéo bắt gặp Mã Ái Vân đi ra từ nhà chính.
Mã Ái Vân nhìn điệu bộ chậm rì rì của cô ta, càm ràm thêm mấy câu: “Nha Nha khóc lóc từ nãy đến giờ, con xới mỗi bát cơm mà sao cũng chậm chạp thế.
Mau đút cơm cho Nha Nha đi, mẹ đi nhận điện thoại đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-96.html.]
Mã Ái Vân không biết Lưu Thải Nga có chuyện gì mà chẳng thèm đoái hoài đến con gái của mình. Con gái đi tiểu cũng không lo, con gái đói khóc cũng không quan tâm, bà đã nói hết nước hết cái nhưng như nước đổ đầu vịt, điều đó khiến bà hơi tức giận.
Có điều bây giờ bà muốn nhận điện thoại nên không buồn dạy dỗ cô ta nữa, rảo nước một mạch ra khỏi nhà, đi về phía văn phòng của đại đội chi bộ.
Chờ đến khi cuộc gọi được kết nối, nghe thằng Hai nói Giang Nguyệt Vi đã mang thai được hơn một tháng, Mã Ái Vân không dám tin vào tai mình, liên tục hỏi có thật hay không. Dẫu sao trước kia mọi người vẫn đồn đại là Giang Nguyệt Vi vô sinh, đồn thổi nhiều đến mức ai cũng tin là thật.
Tưởng Chính Hoa tưởng tượng bộ dạng ngỡ ngàng, không dám tin của mẹ mình, bèn khẳng định mấy lần liền: “Thật, chúng con kiểm tra hai lần rồi!”
Mã Ái Vân mừng rỡ đến nỗi không thốt nên lời. Tuy rằng trước kia bà không muốn tạo áp lực cho hai vợ chồng Tưởng Chính Hoa nên không dám thúc giục họ sinh con, nhưng bây giờ thằng Hai sắp sửa ba mươi tuổi, bà nghe tin này không vui sao được?
Bà lập tức nói: “Vậy có cần mẹ qua bên đó mấy ngày không?”
Tưởng Chính Hoa từ chối theo những gì đã thương lượng với Giang Nguyệt Vi vào tối hôm qua: “Chờ sau này đi, bây giờ chưa cần gấp lắm.”
Mã Ái Vân nghĩ Giang Nguyệt Vi mới mang thai, chắc là tạm thời chưa có việc gì, chờ đến khi vợ chồng các con cần thì mình qua bên đó cũng được. Có điều suy cho cùng thì hai vợ chồng này đều chưa sinh nở lần nào, thế nên bà cẩn thận dặn dò: “Những tháng đầu mang thai có thể vợ con sẽ khó chịu trong người. Nếu vợ con nôn nghén thì con tìm bác sĩ, hỏi xem làm sao để bớt nôn lại. Mỗi ngày vợ con nhất định phải ăn một quả trứng gà, tuyệt đối không được quên. Hàng ngày con hầm canh gà tẩm bổ cho vợ, nếu có việc gì cần thì cứ gọi cho mẹ.”
Nghe mẹ căn dặn từ việc lớn đến việc nhỏ, Tưởng Chính Hoa gật đầu như giã tỏi. Mã Ái Vân dặn dò một số việc xong lại chợt nhớ ra bây giờ thai nhi vẫn chưa ổn định, định nhắc nhở họ đừng tùy hứng làm bậy trong ba tháng đầu này, khốn nỗi bà không tiện nói những việc này, đành quyết định để lần sau gọi điện thoại trực tiếp cho Giang Nguyệt Vi rồi nói sau.
Nói chuyện qua điện thoại xong, từng bước chân của bà mang theo cả sự nhẹ nhõm, khiến bà cảm thấy như thể mình bay về nhà.
Chuyện của Chung Bảo Ý canh cánh trong lòng bà bao lâu nay, tựa một cái gai thỉnh thoảng đ.â.m vào lòng bà. Bà cảm thấy hổ thẹn với thằng Hai, bây giờ thằng Hai tái hôn, lại có còn có con. Tất cả mọi chuyện đều tiến triển theo hướng tốt đẹp, bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Về nhà đến nhà mình, bà chưa kịp mở lời thì ông nhà đã nhìn bà mà hỏi: “Bên Chính Hoa xảy ra chuyện gì à?”
Mã Ái Vân không dằn được niềm vui sướng trong lòng, bật cười ha ha rồi lập tức thông báo: “Có tin tốt, vợ thằng Hai mang thai rồi!”
Lời Mã Ái Vân nói ra giống như tiếng sấm sét ầm vang giữa bầu trời quang, khiến bàn tay của Lưu Thải Nga run lẩy bẩy, bát cơm rơi xuống đất phát ra tiếng “choang”.
Mã Ái Vân nói gì cơ? Giang Nguyệt Vi mang thai ư?
Những người khác cũng ngạc nhiên, trong phút chốc không ai để ý đến bất thường của Lưu Thải Nga. Tống Xuân Ninh cười to, hỏi Mã Ái Vân: “Mẹ nói thật hay đùa vậy? Nguyệt Vi mang thai hả?”
Tất nhiên là thật rồi, thằng Hai nói rằng đã kiểm tra hai lần.” Mã Ái Vân cười gật đầu, bà liên tục niệm A di đà phật rồi nói: “Trước kia tên họ Hà kể với mọi người là Nguyệt Vi vô sinh như đúng rồi. Tôi còn nghĩ nếu vợ chồng thằng Hai thật sự không thể sinh con thì có nên nhận nuôi một đứa không.