Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:26
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Vi cũng thấy được cô ta, lập tức kêu lên: “Hạ Đan Đan!”

Hạ Đan Đan nghe vậy thì cả người cứng đờ, sau đó theo bản năng quay người đi trở về.

Giang Nguyệt Vi lập tức chỉ vào cô ta nói: “Đồng chí công an, cô ta chính là Hạ Đan Đan.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy nhấc chân chạy tới, đi vài bước đã chặn đường cô ta lại, nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương: “Cô chạy làm gì? Chột dạ?”

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở trước mặt, một bóng đen bao phủ xuống làm hơi thở Hạ Đan Đan nặng nề, không tự giác mà đè chặt túi mình rồi bước lùi về sau vài bước, giọng nói run rẩy lí nhí gần như không thể nghe thấy được: “Anh đang nói gì, tôi chột dạ gì?”

Tưởng Chính Hoa phát hiện động tác của cô ta, đưa tay giữ chặt túi cô ta, giọng nói sắc bén: “Không chột dạ vậy cô chạy làm gì? Trong túi xách có cái gì? Là giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi sao?”

Lúc này Giang Nguyệt Vi cùng mấy công an cũng chạy đến, đầu óc Hạ Đan Đan trống rỗng, cả người mềm nhũn, suýt thì không đứng nổi, nếu bây giờ giấy thông báo không nằm trong túi cô ta có thể cãi chày cãi cối vài lời, nhưng mà bây giờ nó đang nằm trong túi cô ta!

Lục Dũng Phi thấy thế, nhìn Hạ Đan Đan nói: “Đồng chí Hạ Đan Đan, chúng tôi có một vụ án cần cô hỗ trợ điều tra.”

Hạ Đan Đan biết anh ta nói đến vụ án nào, cô nhìn mấy công an, lại nhìn Giang Nguyệt Vi, lập tức mở túi xách đưa giấy thông báo ra, khóc nức nở nói: “Tôi không cố ý, tôi đang định trả về, mấy người đừng bắt tôi…”

Giang Nguyệt Vi cầm lấy túi xách của cô ta rồi mở ra, sau đó đã nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển mà mình mong chờ mấy ngày qua, giấy thông báo đã bị cô ta xé ra, cũng may là những chỗ khác vẫn ổn không có vấn đề gì.

Cô suýt nữa bật khóc, vuốt giấy thông báo tưởng đã mất mà còn tìm về được, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hạ Đan Đan, tức giận đến phát run: “Vì sao? Vì sao cô lại giả mạo nhận giấy thông báo của tôi?”

Giang Nguyệt Vi không thể hiểu nổi, thành tích của cô chỉ đè ép Hạ Đan Đan một bậc mà thôi, vì sao cô ta lại ghen tị đến mức làm ra chuyện này? Chẳng lẽ đây do nhân phẩm?

Hạ Đan Đan biết mình không chạy thoát được, run rẩy nói: “Không phải, tôi chỉ muốn nhìn thử giấy thông báo của đại học Nhân Hoa, tôi đang định trả về…”

Giang Nguyệt Vi tức đến bật cười, chỉ vào một góc đã bị xé trên giấy thông báo: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin à? Cô xé chỗ này, rõ ràng là muốn phá hủy giấy thông báo của tôi, làm tôi không được đi học đại học!”

“Không phải.” Hạ Đan Đan phủ quyết theo bản năng: “Đó là vì lúc xé phong thư bất cẩn, tôi không muốn phá hủy giấy thông báo của cô.”

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi không tin cô ta, lạnh nhạt nói: “Vậy cô muốn giả mạo tôi nhận giấy thông báo của tôi, sau đó giả danh tôi đi học Nhân Hoa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-89.html.]

“Cũng không phải.” Hạ Đan Đan ngẩng đầu, trong mắt tràn trề nước mắt, tuy rằng lúc trước cô ta có ôm ý đồ xấu, nhưng mà cô ta đã hối hận rồi: “Giả danh sao dễ dàng vậy chứ, tôi không làm được, tôi chỉ muốn xem thử một chút, tôi đang định mang trả lại thì mấy người đã tới.”

Tưởng Chính Hoa luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: “Cô làm không được, nhưng cô còn một chị họ, lúc trước cô đến khu người nhà tìm cô ta, có phải lúc đó đã cấu kết với cô ta làm thế nào để trộm giấy báo của Giang Nguyệt Vi hay không? Nghĩ làm cách nào để giả danh cô ấy vào Nhân Hoa?”

Hạ Đan Đan nghẹn họng, tuy rằng cô ta không có ý định giả danh Giang Nguyệt Vi vào đại học, nhưng mà đúng là gần đây cô ta luôn liên lạc với Dương Tiểu Quả để thương lượng làm sao lấy được giấy báo của Giang Nguyệt Vi.

