Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:05
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Chính Hoa nghe vậy giương mắt đáp lại cô: “Anh thấy rồi, sao vậy?”
Giang Nguyệt Vi có chút ngoài ý muốn: “Không có gì, chỉ là em không nghĩ tới Dương Tiểu Quả lại nguyện ý chuyển vào, sau này không muốn gặp cô ấy cũng khó khăn.”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy cười một tiếng: “Bọn họ kết hôn rồi, hiện tại cũng chỉ có nơi này có phòng, dọn vào cũng rất bình thường, dù sao chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, bọn họ sống cuộc sống của bọn họ, ở giữa còn cách mấy nhà nữa mà, bọn họ không cản được mắt chúng ta đâu.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho hai người kia, nhanh chóng đem tin tức tốt của mình nói cho anh biết, thanh âm lộ ra sự sung sướng: “Em đã giúp anh tiết kiệm được một học kỳ cơm trưa, tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng cũng được chứ?”
Tưởng Chính Hoa đương nhiên cảm thấy cô làm được, mặc kệ là thưởng cái gì, đây là một loại vinh dự, là một loại khẳng định tiến bộ, vợ của anh từng ngày từng ngày tiến bộ, làm người đàn ông của vợ dĩ nhiên cũng rất vinh dự.
“Đương nhiên.” Anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô một cái: “Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong anh cũng có phần thưởng cho em.”
Đối với phần thưởng bí mật, không biết gì, người có lòng hiếu kỳ đều sẽ có chờ mong, đôi mắt Giang Nguyệt Vi sáng ngời: “Phần thưởng gì a?”
Tưởng Chính Hoa chỉ ho nhẹ một tiếng: “Không nói trước, chờ cơm nước xong anh sẽ nói cho em biết.”
Dáng vẻ thần thần bí bí của anh khiến Giang Nguyệt Vi càng thêm chờ mong phần thưởng của anh, nhưng ai biết sau khi cơm nước xong thu dọn, anh lại trực tiếp khiêng cô lên ném lên giường, ở bên tai cô cắn cắn, nhỏ giọng nói: “Em có bữa cơm trưa miễn phí rồi, về sau cơm buổi tối để anh làm cho, em chỉ cần hưởng thụ là được.”
Giang Nguyệt Vi đợi phần thưởng cả đêm, kết quả lại bị anh lừa gạt, tức giận đẩy anh ra, quyết không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng anh châm lửa khắp nơi, không bao lâu sau cô liền choáng váng, không tự giác thuận theo ý anh.
Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, đại khái là thấy cô mệt mỏi, ngày hôm sau anh cũng không cho cô dậy sớm ngồi xe mua đồ, rất thân thiết đưa cô đến trường.
Lục tục đi học một thời gian, buổi tối Giang Nguyệt Vi về nhà hơn phân nửa thời gian đều có thể gặp được Dương Tiểu Quả, có điều hình như sau chuyện lần trước cô cùng cô ta cũng không muốn giả bộ nữa, hai người gặp nhau trên cơ bản đều không chào hỏi, có đôi khi chỉ ngạo nghễ nhìn mình một cái, đương nhiên cô ta cũng không giới thiệu người em họ kia cho cô nữa.
Điều này cũng hợp ý của Giang Nguyệt Vi, cô ước gì hai người không có bất kỳ trao đổi nào, càng không muốn làm bạn với Dương Tiểu Quả, chỉ một lòng tập trung vào học tập.
Đảo mắt đã vào tháng tư, thời gian thi đại học năm nay đã sớm định ngày hai mươi tháng bảy, trừ ngày nghỉ ngơi cẩn thận tính toán thời gian một chút, thời gian lưu lại cho những học sinh như bọn họ cũng không nhiều, trên bảng đen đếm ngược thời gian thi đại học cũng từ một trăm ngày chậm rãi giảm xuống, bầu không khí học tập trong lớp càng ngày càng khẩn trương.
