Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:13
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tuy Hạ Đan Đan đã so đáp án của mình với giáo viên, nhưng lúc ấy cô ta còn không nhớ rõ đáp án của mình, cho nên điểm chỉ là ước chừng, thật ra trong lòng không dám chắc: “Không biết, thành tích của tôi còn chưa có.”
Dương Tiểu Quả khẽ nhíu mày: “Em là học sinh tốt nghiệp cấp ba chính quy, trong kỳ thi lần này mà thua một đứa mới học hết tiểu học như cô ta, có lẽ cô ta sẽ cười c.h.ế.t mất.”
Tuy rằng trong lòng không dám chắc, nhưng trước khi có thành tích Hạ Đan Đan sẽ không nhận thua, cô ta nhìn theo hướng Giang Nguyệt Vi rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Hai kỳ thi thử cuối cùng điểm của cô ta không cao hơn tôi bao nhiêu, bây giờ còn chưa có thành tích, sao chị chắc tôi thi không bằng cô ta?”
Dương Tiểu Quả đương nhiên hy vọng Hạ Đan Đan có thể thi cao điểm hơn Giang Nguyệt Vi: “Tôi không nói thế, hai chúng ta đã thua thiệt không ít trong tay cô ta, Tôi chỉ mong em thi tốt một chút, có thể dành chút mặt mũi cho tôi, sau này gặp cô ta cũng có thể đứng thẳng lưng.”
Hạ Đan Đan nghe vậy trong lòng cười lạnh, vốn dĩ quan hệ giữa cô ta với Dương Tiểu Quả chẳng ra gì, hai người trước giờ rất ít liên lạc với nhau, nếu không phải vì biết Dương Tiểu Quả ở gần người phụ nữ kia, cô ta cũng chẳng thèm tới nơi quái quỷ này chơi với Dương Tiểu Quả: “Cô ta cũng chỉ được như thế, may mắn mà thôi.”
Dương Tiểu Quả vỗ vai cô ta, cười: “Nếu lần này em có thể thi cao điểm hơn cô ta, cái đài radio ở nhà tôi coi như là quà tặng em đậu đại học.”
Hạ Đan Đan nghe vậy mắt sáng lên, giá cả radio không rẻ đâu, Dương Tiểu Quả dám cho làm cô ta không dám tin, nhưng vẫn nói: “Được, cái radio là của tôi chắc rồi.”
Phía này, hai chị em vừa đi về nhà vừa nói về Giang Nguyệt Vi, còn Giang Nguyệt Vi bên này đã đi ra cửa khu người nhà, tuy rằng Hạ Đan Đan cũng không nhận được phiếu điểm, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy nên tự đi hỏi mới yên tâm.
Gọi điện đến nhà họ Chúc, kết quả Chúc Tiểu Lan cũng nói còn chưa nhận được thư thông báo, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định quay về thì chiến sĩ trực cổng đã đưa cô một lá thư, cô vừa nhận đã thấy là Nguyệt Hà gửi đến.
Giang Nguyệt Vi cầm thư về nhà mở ra đọc, trong thư cũng không viết gì nhiều, phần lớn là chút việc nhỏ mà Giang Nguyệt Hà làm được, ngoài ra còn hỏi thành tích thi đại học của cô, chỉ là trong thư Giang Nguyệt Hà nhắc tới Trần Hồng Yến, nói cuối tháng sáu cô ta đã sinh được một bé trai.
Bởi vì sự xuất hiện của đứa bé này mà tâm trạng nghẹn cả năm đến sắp hỏng của Lý Mỹ Ngọc cuối cùng đã có chuyển biến tốt đẹp, vì thế lúc đứa bé tròn một tháng còn mời rất nhiều người đến uống rượu đầy tháng, những người này không khỏi hỏi đến chuyện Giang Nguyệt Vi là cô có tặng quà đầy tháng không.
Một bàn tiệc vốn đang vui vẻ kết quả lại vì ba chữ Giang Nguyệt Vi này mà chọc Lý Mỹ Ngọc giận sôi máu, sau buổi tiệc, bà ta hung hăng lôi Giang Nguyệt Vi ra mắng một trận, nhưng chuyện này Giang Nguyệt Vi không biết, bởi vì Giang Nguyệt Hà không viết trong thư.
Giang Nguyệt Vi đọc thư xong thì cất lại, đời trước đứa bé này cũng chào đời vào đúng thời gian này, đời trước vì đứa bé này sinh ra mà Lý Mỹ Ngọc càng phản đối cô ly hôn hơn, dù sao có thêm một người, nhà họ Giang có nhiều thêm một miệng ăn, mà cô thì càng phải giúp đỡ người trong nhà nhiều hơn.
Một đứa bé mà thôi, Giang Nguyệt Vi chắc chắn sẽ không hận nó, nhưng cũng chẳng thể thích nổi, cho nên cô cứ coi như không xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng không hề tặng quà.
Chuyện này rất nhanh đã bị cô vứt ra sau đầu, chỉ một lòng ở nhà chờ phiếu điểm.
