Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:36
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến lát nữa những đứa trẻ kia sẽ đến chúc tết, Giang Nguyệt Vi liền phong mấy bao lì xì nhỏ, dự định cho những đứa trẻ kia một chút ý tứ, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến gần đây, chuyện giường chiếu của anh lại vất vả như vậy, vì thế thuận tay liền phong cho anh một bao lì xì lớn: “Hy vọng sau này anh ấy sẽ tiếp tục cố gắng.”
Sau khi đóng lì xì xong, cô bắt đầu bận rộn, hâm nóng bếp lò trong nhà, rửa sạch thịt và thức ăn, chờ bọn họ đến liền nấu lẩu, chờ bận rộn không sai biệt lắm, liền nhìn thấy anh chắp tay sau lưng, mang theo một thân hàn khí từ bên ngoài đi vào.
Giang Nguyệt Vi nhìn trên người anh có chút bẩn, còn có chút ẩm ướt, vội vàng rót cho anh một ly nước nóng chuẩn bị đưa qua, nhưng còn chưa rót xong, một bó hoa mai đã được đưa đến trước mặt cô.
“Chúc mừng năm mới, vợ!” Tưởng Chính Hoa nhìn cô nhướng mày nói.
Đã là tháng hai, lúc này cũng không có loại hoa nào đang nở, Giang Nguyệt Vi nhìn bó hoa mai đỏ trắng xen lẫn phấn hoa kia, vô cùng đẹp mắt, trên cánh hoa còn dính một chút giọt sương, óng ánh trong suốt.
Cô giương mắt nhìn chồng mình trước mặt, thanh âm kinh ngạc: “Buổi sáng anh rời giường sớm là vì đi hái cái này?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đi lên núi dạo một vòng, thấy hoa này nở đẹp liền thuận tay hái.”
Mới đầu tháng hai, cảnh sắc còn có chút tiêu điều, lúc này nhìn thấy hoa, đúng là không dễ dàng.
Ánh mắt Giang Nguyệt Vi sáng lấp lánh như sao trời, không nhịn được thán phục: “Thật là đẹp.”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô mặt mày hớn hở, đáy mắt đen láy trong suốt, tràn đầy vui vẻ, khóe miệng anh cũng không tự chủ được mà cong lên: “Em đẹp hơn.”
Giang Nguyệt Vi nghe anh đột nhiên khen ngợi, nhịn không được cắn môi nở nụ cười: “Anh chờ đấy.”
Nói xong cô liền đi vào phòng ngủ, một lát sau lấy ra một bao lì xì lớn vừa chuẩn bị đưa cho chồng mình, ý cười lấp lánh nhìn anh: “Này, cho anh. Chúc mừng năm mới.”
Tưởng Chính Hoa là một người đàn ông sắp ba mươi, trước đây cũng chỉ có anh mừng phong bao lì xì cho người khác, nhưng chưa từng có ai cho anh bao lì xì cả, khi còn bé cũng vậy, vì quá nghèo, không ai cho anh bao lì xì.
Bây giờ nhìn thấy Giang Nguyệt Vi phong bao lì xì cho anh, trong lòng vừa khiếp sợ vừa mừng thầm, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Anh cũng không phải trẻ con nữa, anh không muốn bao lì xì gì, tiền anh em đều cầm đi, anh không tiêu tiền.”
Giang Nguyệt Vi trực tiếp nhét bao lì xì vào tay anh, chớp chớp mắt: “Gần đây anh biểu hiện rất tốt, đây là điều nên làm, hơn nữa, trong túi đàn ông không thể không có tiền.”
Tưởng Chính Hoa nhất thời không nghe ra trong lời nói của cô biểu hiện rất tốt là có ý gì, không phải ngày nào anh cũng biểu hiện rất tốt sao? Chẳng lẽ biểu hiện đấy với cô chưa đủ tốt hả?
Nhưng không đợi anh hỏi cho rõ ràng, mấy cấp dưới của anh liền mang theo một đống đồ đến nhà chúc tết.
Giang Nguyệt Vi vội vàng gọi người ngồi xuống, lại phát kẹo và tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ, khiến cho Trương Ái Phương và Vương Đông Mai có chút ngượng ngùng, hiện tại Giang Nguyệt Vi cũng không có con, hai người bọn họ cũng không đưa được tiền lì xì, vì thế nhân tiện hỏi hai vợ chồng bọn họ khi nào thì có con.