Năm ngoái thời gian thi đại học quá gấp gáp, rất nhiều người không có thời gian đi chuẩn bị cho nên cũng không tham gia, nhưng năm nay không giống vậy, đã cho rất nhiều thời gian chuẩn bị, cho nên người tham gia thi đại học khẳng định sẽ nhiều hơn năm ngoái.
Mà độ khó cũng có thể lớn hơn năm ngoái, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, ai cũng muốn mình bình an qua cầu.
Giang Nguyệt Vi cũng cảm giác rõ ràng bạn học bên cạnh mình cũng càng ngày càng nghiêm túc, bao gồm cả Hạ Đan Đan lúc trước tìm cô gây phiền toái cũng an phận xuống, mọi người mỗi ngày đều cố gắng ôn tập, sắp xếp lại kiến thức, không ngừng sửa sai, giáo viên mỗi ngày cũng rất có mục tiêu tìm trọng điểm đi giảng giải, bao gồm đem đề thi tốt nghiệp trung học rất sớm lấy ra làm đề mô phỏng cho mọi người.
Hạ Đan Đan từ lần trước bị Giang Nguyệt Vi nói cho một trận trong lòng vẫn nghẹn khí, nhưng bây giờ cô ta đã thông minh hơn trước rồi, sẽ không đường hoàng chạy đến trước mặt người phụ nữ kia khoe khoang nữa, cô ta ôn tập rất nghiêm túc, luôn nghĩ lần sau có thể gỡ lại một ván.
Nhưng mà, càng là muốn có được cái gì, lại càng không chiếm được, đầu tháng năm thời điểm phát xuống thành tích mô phỏng, Giang Nguyệt Vi vẫn là đứng thứ nhất, nhưng cô ta thế mà lại trực tiếp từ thứ tư rớt xuống thứ bảy!
Hạ Đan Đan thật sự bối rối, ngay cả Trần Vĩ Lượng cũng gọi cô ta vào phòng làm việc, hỏi cô ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, vì sao vẫn luôn lui bước.
Cô ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng cô ta đã rất cố gắng, lại luôn lui bước? Kỳ thi tốt nghiệp trung học ở ngay trước mắt, Hạ Đan Đan tủi đến sắp khóc rồi.
Trần Vĩ Lượng nhìn thân thể căng thẳng của cô ta vẫn không nói lời nào, cũng chỉ có thể an ủi: “Em đừng quá khẩn trương, coi học tập là một loại lạc thú mà không phải là gánh nặng, tâm tính tốt thì học mới thoải mái, mới có thể hiểu được nhiều hơn.”
Hạ Đan Đan hiện tại cũng chỉ có thể gật đầu: “Em biết rồi, thưa thầy.”
Trần Vĩ Lượng vốn muốn cho cô ta học tập Giang Nguyệt Vi, nhưng lúc này nếu khen người khác, lại sợ trong lòng cô ta sẽ có áp lực, cho nên nói xong liền cho người đi ra ngoài.
Kỳ thi đại học năm ngoái quá vội vàng, trường bọn họ không có ai tham gia, hiện tại trường học đặt hy vọng vào bốn lớp thi đại học của bọn họ, lớp khoa văn bọn họ có hy vọng rất lớn, đặc biệt là Giang Nguyệt Vi và Ngô Tử Xuân, nếu như có thể có hai ba người thi đậu vào trường đại học đứng đắn, vậy cái mác “trường học ban đêm” của bọn họ cũng không còn xa nữa.
Gấp đến khiến người ta không thở nổi, bầu không khí cũng lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Giấy báo thi đã được phát trước một tuần, Giang Nguyệt Vi và Chúc Tiểu Lan không cùng một phòng thi, điểm này cô rất tiếc nuối, nhưng lại cùng một phòng thi với Hạ Đan Đan, cũng không biết là nghiệt duyên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-79.html.]
Trần Vĩ Lượng cũng rất có trách nhiệm, một lần lại một lần cẩn thận nói với mọi người quy tắc và hạng mục cần chú ý của kỳ thi đại học lần này.
