Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:07
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng quan hệ của Giang Nguyệt Vi với Dương Tiểu Quả chẳng ra gì, nhưng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết cô ta, đương nhiên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta, cô liếc mắt nhìn mấy quân tẩu khác, cười đến híp cả mắt: “Cũng được thôi, có thi được hay không còn phải chờ có thành tích mới biết được."Dương Tiểu Quả biết ngay cô sẽ trả lời như vậy, cho nên cũng sớm nghĩ xong câu hỏi tiếp theo, nhưng không chờ cô ta mở miệng, Giang Nguyệt Vi đã cười nói: “Nghe nói đánh giá ưu nhược của bên cô đã có kết quả rồi, cô sao rồi? Tốt chứ?”

Dương Tiểu Quả nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói mềm mại của cô giống như nhét bông vào cổ họng cô ta, làm cô ta nghẹn họng chẳng nói nổi một lời.

Bởi vì năm trước bị cách chức tạm thời để kiểm điểm, đến tháng ba năm nay cô ta mới được gọi về đi làm, cũng vì chuyện này mà cô ta không được tham dự đợt đánh giá lần này, cô ta càng không ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại biết chuyện này, còn nhắc lại để dẫm lên tự trọng của cô ta!

Cô ta không muốn trả lời, nhưng mà Giang Nguyệt Vi lại hỏi cô ta tiếp: “Sao vậy? Không được đánh giá tốt sao?”

Mấy người đứng bên kia cũng phát hiện ra bất thường, Dương Tiểu Quả đành phải căng da đầu đáp: “Không phải, phía tôi còn chưa có kết quả.”

Giang Nguyệt Vi thu hết biểu cảm của cô ta vào trong mắt, mỉm cười: “Vậy cô phải cố gắng nỗ lực vào.”

Nụ cười kia đầy tự đắc, khóe môi còn có châm chọc, Dương Tiểu Quả tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ hồng: “Vậy tôi cũng chúc cô thi được thành tích tốt, không nói nữa, chỗ tôi còn việc phải làm.”

Cô ta nói xong cũng không thèm quan tâm cô gái đối diện có phát hiện ra điều gì hay không, nhanh chóng chạy xuống lầu để lại hai người phía sau, mắt không thấy tâm không phiền là được.

Sau khi ra ngoài, Dương Tiểu Quả đi theo sau mấy quân tẩu đi về hướng nhà ăn, nhưng trên đường đi cô ta càng nghĩ càng giận, luôn cảm thấy lần nào cô ta tranh cãi với Giang Nguyệt Vi đều rơi vào thế hạ phong, lần nào cũng bị cô châm chọc một phen, không chiếm được chút lợi ích nào.

Thế mà cô ta còn chẳng bằng một người phụ nữ nông thôn, cơn tức này thật sự nuốt không trôi, dù sao bây giờ còn chưa tới thời gian đi làm, sau khi chia tay với mấy quân tẩu, cô ta nhanh chóng quay người đi đến doanh trại tìm Phương Dương.

Phương Dương thấy cô ta tới lúc này, vẻ mặt có hơi không vui, hỏi: “Em sao vậy?”

Trong lòng Dương Tiểu Quả có bí mật nhỏ không cho Phương Dương biết, cho nên cô ta không muốn kể cho chồng mình nghe về chút mâu thuẫn của mình với Giang Nguyệt Vi, chỉ nói: “Buổi diễn Ngày Một Tháng Tám lần này anh có nắm chắc phần thắng không?”

Hai người đã kết hôn được mấy tháng, ngày thường Dương Tiểu Quả không hay hỏi chuyện anh ta, bây giờ nghe cô ta chủ động nhắc đến diễn tập Ngày Một Tháng Tám, Phương Dương cảm thấy hơi bất ngờ, có điều nếu cô ta đã hỏi, anh ta chắc chắn sẽ trả lời đúng sự thật: “Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để thắng.”

Dương Tiểu Quả không hài lòng với câu trả lời của anh ta, cất giọng sắc bén nói: “Không phải là anh sẽ cố hết sức để thắng, mà là nhất định phải thắng, anh nhất định phải tranh được quân công lần này, nếu không sao có thể đạp được Tưởng Chính Hoa xuống, nếu không tranh được quân công về sao chú em có thể đề bạt anh được?”

Phương Dương nghe vậy nhíu mày, lần diễn Ngày Một Tháng Tám này tổng cộng có ba đoàn tham dự, ai nấy đều là người tài ba, sao có thể thắng dễ dàng như cô ta nói chứ?

Có điều nghĩ cô ta cũng chỉ muốn tốt cho mình, cho nên anh ta không thẳng thừng phản bác lời của cô ta, nói: “Em yên tâm, chuyện này lòng anh hiểu rõ, anh nhất định sẽ liều mạng cố gắng.”

Dương Tiểu Quả cảm thấy chỉ tranh quân công cũng không đủ, cho nên lại nhắc tới chuyện lúc trước cả hai đã thương lượng: “Vậy lúc trước bảo anh tìm phiếu công nghiệp đã tìm được chưa? Không được thì em đến chợ đen tìm, chúng ta nhanh chóng mua cái radio kia đi, nếu không chờ chú em sửa xong radio rồi mình mới mua thì có ích gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-80.html.]

