Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:28
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trái tim Dương Tiểu Quả giật thót, nhưng thoải mái thừa nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dương Húc lại chỉ vào một trong hai vị công an đứng cạnh: “Bây giờ không phải tôi tìm cháu mà là hai vị đồng chí cảnh sát này muốn tìm cháu, nói cháu và Hạ Đan Đan dùng giấy chứng nhận giả để giả mạo nhận giấy thông báo trúng tuyển của đồng chí Giang Nguyệt Vi, có phải vậy không?”
Phương Dương nghe vậy sắc mặt hơi sợ hãi, liếc nhìn Dương Tiểu Quả theo bản năng: “Sao lại thế này?”
Dương Tiểu Quả không trả lời anh ta, lúc này phát hiện thì ra bên cạnh còn có thêm hai cảnh sát nữa, trái tim cô ta đập thình thịch, lập tức phủ nhận: “Báo cáo sư trưởng, không có chuyện này, tôi không biết giấy báo trúng tuyển gì cả.”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bĩnh tĩnh dứt khoát phủ nhận như vậy thì rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hạ Đan Đan, kết quả cô ta tức đến mức mặt đỏ tai hồng.
Vì tương lai, Hạ Đan Đan lập tức phản bác cô ta: “Chị, chính là chị lừa tôi bảo tôi đến bưu điện lấy giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, tờ giấy chứng nhận giả kia là chị đưa cho tôi, sao chị lại không biết xấu hổ nói không biết chuyện gì?”
Dương Tiểu Quả nghe cô ta lên án hận không thể đi lên bịt miệng cô ta lại, lúc trước Hạ Đan Đan sống c.h.ế.t không dám đi tìm người làm giả giấy chứng nhận cho nên cô ta mới đi, cô ta cứ nghĩ rất cẩn thận nhưng không ngờ lại bị Hạ Đan Đan cắn ngược lại cô ta một cú!
Giả mạo nhận giấy thông báo là chuyện nhỏ, dù sao cô ta không chạm vào giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, nghiêm trọng là một nhân viên trong quân đội như cô ta lại dám đi làm giả giấy chứng nhận, rồi để Hạ Đan Đan có cơ hội khai ra!
Bây giờ làm giả là phải ngồi tù, cô ta không thoát khỏi liên can mua giấy chứng nhận giả! Cô ta còn có thân phận thế này nữa…
Nghĩ vậy, Dương Tiểu Quả tức giận đến mức suýt hộc máu, liều mạng ám chỉ với cô ta: “Hạ Đan Đan, tôi không rõ em đang nói cái gì? Đây là nơi đóng quân, không phải nhà chúng ta, em nói chuyện phải chú ý đúng mực.”
Nhưng mà bây giờ trong đầu Hạ Đan Đan chỉ toàn là tương lai của mình, chẳng thể nghe ra ám chỉ của cô ta, mà tượng cô ta đang cảnh cáo uy h.i.ế.p mình, tức đến mức muốn nổ phổi: “Rõ ràng chị làm mà không thừa nhận?”
Dương Tiểu Quả tức đến đau cả tim, sao cô ta có thể thừa nhận được? Nếu thừa nhận cô ta sẽ khó giữ được công việc, rất có thể bị khai trừ khỏi quân tịch, nghiêm trọng một chút rất có thể phải lao động cải tạo.
Cái cô Hạ Đan Đan này thật sự muốn hại c.h.ế.t cô ta sao?
Dương Tiểu Quả lạnh lùng nhìn Hạ Đan Đan: “Tôi không làm sẽ không thừa nhận, em phạm sai lầm, vì sao lại đổ trách nhiệm lên người không liên quan như tôi chứ?”
Người ghen ghét Giang Nguyệt Vi chính là Hạ Đan Đan, người trong ảnh trên giấy chứng nhận là Hạ Đan Đan, người đi nhận giấy thông báo cũng là Hạ Đan Đan, bị phát hiện cũng là Hạ Đan Đan, có liên quan gì đến Dương Tiểu Quả cô ta đâu, cô ta chỉ cung cấp một tờ giấy chứng nhận giả thôi, họ không tìm ra người làm giấy chứng nhận giả, hơn nữa lúc làm chuyện đó cô ta có đeo khẩu trang y tế, cho dù có gặp lại thì người làm giấy chứng nhận giả đó cũng chẳng nhận ra cô ta.
Hạ Đan Đan nghe cô ta lại phủ nhận nữa thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, chị nghĩ rằng tôi không có chứng cứ sao?”
Dương Tiểu Quả cô ta nói vậy thì cố hết sức giữ bình tĩnh: “Hạ Đan Đan, tôi không kêu em làm bất kỳ chuyện gì, em đừng nói chuyện như vậy với tôi, có chứng cứ gì em cứ trực tiếp lấy ra đây, tôi trong sạch không sợ.”
