Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:39
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cũng chẳng ngại làm trò trước mặt vị bác sĩ, thẳng thừng ôm chầm Giang Nguyệt Vi vào lòng: “Vợ ơi, anh đây sắp được làm cha rồi!”
Ngày trước Tưởng Chính Hoa cảm thấy trẻ con thật phiền toái nên vẫn nghĩ có con cũng được, không có cũng chẳng sao. Vả lại trước kia họ đã từng thử vài lần nhưng đều không “trúng số”, vậy nên anh càng cảm thấy con cái không phải vấn đề quan trọng, tóm lại là đứa nhỏ thích đến với họ thì đến. Có điều, nào ai ngờ được đứa nhóc này lại đến với họ vào thời điểm này chứ?
Đến năm sau là anh bước sang tuổi ba mươi. Vậy là những tháng ngày cày cấy chăm bón trước đây cũng cho ra mầm non, anh không vui mới là lạ! Dẫu sao đây cũng là con ruột của anh và Giang Nguyệt Vi!
Được người đàn ông siết chặt trong vòng tay, Giang Nguyệt Vi trợn tròn mắt. Ngày trước, hồi anh còn tham gia quân đội, bọn họ ân ái mặn nồng như vậy mà cũng không mang thai, thế nên cô không bận tâm lắm. Sau khi người đàn ông quay về, cô một lòng một dạ chờ thư thông báo, khoảng thời gian không nhận được thư, cô sốt ruột những mấy ngày liền, tiếp đó cô bận rộn mua đồ đạc chờ khai giảng, một đống công việc rối như mớ bòng bong dồn lại, kết quả cuối cùng là cô quên mất kỳ kinh nguyệt của chính mình.
Hiện tại được anh ôm vào lòng, hơi ấm từ anh như thiêu đốt cô, bấy giờ cô mới chắc chắn ban nãy bác sĩ nói gì...
Cô mang thai rồi!
Niềm vui tột cùng ùa đến một cách quá đỗi bất ngờ, Giang Nguyệt Vi ôm lấy anh, không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Vâng, em cũng sắp được làm mẹ rồi!”
Nhìn hai người coi mình như không khí, ôm ấp thắm thiết như ở chốn không người, bác sĩ đằng hắng thật to, này hai người kia, ông bác lớn tuổi là tôi là còn ở đây mà hai vợ chồng coi tôi như không tồn tại à?
Có điều ông cũng không mặt dày đến mức chen ngang khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, đành trưng bộ mặt già nua ra chờ họ bình tĩnh rồi mới cười nói: “Được rồi, hai người nghỉ ôm nhau chút nào, tôi còn ở đây đấy.”
Ban nãy Tưởng Chính Hoa thốt nhiên sung sướng quá đà, bây giờ nghe thấy bác sĩ nói vậy, bèn vội vàng buông Giang Nguyệt Vi ra, hỏi: “Đứa nhỏ được bao nhiêu tuần rồi? Tại sao chúng tôi không có cảm giác gì cả? Chúng tôi phải chú ý những điều gì? Bình thường không được làm những việc gì?”
Suy cho cùng thì bác sĩ chỉ là bác sĩ khoa nội, ngày thường hầu như là phụ trách điều trị cho những anh bộ đội da dày thịt béo, không hiểu biết cặn kẽ về lĩnh vực sản khoa. Bác sĩ suy nghĩ một lúc cũng không dám khẳng định một cách chắc nịch, chỉ nói: “Dựa theo kỳ kinh nguyệt thì ước chừng được năm mươi ngày rồi. Tiểu Triệu đi công tác rồi, mấy hôm nữa hai người đến tìm Tiểu Triệu, cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này. Nếu hai người nóng lòng thì ngày mai có thể đến bệnh viện tỉnh khám.”
Tất nhiên là Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi đều rất sốt ruột, khốn nỗi bây giờ là buổi tối, lập tức đến bệnh viện tỉnh cũng không khả thi lắm. Thế nên sau khi khám xong, cả hai đành rời khỏi bệnh viện công xã.
Sau khi ra ngoài, nhìn màn đêm tối đen như mực, người đàn ông dứt khoái nói với Giang Nguyệt Vi rằng: “Bây giờ tối quá, đường sá khó đi lại, chi bằng anh cõng em về nhé.”
Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Anh đừng lo lắng quá, có phải chúng ta không mang đèn pin đâu, anh cõng em cũng chẳng dễ đi hơn, lại còn ép vào bụng em nữa.”
Tưởng Chính Hoa cảm thấy đoạn đường này gập ghềnh khó đi lại, sợ cô bị té ngã, có điều nghe cô nói cũng có lý nên không cố chấp nữa, nắm tay dẫn cô về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-95.html.]
Dọc theo đường đi, không một ai mở miệng nói chuyện, dường như họ đang từ từ tiếp nhận tin tức mà bác sĩ vừa thông báo.
Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Tưởng Chính Hoa nhìn thức ăn chưa kịp dọn dẹp trên mặt bàn, lập tức lên tiếng: “Vừa nãy em nôn hết, chắc chắn bây giờ đang đói lắm, anh đi làm ít đồ ăn cho em nhé.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy Tưởng Chính Hoa lo lắng quá mức, hình như anh nhất định phải làm một việc gì đó thì mới khiến cho bản thân anh yên tâm. Cô bèn giữ anh lại: “Đợi lát nữa hẵng ăn, bây giờ em không đói, ngộ nhỡ ăn vào lại nôn ra.”
Hiện tại Tưởng Chính Hoa cũng lo lắng đến mức hoảng sợ. Tuy rằng đã quyết định là ngày mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa nhưng tất nhiên là anh tin tưởng kết luận của bác sĩ quân y, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai chắc chắn là sự thật. Tin tức này quá đột ngột, anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, luôn cảm thấy mình phải làm gì đó thì mọi chuyện mới có tính chân thật: “Vậy em lên giường nằm đi, anh rót nước cho em.”
Lần này Giang Nguyệt Vi không từ chối nữa. Cô về giường nằm, vuốt ve bụng dưới của mình, nhoẻn miệng cười, niềm hạnh phúc vỡ òa, tràn ngập trong cõi lòng như thể ôm trọn lấy cả người cô.
Đúng vậy, cô mang thai rồi, cô sắp có con, đây là sự thật mà không phải do cô tự tưởng tượng ra, giống như những gì quyển truyện kia viết, người không thể sinh con không phải là cô mà là Hà Hiểu Phong!
Ngẫm lại hai đời mà cô đã trải qua, chỉ vì bị đồn thổi là không thể sinh con mà cô đã phải chịu biết bao tủi hờn. Giờ đây, những lời chế giễu nhục mạ và những lời đàm tiếu chướng tai kia sẽ biến mất vì cô mang thai, thế nên cô rất vui!
Lúc bước vào, Tưởng Chính Hoa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đang cười khúc khích, anh đưa cốc sứ cho cô rồi lại hỏi tiếp: “Em muốn ăn cháo thịt nạc hay cháo trắng?”
Giang Nguyệt Vi hoàn hồn, đón lấy chiếc cốc. Chưa đầy hai phút trôi qua mà người đàn ông này lại hỏi cô thêm một câu, cô cảm thấy nếu cô vẫn trả lời là không muốn ăn thì có lẽ người đàn ông sẽ hỏi thêm nhiều câu khác nữa. Cô bèn cười đáp: “Em muốn ăn cháo trắng, anh đổ thêm nước vào nồi cơm vừa nãy, đun thêm lúc nữa là được.”
Tưởng Chính Hoa đáp một câu “có ngay” rồi lập tức chạy ra ngoài. Giang Nguyệt Vi nhìn anh chạy nhanh như gió, càng không thể nén được nét cười trên môi. Cô thầm nghĩ trước kia anh chê trẻ con phiền phức, ấy thế mà bây giờ có con, anh vẫn vui vẻ nhường này đấy thôi.
Có lẽ vì vừa nãy nôn quá nhiều nên đợi đến khi Tưởng Chính Hoa nấu xong nồi cháo trắng, Giang Nguyệt Vi ăn được hẳn một bát cháo đầy. Tuy hương vị cháo không đậm đà nhưng cô không hề cảm thấy khó ăn, có lẽ vừa rồi thức ăn được nêm nếm nhiều dầu mỡ quá nên cô mới nôn nhiều đến vậy.
Còn Tưởng Chính Hoa thì nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô ăn xong lại nôn. Đợi đến khi chắc chắn là cô không có vấn đề gì thì anh mới thu dọn bát, lên giường nằm. Lúc hai người nằm cùng nhau, người đàn ông ôm cô một cách rất cẩn thận. Anh nhìn bụng cô, chầm chậm duỗi tay ra xoa xoa, hỏi: “Đứa nhỏ mới được năm mươi ngày, vậy là to bằng chừng nào nhỉ?”
Trước nay Giang Nguyệt Vi chưa từng mang thai lần nào, cũng không hiểu rõ về vấn đề này. Bây giờ nghe người đàn ông hỏi như vậy, cô đành lắc đầu: “Em cũng không biết, chắc là rất nhỏ rất nhỏ nhỉ? Ngày mai chúng ta hỏi lại bác sĩ.”
Tưởng Chính Hoa chưa làm cha bao giờ nên cũng không quan tâm những chuyện liên quan đến con cái, tất nhiên càng không hiểu biết gì. Bây giờ anh cảm thấy thật kỳ diệu, ai có thể ngờ bên trong bụng phẳng lì của bà xã nhà mình lại có một bé con nho nhỏ trong đó?
Anh ừ một tiếng: “Còn phải hỏi xem chúng ta cần lưu ý những điều gì.”
Dứt lời, anh chợt nhớ đến một chuyện, nhìn cô mà nói: “Hay là chúng ta tạm gác chuyện học hành lại, dù sao cũng chỉ mới báo danh thôi.”