Phương Dương đã hỏi phiếu công nghiệp rồi, nhưng anh ta còn hơi do dự, bây giờ mua một cái máy radio không rẻ, lúc trước họ đãi hai mươi hai bàn tiệc cưới, gần đây lại thay đổi đồ đạc trong nhà, chi tiêu quá nhiều rồi, hơn nữa anh ta cũng khá hiểu sư trưởng Dương, nếu mua radio rồi tùy tiện đưa qua, chỉ sợ sư trưởng Dương sẽ nghĩ nhiều.

Bộ đội có kỷ luật, tuy rằng Phương Dương muốn trèo lên chỗ cao, nhưng anh ta không quá muốn dùng cách thức trắng trợn như vậy, nếu bất cẩn sẽ dễ bị phản tác dụng.

Suy đi nghĩ lại, anh ta nói: “Còn chưa đâu, chờ thêm hai ngày nữa anh đi hỏi, lấy được đã rồi nói.”

Dương Tiểu Quả nghe thấy anh ta còn chưa đi tìm, cảm thấy không vui: “Vậy anh đừng tìm, để em tìm, anh đưa tiền cho em, ngày mai em sẽ đi mua radio, buổi tối chúng ta đi đến nhà chú em luôn.”

Chỉ với dăm ba câu cô ta đã lập tức đưa ra quyết định, Phương Dương cảm thấy khá không vui: “Có phải em nóng lòng quá rồi không, ngộ nhỡ phía sư trưởng Dương phát hiện ra mục đích của chúng ta, không vui thì phải làm sao?”

“Em cũng sẽ không nói thẳng.” Dương Tiểu Quả không cho là đúng: “Với lại em là con cháu, nhìn thấy radio của chú mình bị hỏng, đổi cho ông ấy một cái mới thì có sao đâu, chẳng lẽ ông ấy có thể nổi giận được sao?”

Cô ta nói xong nhìn thấy chút do dự trong mắt Phương Dương, giận sôi máu: “Con người anh đó, gan quá nhỏ, chuyện ở biên giới lần trước nếu anh chủ động xin ra trận, nào có cửa cho Tưởng Chính Hoa? Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thăng chức, nếu anh không cố gắng thể hiện thì không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa, chẳng lẽ anh muốn làm một doanh trưởng mãi sao, đến lúc đó giải ngũ về nhà à?”

Tuy rằng Phương Dương là người thành phố nhưng nguyên quán là nông thôn, nếu anh giải ngũ thì Dương Tiểu Quả chắc chắn sẽ không theo anh ta về, vì thế cô ta nói: “Dù sao nếu anh muốn giải ngũ thì lúc đó em cũng không theo anh trở về.”

Cô ta thốt lên lời tàn nhẫn, Phương Dương có hơi d.a.o động, anh ta cảm thấy vận may của bản thân quá tệ, lúc trước anh ta cũng muốn đi biên giới, nhưng chỉ mới do dự một ngày, kết quả ngày hôm sau đoàn trưởng đã cử Tưởng Chính Hoa dắt đội đi, thằng nhãi đó đi hơn một tháng, mang chút vết thương về đã lập được quân công hạng nhất!

Quân diễn lần này anh ta cũng không dám chắc trăm phần trăm có thể tranh được cái gì, nếu đến lúc đó lại để Tưởng Chính Hoa lập được công, vậy anh ta thật sự chẳng có cơ hội thắng, giống như Dương Tiểu Quả nói vậy, nếu thật sự không tranh thủ, đến lúc đó chỉ có thể giải ngũ về quê.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta đã đồng ý: “Được, vậy em sắp xếp đi.”

Sau khi thương lượng với chồng xong, Dương Tiểu Quả lập tức tìm người mượn phiếu công nghiệp, nghỉ trưa ngày hôm sau cô ta đi thẳng đến tòa nhà bách hóa mua radio về, buổi tối vừa tan làm hai vợ chồng họ đã mang radio và trái cây đến đại viện quân khu thành phố.

Lúc trước Phương Dương đã đến đây hai lần, lần này đến có cảm giác không thoải mái lắm, rất nhanh họ đã đến nhà họ Dương, lúc đó cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm.

Dương Húc thấy hai vợ chồng Phương Dương bất ngờ đến còn xách theo đồ tới thì thấy hơi ngạc nhiên, có điều nếu đã đến, lại đúng bữa cơm, cho nên ông ấy đã bảo hai người ngồi xuống cùng ăn bữa cơm.

Dương Tiểu Quả biết “đánh bất ngờ” sẽ tốt hơn, cô ta đưa đồ trong tay cho Châu Lệ Vân, cất giọng cười nói: “Thím Hai, thím cất đồ này đi.”

Vợ Dương Húc là Châu Lệ Vân vừa nhận đồ vừa cười nói: “Người trẻ tuổi các cháu có nhiều chỗ cần dùng tiền, sau này về nhà mình ăn cơm nhớ không được mang theo đồ, để khỏi xa cách.”

Bà ấy nói xong phát hiện trong túi đồ ngoại trừ trái cây ra thì còn có thêm một cái radio, vẻ mặt lóe lên ngạc nhiên: “Sao còn mang theo radio vậy?”

Loading...