Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:32
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người của Ủy ban Cách mạng đã nói vậy, thì chuyện này chắc chắn là thật, mọi người chỉ cảm thấy ngạc nhiên không thôi, khuôn mặt ai nấy đều có vẻ không phản ứng kịp.
Sau khi Lý Mỹ Ngọc trải qua nỗi khiếp sợ lại nhẹ nhàng nói: “Tôi phải cho cả nhà biết chuyện vui lớn này, lát nữa tôi mua chút thịt về mời mọi người tới ăn cơm.”
Đây chính là tự mình thi đậu trở thành sinh viên, không phải đậu đại học nhờ tiến cử, kỳ thi đại học năm nay cả công xã bọn họ không có ai thi được hơn bốn trăm điểm, mà Giang Nguyệt Vi làm được, đây là chuyện vui lớn của cả nhà họ Tưởng, cần phải chia sẻ với xóm làng.
Tống Xuân Ninh cười nói: “Mẹ, con đi mua thịt nha?”
Mã Ái Vân cười tủm tỉm nói: “Để mẹ và cha con đi, các con nấu cơm trước, một lát lại đi mua vài món ăn về.”
Mẹ chồng đã sắp xếp mọi việc xong, Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga đồng ý, hai người vào trong bếp, Lưu Thải Nga nghĩ thầm, Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, sau này chính là người ăn cơm nhà nước, bây giờ Tưởng Chính Hoa cũng ăn cơm nhà nước, nếu sau này con gái nhỏ của cô ta được nuôi dưới danh nghĩa của hai người họ thì quả là không có gì tốt hơn.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô ta bật cười, chỉ mong Giang Nguyệt Vi mãi mãi không thể có con.
Tống Xuân Ninh thấy đang yên đang lành đột nhiên cô ta bật cười, hoảng sợ: “Em làm sao vậy?”
Lưu Thải Nga phát hiện ra mình hơi thất lễ, vội che giấu biểu cảm: “Không có gì, chỉ cảm thấy điểm thi đại học của Nguyệt Vi tốt, vui thay chị ấy, cho nên không nhịn được mà cười.”
Sau khi Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa kết hôn ở nhà chưa đến một tháng, Tống Xuân Ninh không biết tình cảm giữa Lưu Thải Nga và Giang Nguyệt Vi tốt bao nhiêu, chỉ cảm thấy cô ta có hơi kỳ lạ, nhất là sau khi sinh con xong luôn cười trộn, không biết đang cười cái gì.
Rất nhanh Lưu Thải Nga đã nói: “Chị nói xem chị ấy có chuyện vui lớn vậy, chúng ta có nên tặng quà thể hiện thái độ không?”
Tuy rằng chuyện đứa bé chồng đã dặn cô ta đừng nghĩ nhiều, nhưng mà Giang Nguyệt Vi không có con, chuyện này làm sao mà cô ta không nghĩ nhiều cho được?
Cho nên dùng cái này làm cớ thỉnh thoảng liên lạc một chút bồi đắp tình cảm sẽ không bị nghi ngờ đâu nhỉ?
Tống Xuân Ninh khó hiểu, nhướng mày nhìn cô ta: “Thể hiện thái độ gì?”
Mi mắt Lưu Thải Nga mang theo ý cười: “Lúc trước chị ta kết hôn Chính Hoa đã tặng những vật dụng gia đình cho chúng ta, bây giờ có chuyện vui mừng như thế, chúng ta tặng chút đồ thể hiện thái độ.”
Tống Xuân Ninh trầm ngâm, lúc Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa kết hôn đúng là họ không tặng quà, theo đạo lý thì bọn họ nên bổ sung quà, nhưng mà bây giờ tặng quà hình như có chút cố tình: “Chờ qua năm đi, lúc trước họ có nói qua năm sẽ về, giờ cũng không còn mấy tháng nữa.”
Lưu Thải Nga thấy cô ta không đồng ý, thì không nói thêm gì, miễn cho cô ta nghi ngờ.
Mã Ái Vân đi mua thịt về rất nhanh, bà giao đồ cho hai đứa con dâu, bảo chồng và hai đứa con trai đi đốt pháo, còn mình đi ra ngoài mời mọi người đến ăn cơm, bữa cơm này vui vẻ giống như ăn tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-92.html.]
Bà gióng trống khua chiêng nói Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, băng rôn đỏ thẩm của công xã đưa đến nhanh chóng treo lên, tin tức truyền ra bên ngoài, có rất nhiều người quen biết Giang Nguyệt Vi vừa tò mò vừa khiếp sợ, bọn họ không quen người nhà họ Tưởng, tất cả đều chạy đến nhà họ Giang hỏi Lý Mỹ Ngọc tại sao có chuyện vui lớn vậy mà bà ta không nói với bọn họ, thậm chí đến bí thư chi bộ đại đội cũng chạy đến chỗ họ đốt pháo ăn mừng.
Lý Mỹ Ngọc bị hỏi mặt mày như ăn khổ qua, nhà họ hoàn toàn không biết gì về chuyện của Giang Nguyệt Vi, đậu đại học lại càng không biết .