Tưởng Chính Hoa nhìn thấy chút biểu cảm trên mặt cô ta, cười khẩy: “Bây giờ giấy thông báo nằm trong tay cô, các cô dùng giấy chứng nhận giả trộm giấy thông báo của Giang Nguyệt Vi, cô và Dương Tiểu Quả ai là chủ mưu?”

Lục Dũng Phi cũng đã tìm hiểu tình huống của Hạ Đan Đan, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hạ Đan Đan, khai khống, hoặc là che giấu cách thức cô dùng để lừa lấy đồ của người khác chính là lừa đảo, đồng phạm cũng phải ngồi tù, chủ mưu là sẽ chịu tội rất nặng, cô sắp sửa là một sinh viên, sao lại làm ra chuyện này?”

Vừa nghe công an nói phải ngồi tù, Hạ Đan Đan trợn tròn mắt, không nghĩ nhiều mà nói thẳng: “Không phải, tôi không lừa đảo, tôi không muốn mạo danh, tôi không phải chủ mưu, là Dương Tiểu Quả, chị ta bảo tôi đi nhận, giấy chứng nhận giả là chị ta đưa cho tôi, tôi biết chị ta làm ở chỗ nào!”

Ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cô ta nắm lấy tay Giang Nguyệt Vi khóc như hoa lê dính mưa: “Giang Nguyệt Vi, tôi biết không nên lấy đồ của cô, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, bây giờ tôi trả đồ lại cho cô, cô nể tình chúng ta là bạn học, cô tha thứ cho tôi được không, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.”

Giang Nguyệt Vi nhìn cô ta, giọng điệu thờ ơ: “Hạ Đan Đan, tôi không biết hận thù giữa tôi và cô sâu bao nhiêu, cô cũng sắp vào đại học rồi, chỉ cần cô chỉ ra chủ mưu, không cần tôi tha thứ cho cô thì đồng chí công an cũng suy xét cách giải quyết vụ án này, bây giờ quyết định nằm trong tay cô.”

Giang Nguyệt Vi sẽ không tha thứ cho cô ta, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân, Hạ Đan Đan đã biết sai rồi, như chuyện cô ta giả mạo nhận giấy thông báo của cô cũng là thật, cô ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, còn về Dương Tiểu Quả, lần này Giang Nguyệt Vi nhất định phải lôi người phụ nữ này vào, để cô ta trả giá đắt!

Hạ Đan Đan nghĩ đến bản thân phải học đại học, nghĩ đến tương lai của mình, dù sao Dương Tiểu Quả đối xử với cô cũng không thật tình thật dạ, cô ta hạ quyết tâm nghiến răng nói: “Được, tôi tình nguyện đứng ra tố giác Dương Tiểu Quả.”

Hôm nay Dương Tiểu Quả trực ban cả ngày, lúc cô ta đang chuẩn bị thu dọn đồ tan làm thì Phương Dương đến tìm cô ta bảo sư trưởng Dương gọi cô ta đến văn phòng, nghe thấy ba chữ sư trưởng Dương, cô ta cảm thấy hơi buồn bực: “Sao đột nhiên chú lại tìm em?”

Phương Dương cũng cảm thấy kỳ quái, ngày thường sư trưởng Dương không bao giờ gọi Dương Tiểu Quả đến văn phòng ông ấy là vì tránh hiềm nghi, không muốn để mọi người biết quan hệ giữa ông ấy và Dương Tiểu Quả, ai ngờ vừa rồi anh ta đến gặp ông ấy, ông ấy lại bảo anh ta đi gọi người: “Không biết, bây giờ chúng ta đi qua đó.”

Bình thường Dương Tiểu Quả rất sợ người chú này, huống chi bây giờ còn ở bộ đội, cho nên không dám kéo dài thời gian, nhanh chạy đến văn phòng, mới vừa tới cửa cô đã nhìn thấy có mấy cảnh vệ nghiêm mặt đứng trước cửa, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.

Phương Dương nhanh chóng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng sau đó anh ta đẩy cửa đi vào, Dương Tiểu Quả đứng phía sau anh ta đi theo vào văn phòng, chờ đến khi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, Tưởng Chính Hoa và Hạ Đan Đan cùng có mặt trong văn phòng, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.

Cô ta không biết tại sao ba người họ lại đồng thời có mặt ở đây, nhưng bây giờ không nghĩ nhiều được như vậy, cô ta bóp mặt lòng bàn tay mình để bản thân bình tĩnh lại, nhìn Dương Húc, kính lễ rồi nói: “Sư trưởng Dương, chú tìm tôi?”

Nhìn thấy khuôn mặt cô ta, Dương Húc đột nhiên nổi giận sầm mặt xuống, chỉ vào Hạ Đan Đan hỏi: “Đây là em họ Hạ Đan Đan của cháu đúng không?”

Loading...