Dường như bầu không khí lúc trước đã căng thẳng quá độ, bây giờ nghe ông nói như vậy, Giang Nguyệt Vi cảm giác mọi người ngược lại đã không còn căng thẳng như trước nữa, trong mấy ngày cuối cùng, nên đọc sách thì đọc sách, nên chơi thì chơi, hai thứ đều không sai.
Ngày hai mươi tháng bảy, ngày đi thi đại học, Tưởng Chính Hoa dậy rất sớm, sớm hơn mọi ngày, anh kiểm tra tất cả những thứ Giang Nguyệt Vi cần dùng hôm nay một lần nữa rồi mới đưa cô ra ngoài, đến trường học chỉ định, thấy bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, lại sợ Giang Nguyệt Vi quá mức khẩn trương, anh lại cẩn thận dặn dò: “Em cứ thoải mái một chút, coi như cuộc thi mô phỏng bình thường là được rồi, yên tâm làm bài, anh ở bên ngoài chờ em.”
Có thể là vẫn còn chưa vào trường thi nên Giang Nguyệt Vi cảm thấy mình cũng không khẩn trương, sau khi đồng ý với anh, cô liền cầm đồ rất nhanh tìm được phòng thi của mình, ở trong phòng học, cô nhìn thấy Hạ Đan Đan.
Hạ Đan Đan cũng nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đi vào, nhưng lúc này cô ta đã không muốn để ý tới người phụ nữ này nữa, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
Giang Nguyệt Vi tập mãi cũng thành thói quen, rất nhanh đã tìm được vị trí của mình, lúc này người trong phòng học đã đến đông đủ, giám thị cũng ở đó, lại đợi một lát, người đã đến đông đủ, giám thị bắt đầu bấm còi, tuyên đọc kỷ luật phòng thi một lần, sau đó mới phát bài thi xuống.
Mọi người rất yên tĩnh, trong phòng học có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Giang Nguyệt Vi vừa rồi mặc dù nói không khẩn trương, nhưng dù sao, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua loại tình cảnh này, sau khi bài thi tới tay cô có thể cảm nhận được trái tim nhỏ của mình đang đập “thình thịch” một cách rõ ràng.
Nhưng ở trong trường bọn họ đã mô phỏng cảnh thi đại học, hít sâu một hơi, cô từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu viết số báo danh, trả lời câu hỏi.
Buổi sáng thi Ngữ văn, môn này là thế mạnh của cô, cho nên cô cảm giác trạng thái của mình rất tốt, toàn bộ quá trình tập trung cao độ vùi đầu vào làm bài, hạ bút như bay, chờ viết xong bài văn cẩn thận kiểm tra qua một lần, thời gian cũng vừa vặn hết.
Năm nay trong trường thi đại học có phòng ăn dành riêng cho các thí sinh, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng không muốn ăn ở đây, sau khi thi xong lập tức ra ngoài tìm đàn ông.
Bên ngoài trường một đống người đều đang thảo luận đề bài, Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi thần sắc mang theo ý cười từ bên trong đi ra, liền biết cô hẳn là cảm thấy mình làm bài cũng không tệ lắm, cho nên cũng tùy ý hỏi một câu: “Cảm giác thế nào?”
Giang Nguyệt Vi cũng không biết mình sẽ thi được điểm thế nào, chỉ cười nói: “Ngữ văn em làm hẳn là tạm được, có thể phát huy bình thường.”
Tưởng Chính Hoa thấy vẻ mặt cô thoải mái, cũng không muốn tăng thêm áp lực cho cô, cho nên cũng không hỏi nữa, trực tiếp dẫn cô đến tiệm cơm ăn cơm, cơm nước xong lại đưa cô về trường thi.
Buổi chiều thi môn Toán, đây là môn yếu nhất của Giang Nguyệt Vi, cho nên cô có chút căng thẳng, nhưng sau khi làm bài cô cũng dần dần tiến vào trạng thái của mình, dường như cũng quên mất sự căng thẳng ban đầu.
