Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:09
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Tiểu Quả liếc nhìn Dương Húc một cái, nói với giọng thoải mái: “Radio mua lúc chúng cháu vừa kết hôn, nhưng mãi không dùng tới, đúng lúc cháu nghe radio nhà chú thím hỏng rồi, dù sao để ở chỗ chúng cháu cũng vô dụng, cho nên cháu mang tới đây.”
Châu Lệ Vân nghe cô ta nói vậy thì trong lòng thấy rất vui, nhưng mấy lời khách sáo thì vẫn phải nói: “Hai cháu vừa kết hôn giữ lại cần dùng thì dùng, cái của nhà tôi đã mang đi sửa rồi, chắc là sẽ lấy về nhanh thôi, sao để các cháu tốn kém như thế được?”
Dương Tiểu Quả lặng lẽ liếc nhìn Dương Húc một cái, thấy vẻ mặt ông ấy cũng không có gì khác thường, sau đó mới nói: “Radio của nhà thím đã sửa nhiều quá rồi, lại thường xuyên không bắt được tín hiệu, thôi thì bỏ nó đi, dù sao cái này để ở nhà cháu cũng không cần, cháu mang đến cho chú thím dùng cũng không lãng phí.”
Nói xong cô ta lập tức trừng mắt lườm Phương Dương một cái, ám chỉ anh ta nhanh lên tiếng đi.
Phương Dương hiểu ánh mắt của cô ta: “Mấy thứ này để đó không dùng cũng rất dễ hỏng, dù sao đều là người một nhà, không có tốn kém.”
Ba người nói vài lời khách sáo, sau đó Châu Lệ Vân nhìn Dương Húc, còn chưa nói gì thì đã nghe ông ấy nói: “Ăn cơm trước, lát ăn cơm xong để trái cây lại, radio hai đứa mang về mà dùng.”
Dương Tiểu Quả biết chắc chắn ông ấy sẽ nói vậy cho nên nhanh chóng trả lời ngay: “Chú Hai, chúng cháu đều không dùng, mà cái này không dùng tới sẽ dễ bị rỉ sét, dù sao để không cũng phí, mang đến cho thím Hai nghe nhạc cũng tốt.”
Dương Húc nghe vậy thì thả tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Radio nhà tôi mai sửa xong rồi, ngày thường chúng tôi cũng không cần, không thì tôi cũng có thể tự mua một cái mới, món đồ quý giá thế này sau này cháu không cần mang đến đây, miễn cho người khác thấy rồi nói ra nói vào.”
Giọng nói nghiêm nghị vang dội của ông ấy vang lên, Dương Tiểu Quả nghe vậy lòng giật thon thót: “Nhưng mà chúng cháu không cần, cũng coi như đồ cũ, không được sao?”
Dương Húc nghe vậy mím chặt môi, khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm túc càng thêm lạnh lùng, ông ta nhìn Dương Tiểu Quả: “Nếu người khác nhìn thấy, họ chẳng thèm quan tâm quà cháu tặng là mới hay cũ, các cháu là người thuộc quân đội, hẳn là rõ những chuyện này, tôi không nói nữa, nghe có hiểu không?”
Dương Tiểu Quả cảm thấy ông ấy thật sự không hiểu tình lý, vậy nếu tết nhất muốn tặng chút quà đến cũng không được sao? Họ là người một nhà mà!
Cô ta đang định nói nhưng bàn tay đã bị Phương Dương giữ chặt lại, Phương Dương làm động tác kính lễ với Dương Húc, nhanh chóng trả lời: “Dạ, đã hiểu.”
Dương Húc nhìn anh ta, khẽ gật đầu: “Ăn cơm đi.”
Bọn họ còn chưa kịp nói gì đã bị từ chối, trong lòng Dương Tiểu Quả cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ cô ta không dám nói tiếp, chỉ sợ ông ấy lập tức phủ quyết ngay, cho nên bữa cơm này ăn trong không khí không vui, mất mấy ngày sau mới lấy lại được tinh thần.
So với cô ta, cuộc sống mỗi ngày của Giang Nguyệt Vi trôi qua vui vẻ hơn nhiều.
Bây giờ thi đại học đã kết thúc, cô cũng hoàn toàn thả lòng, thành tích chắc chắn là phải chờ đến giữa tháng tám mới biết được, mấy ngày nay chồng cô luôn bận rộn với chuyện quân diễn, cô ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, vì thế lấy số vải lúc trước ra dựa theo số đo của chồng mình may quần áo cho anh.
Trương Ái Phương và Vương Đông Mai biết bây giờ cô đã thi đại học xong, cũng không cố kỵ nữa, hai ngày qua đều dắt con sang đây chơi, ba người ngồi trò chuyện về quân diễn lần này, nói tới nói lui lại chuyển đề tài đến Giang Nguyệt Vi và đứa bé.
Kỳ kinh nguyệt của Giang Nguyệt Vi mới vừa kết thúc, mấy ngày nay đã sạch kinh, nhưng Tưởng Chính Hoa lại bận rộn chuyện quân diễn, buổi tối có khi không về hoặc vừa về là ngủ ngay, hại cô mấy đêm qua sống như quả phụ, chuyện sinh em bé cũng bị ảnh hưởng.