Lần này lại năm ngày trôi qua, đến hai mươi tháng tám, chồng cô còn chưa kết thúc diễn tập, cách kỳ thi đại học gần một tháng, lính gác cổng gọi cô đến nhận thư.
Giang Nguyệt Vi không cần nghĩ cũng biết lần này nhất định là phiếu điểm, cho nên nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài, cô ra ngoài cổng nhận thư xong lập tức xẻ ra đọc.
Năm môn tổng cộng năm trăm điểm, cô thi được bốn trăm linh tám điểm, điểm thấp nhất là môn toán, chỉ được sáu mươi hai điểm, nhưng bây giờ không quan trọng, bởi vì đại học lấy điểm tổng, tổng điểm của cô cao hơn điểm trúng tuyển của đại học Nhân Hoa năm trước hơn năm mươi điểm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-83.html.]
Giang Nguyệt Vi ôm thư trong lòng, khóe mắt trào ra nước mắt lấp lánh, trái tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Với số điểm của cô chắc chắn sẽ đậu được vào Nhân Hoa, cô sắp thành sinh viên, sau này sẽ không bao giờ phải nghe người khác dùng giọng điệu miệt thị nói cô là một học sinh tiểu học nữa.
Chiến sĩ ngoài cổng nhìn thấy một người đang yên đang lành, sau khi đọc thư xong lại bật khóc, không biết cô bị sao, tốt bụng hỏi han: “Đồng chí, cô không sao chứ, có cần giúp đỡ không?”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy mới phát hiện ra mình đã quá vui mừng, cô hít hít mũi, cười như hoa nhìn anh ta: “Cảm ơn, tôi không sao, chỉ là… rất vui.”
Chỉ tiếc bây giờ Tưởng Chính Hoa còn chưa kết thúc diễn tập, cô không thể lập tức thông báo tin vui của mình cho anh, cô cất thư đi, dự định đi nói với Trương Ái Phương và Vương Đông Mai, kết quả vừa đi ra đã nhìn thấy Dương Tiểu Quả và Hạ Đan Đan xách túi đi từ trong đại viện ra.
Mấy ngày nay Giang Nguyệt Vi luôn ở mãi trong nhà không ra ngoài, không biết Hạ Đan Đan còn chưa đi, bây giờ nhìn thấy cô ta, theo bản năng cô hỏi: “Hạ Đan Đan, phiếu điểm của tôi gửi đến rồi, chắc của cô cũng có rồi nhỉ?”
Hạ Đan Đan nhìn thư trong tay cô, cắn chặt răng, không muốn hỏi nhưng lại không nhịn được: “Cô, điểm cao hay thấp?”
Giọng cô ta hơi khàn, lúc này Giang Nguyệt Vi mới để ý đôi mắt cô ta đỏ hồng, chẳng lẽ vì thành tích quá tốt nên cô ta cũng vui mừng đến bất khóc giống cô sao?
Cô hơi mỉm cười: “Bốn trăm linh tám điểm, cô thì sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng của cô tựa như khối đá nặng nề đổ ập xuống, Hạ Đan Đan bị ép tới mức suýt không thở nổi.
Không ngờ người phụ nữ này lại thi được bốn trăm linh tám điểm!
Số điểm này còn cao hơn điểm trúng tuyển của Nhân Hoa năm trước tận năm mươi điểm?
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta không nói lời nào, hơi khó hiểu: “Sao vậy? Cô còn chưa nhận được phiếu điểm sao?”
Trong giọng nói dường như mang theo ý khinh miệt, Hạ Đan Đan siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay, một cảm giác đau đớn ùa tới, cô ta nghiến răng, giọng điệu lạnh nhạt: “Không nhận được thì sao, cô thi được bốn trăm linh tám điểm thì đắc ý lắm sao?”
Giang Nguyệt Vi nghe thấy cô ta đột nhiên nói vậy thì nhíu mày, không phải cô ta hỏi chuyện phiếu điểm của cô trước sao? Bây giờ cô chỉ hỏi lại một câu, sao cô ta như ăn phải thuốc nổ vậy?
Giang Nguyệt Vi thấy vẻ mặt cả hai không vui, giống như đoán được gì đó, trong lòng lập tức thấy khó chịu, lạnh lùng nhìn sang: “Không sai, tôi rất đắc ý, tâm trạng cô khó chịu như vậy chắc chắn là nổ sớm quá, điểm thi còn chẳng bằng điểm chuẩn năm trước của đại học Nhân Hoa đúng không?”
Nói xong cô cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với hai người họ, quay người đi vào đại viện.
Hạ Đan Đan thấy vẻ đắc ý và giọng điệu châm chọc của cô thì lửa giận lập tức phụt lên, quay người muốn đánh cô, nhưng còn chưa đi được hai bước Dương Tiểu Quả đã nhanh chóng ôm chặt cô ta lại, hạ giọng nói: “Em muốn làm gì? Ở đây là bộ đội, không phải trường học các em.”
Hạ Đan Đan cũng không biết mình đang làm gì, tưởng tượng đến lời nói vừa rồi của Giang Nguyệt Vi, cô ta đã cảm thấy tức giận, tức giận đến nghiến răng, tức giận đến phát run.