Lần này thi đại học tổng cộng ba ngày, Tưởng Chính Hoa cũng đi cùng cô ba ngày, ngày hai mươi hai thi xong môn cuối cùng, cô giống như một con thỏ được thả về tự nhiên, vui vẻ hớn hở, trực tiếp chạy ra khỏi phòng thi.
Tưởng Chính Hoa thấy cô vui vẻ chạy ra như vậy, cười cười: “Em có lòng tin thi đậu không?”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy ngoại trừ toán học, cô không có cảm giác gặp phải đề bài đặc biệt khó, liền cẩn thận trả lời, nghiêm túc kiểm tra, tóm lại cô đã cố gắng hết sức, có thể thi được bao nhiêu điểm thì được bấy nhiêu điểm.
Cô suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hoa, đè thấp thanh âm hỏi: “Nếu như em nói tỷ lệ thi đậu cao hơn một chút, anh sẽ tin em sao?”
Tưởng Chính Hoa cũng không để ý trường hợp cô có thi được điểm cao hay không, liền trực tiếp kéo tay cô, giọng nói chắc chắn: “Anh tin.”
Nghe giọng nói không chút do dự của anh, đáy mắt Giang Nguyệt Vi càng thêm ý cười: “Lỡ như em thi không đậu, anh có cảm thấy mất mặt không?”
Dù sao vợ của tiểu đoàn trưởng Tưởng là người duy nhất tham gia thi đại học ở lầu ba, người trong gia thuộc viện đều biết, đặc biệt là Dương Tiểu Quả, nói không chừng cô ta còn đang chờ xem náo nhiệt!
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Có gì mà mất mặt, em có thể tham gia thi đại học cũng đã rất lợi hại rồi, năm nay lại nhiều người tham gia như vậy, ai cũng không thể bảo đảm mình nhất định có thể thi đậu.”
Giang Nguyệt Vi cười híp mắt: “Anh nói đúng, năm nay đúng là nhiều người tham gia như vậy, cao thủ nhiều như mây, thi không đậu cũng không mất mặt!”
Hai người nói chuyện một hồi, Tưởng Chính Hoa liền đưa cô về trường buổi tối để lấy đồ, đến phòng học, cô nhìn thấy đã có không ít bạn học đã trở về trước, mọi người tụ tập cùng một chỗ, đều nhao nhao hỏi đối phương lần này thi thế nào, có làm được bài không, hàn huyên một hồi thì Trần Vĩ Lượng liền đi tới.
Bây giờ thi xong rồi, mọi người cũng không vội vàng, ông ngược lại cũng không để ý vấn đề này, nói mấy câu chúc mừng tiền đồ của mọi người liền tan họp.
Mấy ngày nay thi mệt như vậy, hiện tại thật vất vả thi xong, Giang Nguyệt Vi hiện tại muốn cầm đồ về nhà, cho nên Trần Vĩ Lượng vừa đi, cô liền xách đồ của mình đi tìm Tưởng Chính Hoa.
Hai người lái xe trở lại nơi đóng quân, về tới nơi cũng đã bốn giờ chiều, đại khái chắc là vận khí bọn họ không tốt lắm, hai người vừa mới lên lầu hai, vừa vặn đụng phải Dương Tiểu Quả cùng mấy quân tẩu từ trong phòng cô ta đi ra.
Dương Tiểu Quả nhìn thấy hai người thì sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh nghĩ đến Giang Nguyệt Vi hôm nay hình như là ngày thi đại học cuối cùng, vừa lúc hiện tại nhiều quân tẩu như vậy ở đây, không bằng để cho cô ở trước mặt mọi người biểu lộ thái độ không tốt, vì thế, cô ta rất ôn hòa cười nói: “Nguyệt Vi cô thi xong rồi à? Em họ tôi nói đề văn khoa lần này rất đơn giản, cô cảm thấy thế nào? Có thể thi đậu không?”