Tính toán thời gian, họ đã sắp kết hôn gần một năm, từ đó đến giờ Mã Ái Vân đã gọi điện thoại đến hai lần, tuy rằng không hỏi thẳng chuyện con cái, nhưng mà hai lần bà đều kể mấy chuyện linh tinh như nhà ai lại sinh em bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-81.html.]
Bây giờ đã thi đại học xong, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện này có thể sắp xếp một cách quang minh chính đại.
Đêm nay chồng cô không về, cô quyết định ngủ sớm, sáng mai sẽ ra ngoài mua đồ ăn về nấu cơm, sau đó lại mang đến doanh trại, gần đây vì luyện tập cho quân diễn nên người nhà không được đi vào, vì thế cô nhờ lính gác gọi điện thoại thông báo cho Tưởng Chính Hoa đến lấy cơm, sau đó tiện thể dặn anh buổi tối về nhà.
Lính gác ngoài cổng hiểu lý lẽ, mắt thấy đã đến giờ nên gọi điện thoại đến văn phòng.
Người đến lấy cơm là Châu Lập Dương, anh ấy vừa nhìn đã biết đây là cơm do Giang Nguyệt Vi nấu cho Tưởng Chính Hoa, trên đường xách hộp cơm về văn phòng, anh ta không khỏi cảm thấy hâm mộ trong lòng, nghĩ thầm sau này anh ấy phải bảo Tưởng Chính Hoa giới thiệu cho mình một cô vợ, sau này anh ấy cũng muốn được ăn cơm vợ nấu.
Châu Lập Dương xách đồ về văn phòng, đúng lúc Tưởng Chính Hoa vội vã quay về, Châu Lập Dương thuật lại chuyện Giang Nguyệt Vi dặn anh buổi tối nhớ về nha xong thì đi ngay.
Mới vừa xong việc đã có cơm ăn, không cần nói cũng biết Tưởng Chính Hoa vui vẻ cỡ nào, mở hộp cơm ra thấy có ba món, rau hẹ xào trứng gà, thận xào chua cay và pín bò xào, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, trong lúc ăn lại liên tưởng một chút, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng phải theo cách nói dân gian thì ba món ăn này đều có tác dụng tráng dương sao?
Cô có ý gì chứ? Cho anh bồi bổ thân mình sao?
Sau khi lấy lại phản ứng, lúc ấy Tưởng Chính Hoa tức đến bật cười, cô gái này, vậy mà lại bồi bổ cái ấy cho anh, trong lòng cô đang bất mãn về anh đến mức nào đây?
Có điều ngẫm lại đúng là mấy ngày nay hơi bận thật, cô thi đại học xong ở nhà một mình cũng chán, anh không có thời gian ở cạnh cô, có ý kiến cũng đúng.
Nghĩ vậy, buổi tối sau khi làm xong việc, anh đã giao mấy chuyện còn lại cho các doanh phó, sau đó vội vàng chạy về nhà.
Chờ anh về đến nhà, bầu trời đã tối sầm rồi, món ăn đã nằm trên bàn cơm trong phòng khách, nhưng lại không có bóng dáng của cô, Tưởng Chính Hoa nghe thấy phía WC vang lên từng đợt tiếng nước “rào rào”.
Anh thuận tay đóng cửa sổ lại, sau đó đi ra phía sau, bên trong vang lên tiếng hát vui vẻ của cô, không lâu sau tiếng hát ngừng lại, cửa mở ra.
Cô đứng trước cửa, quấn tóc lên, phần tóc mái trên trán hơi ướt, trên người chỉ mặc cái áo ba lỗ của anh, dưới vạt áo khoe trọn đôi chân mảnh khảnh.
Giang Nguyệt Vi nhìn thấy chồng mình đã về, nhìn lại bộ đồ trên người mình, hơi đỏ mặt bước qua: “Anh mới về à? Đã ăn cơm chưa, em nấu cơm xong rồi.”
Dáng người đẫy đà, đường cong tuyệt đẹp, đi tới đâu đều có một làn hương thoang thoảng lướt qua mũi, ý đồ quyến rũ vô cùng rõ ràng.
Tưởng Chính Hoa nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, khí huyết dâng trào, làm gì còn tâm trạng ăn cơm, còn không lên nữa không phải đàn ông rồi.
Anh lập tức bế cô đè lên tường, ngẩng đầu hôn lên môi cô: “Bây giờ anh ăn.”
Giang Nguyệt Vi ngơ ngác, chỗ này là bên cạnh WC đó, cô định lên tiếng thì đôi môi đã bị anh hôn lên, chỉ mới một phút đã bị anh hôn đến choáng váng, hàm hồ hỏi anh đưa cô lên giường được không.
Trong chuyện vợ chồng này, trước giờ Tưởng Chính Hoa luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, nhưng hôm nay anh không định thuận theo ý cô, ôm cô đi về phía phòng khách, giọng nói hưng phấn đến mức hơi khàn: “Đầu tiên anh sẽ ôm em đi vòng quanh nhà mình, một lát nữa lại đến chỗ đó.”