Nhận được càng nhiều lời chúc mừng bà ta càng tức giận, rõ ràng đây chính là thời khắc nhà họ Giang bọn họ hưởng thụ vinh quang và rạng rỡ, kết quả bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, vẻ mặt xấu hổ.
Sau đó được quá nhiều người đến chúc mừng, bà ta không nhịn được mà mắng mỏ người đến.
Những người bị mắng cũng không thể hiểu được, thấy Lý Mỹ Ngọc như vậy thì không nhịn được mà nói: “Không phải là mấy người không biết gì cả đấy chứ? Có phải Nguyệt Vi không nói với mấy người không? Bây giờ công xã đã treo băng rôn lớn lên rồi, nhà họ Tưởng bên kia giống như ăn tết, mấy người không biết sao?”
Lý Mỹ Ngọc muốn phản bác nhưng lại không nói thành lời, bởi vì Giang Nguyệt Vi thật sự không nói với bọn họ, đến khi những người khác chạy đến chúc mừng họ mới biết cô thi đậu đại học.
Người nọ thấy bà ta im lặng không nói gì một lúc lâu, đã hiểu lý do, con gái thi đậu đại học, làm cha mẹ nhưng lại biết tin tức qua miệng người khác, chuyện này châm biếm đến mức nào chứ.
Người đó đột nhiên cảm thấy Lý Mỹ Ngọc thật đáng thương, bùi ngùi nói: “Nếu lúc trước Nguyệt Vi ly hôn mà mọi người ủng hộ con bé, sao bây giờ con bé xa cách với mấy người chứ, con bé nổi giận không thèm liên lạc với nhà mình, mấy người chỉ có thể cố chịu mà thôi.”
Tâm trạng Lý Mỹ Ngọc vốn đã không tốt, bây giờ còn bị người khác dạy đời, trong lòng càng thấy bực bội hơn, hung hăng trợn mắt lườm người nọ một cái: “Bà bớt nói mát đi, ly hôn đâu phải con gái nhà bà, mất mặt cũng đâu phải nhà bà, bà đừng có mà đứng nói chuyện không đau eo.”
Người nọ cười cười: “Nhưng Nguyệt Vi không làm mấy người mất mặt mà, con bé ly hôn, chuyện nhà họ Hà chẳng hề ảnh hưởng gì đến nhà bà, sau đó lại gả cho người tham gia quân ngũ, còn chưa đến một năm đã thi vào đại học, chuyện này mất mặt gì chứ?”
Lý Mỹ Ngọc một bụng đầy lửa giận, bà ta chỉ cảm thấy phổi sắp tức nổ, lúc trước Nguyệt Vi li hôn nhà họ chỉ cảm thấy bẽ mặt, làm sao nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy người nọ có vẻ vui mừng khi người khác gặp hoa, bà ta lập tức ném đồ ăn trong tay xuống đất: “Liên quan gì tới bà!”
Người nọ thấy bà ta như vậy, thôi, tính cách này, chẳng trách bây giờ Giang Nguyệt Vi không để ý đến họ, bà ta cũng lười nói, nhanh chóng chạy lấy người, để lại một mình Lý Mỹ Ngọc tức nghẹn đứng lại chỗ mắng chửi.
Chuyện này còn chưa kết thúc, đã mười mấy năm đội sản xuất Tùng Dương bọn họ không có học sinh học lên cao, bây giờ Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, trong lúc nói chuyện phiếm những người trong đại đội thỉnh thoảng nói tới một hai câu, còn nói nhà họ Giang xứng đáng, mấy ngày nay Lý Mỹ Ngọc đi đến đâu cũng nghe thấy, tức đến mức bà ta về nhà mắng to Giang Nguyệt Vi là đồ không có lương tâm, ăn cháo đá bát.
Đương nhiên Giang Nguyệt Vi không nghe thấy những lời mắng chửi của Lý Mỹ Ngọc, sau khi nhận được giấy báo, cô chỉ một lòng chuẩn bị đồ chờ khai giảng, có lẽ vì tâm trạng tốt mà mấy ngày nay cô ngủ đặc biệt ngon giấc, ăn uống cũng ngon miệng, nửa chén cơm mỗi bữa đã không còn thỏa mãn cái bụng của cô, thèm rất nhiều món.
Có điều đã sắp khai giảng, cô không để ý đến sự bất thường này, rất nhanh đã đến ngày khai giảng.
Cuối tháng 9, trời vẫn còn nóng.
Thời này vào đại học là một chuyện vô cùng xa vời, trước nay Giang Nguyệt Vi không ngờ, thậm chí cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ cô đã sắp được làm chuyện xa vời này, cho nên cô thấy khá hưng phấn, dậy từ sáng sớm, thay một cái áo trắng may bằng vải sợi tổng hợp.
Có điều cũng không biết có phải vì gần đây ăn nhiều không mà phần n.g.ự.c của cái áo này, trước kia cô mặc còn hơi rộng, nhưng bây giờ cảm thấy hơi chật, có điều còn may là mặc vào vẫn được .