Dứt lời, Tưởng Chính Hoa đã không nhịn được nữa, nhìn Dương Tiểu Quả, trong mắt ngập tràn chán ghét: “Dương Tiểu Quả, cô đã quá coi thường năng lực làm việc của công an, cô còn nhớ Châu Đại Sơn người làm giả giấy chứng nhận cho mình không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-90.html.]
“Bởi vì lần đầu tiên giả mạo giấy chứng nhận cho nên anh ta còn nhớ rõ ngày đó người kia mặc quần áo gì, trả cho mình bao nhiêu tiền, bây giờ anh ta đang ở phòng bên cạnh, không bằng để anh ta sang nói chuyện ba mặt một lời với cô?”
Dương Tiểu Quả nghe vậy đầu óc ầm vang một tiếng, trên người thiếu chút nữa không đứng vững, sao bọn họ tìm được Châu Đại Sơn rồi?
Ban đầu Dương Húc không tin cháu gái mình sẽ làm ra loại chuyện thế này, cũng không tin bộ đội cấp dưới của ông ấy sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy, nhưng mà nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta lúc này, ông ta lập tức cho người gọi Châu Đại Sơn ở phòng bên cạnh sang.
Hôm nay Châu Đại Sơn bất ngờ bị mấy công an bắt, cả người đang ngơ ngác, bây giờ có cơ hội lấy công chuộc tội, sao có thể không thể hiện bản thân chứ, khi nhìn thấy Dương Tiểu Quả, lập tức đứng ra vạch tội cô ta: “Chính là cô ta, tuy rằng lúc đó cô ta đeo khẩu trang nhưng đôi mắt cô ta, kiểu tóc thì tôi vẫn còn nhớ rõ, khi đó trên người cô ta còn có mùi bệnh viện…”
Ngày thường Châu Đại Sơn hay giúp người ta làm giả giấy chứng nhận, chứng minh gì đó, cũng là một tên lăn lộn kiếm ăn, ngày đó cô ta đến làm giấy chứng nhận tham dự kỳ thi, anh ta thu của cô ta năm đồng tiền ai ngờ năm đồng này là tiền lấy mạng, anh ta suýt thì khóc chết!
Phương Dương cũng trợn tròn mắt, đầu óc vang lên ong ong, nếu như Dương Tiểu Quả thật sự phạm vào loại chuyện này, vậy anh ta cũng bị liên lụy, ban đầu anh ta tưởng mình cưới Dương Tiểu Quả là có thể một bước lên mây, nhưng bây giờ không những đổ sông đổ bể mà bản thân còn bị liên lụy theo.
Hạ Đan Đan vạch trần chị họ của mình mà không hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì chỉ cần Dương Tiểu Quả là chủ mưu, sai lầm của cô ta mới được xử nhẹ.
Cô ta nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Dương Tiểu Quả, nhướng mày quả quyết nói: “Chị, bây giờ chị còn không chịu thừa nhận sao? Bởi vì chị ghét Giang Nguyệt Vi, cho nên chị lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và cô ta, xúi giục tôi giả mạo nhận giấy thông báo, may là tôi kịp thời nhận ra sai lầm của mình…”
Sau đó cô ta nói gì Dương Tiểu Quả chẳng hề nghe thấy, cả người cô rét run, cứng đờ, không nói nổi được một chữ.
Dương Tiểu Quả biết cô ta tiêu đời rồi!
Châu Đại Sơn đứng ra tố cáo Dương Tiểu Quả, khiến cô ta không cách nào phản bác, điều này chứng tỏ Châu Đại Sơn nói sự thật.
Dương Tiểu Quả là nhân viên quân chức, vậy mà phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Trong quân đội xảy ra chuyện như vậy, lại còn là cháu gái của mình, Dương Húc trước nay luôn bình tĩnh cũng tức giận đến xanh mặt, ông ấy nhìn Dương Tiểu Quả, khóe môi giật giật: “Dương Tiểu Quả, cô còn có gì muốn nói cho hành vi của mình không?”
Giọng của ông ấy rất trầm, trong đó ẩn chứa tức giận, tất cả mọi người trong văn phòng gần như ngừng thở.
Dương Tiểu Quả mặt xám như tro tàn, sớm biết rằng Hạ Đan Đan như thế thì cô ta tự mình ra tay luôn, bây giờ Giang Nguyệt Vi bình an không có việc gì, còn cô ta lại rơi vào kết cục này.
Cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi, cắn chặt môi, dường như có một cục bông chặn ngang cổ họng cô ta, cuối cùng không nói thành lời.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Lục Dũng Phi nhìn Dương Húc, phá tan bầu không khí này: “Vậy chuyện của Dương Tiểu Quả chúng tôi sẽ giao cho quân đội các ông.”
Người trong quân đội phạm tội, đương nhiên phải để bộ phận chuyên môn của họ điều tra xử lý, cục công an không thể nhúng tay vào, Dương Húc ừ một tiếng, nói một tiếng với viên cảnh vệ vừa đi vào: “Cậu đưa cô ta đến bộ phận bảo vệ, thông báo cho bộ trưởng của bọn họ, việc công xử theo phép công.”