Giang Nguyệt Vi cũng không biết lần này có thể mang thai hay không, chỉ cười cười nói: “Tôi không vội, chờ thi tốt nghiệp trung học chúng tôi sẽ tính tiếp.”
Chuyện thi đại học hai người bọn họ cũng sớm biết, nhưng chuyện này đối với bọn họ là quá xa vời, có nói chuyện cũng không hiểu được, hai người liền đi theo Giang Nguyệt Vi vào phòng bếp bận rộn, bên này mấy người phụ nữ đang bận rộn làm việc, trong phòng khách mấy tên đàn ông rảnh rỗi liền nói chuyện bộ đội, gần tới giữa trưa, phòng khách bày tới hai bàn cơm, một đám người vô cùng náo nhiệt bắt đầu ăn.
Bữa cơm này ăn gần ba tiếng, sau khi tiễn một đám người đi, anh thu dọn đồ đạc, sau đó liền mang theo Giang Nguyệt Vi đến chỗ đoàn trưởng chúc tết, hai người ở đó cũng ăn một bữa cơm tối, khi về đến nhà đã là chín giờ tối.
Tết năm nay Tưởng Chính Hoa đã sớm an bài tốt, mùng một thì đi chúc tết, mùng hai mùng ba phải đi nội thành dạo một vòng, xem phim, mua đồ, cũng đi dạo công viên lớn kia một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi ra ngoài chơi, cả đêm nay Giang Nguyệt Vi cũng không quấn quýt lấy anh muốn làm chuyện xấu hổ nữa, phải để cho anh nghỉ ngơi thật tốt.
Kế hoạch rất tốt, nhưng ông trời không ủng hộ hai người họ thì phải, ngày hôm sau tỉnh lại cô phát hiện trời đang mưa to, nơi đóng quân lại ở trong núi, trời vừa mưa, không khí lạnh không nói, đường còn lầy lội, dễ trơn trượt, nếu ai muốn đi ra ngoài phải cân nhắc ba phần.
Vì thế hai người đành phải ở nhà nghỉ ngơi đọc sách, vốn tưởng rằng mưa này một hai ngày là không sai biệt lắm, kết quả từ mùng hai mãi cho đến mùng năm mới ngừng lại, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, đường lớn lại bị nước mưa ngâm, Giang Nguyệt Vi cũng không có tâm tư muốn đi ra ngoài chơi.
Mùng sáu đầu năm là ngày mà Phương Dương và Dương Tiểu Quả kết hôn, Giang Nguyệt Vi cảm thấy vận khí của hai người này rất tốt, lễ mừng năm mới mưa nhiều ngày như vậy, vừa đến lúc bọn họ kết hôn liền ngừng, vận khí tốt này cô phải dính nhiều một chút, cho nên đến giờ, chờ bọn Trương Ái Phương đến, đoàn người đúng giờ xuất phát đi lễ đường hậu cần của bộ đội.
Cửa lễ đường giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng, bên cạnh bày một cái bàn nhỏ thu lễ, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy Dương Tiểu Quả và Phương Dương mặc quân trang trước n.g.ự.c đều cài hoa đỏ, lúc này đang cười khanh khách nói chuyện với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-77.html.]
Bên cạnh hai người còn có mấy gương mặt xa lạ, hẳn là phụ huynh của hai bên.
Nhưng giờ này người tới có hơi nhiều, bọn họ lại đang bận, cũng không để ý tới bên này, Giang Nguyệt Vi cũng sẽ không chủ động chào hỏi bọn họ, đưa tiền lì xì lên rồi trực tiếp đi vào trong đại sảnh.
Đại sảnh rất lớn, bày đầy bàn, lúc này người đến cũng rất nhiều, Giang Nguyệt Vi nhìn một chút, lại đếm một chút, tổng cộng mở hai mươi hai bàn, mỗi một doanh đều phân ra phạm vi mấy bàn, xem ra là hết sức dụng tâm.
Tiểu đoàn 1 dựa vào bốn bàn bên trên cửa, Tưởng Chính Hoa tùy ý chọn một cái bàn gần cửa sổ, kéo Giang Nguyệt Vi ngồi xuống, người của tiểu đoàn 1 nhìn thấy anh ở bên này, đều tự động, người thì ngồi cạnh, người thì đến chào hỏi, rất nhanh đã chật ních vị trí của cô và anh.
Đợi mọi người đến đông đủ, đồ ăn cũng được bày lên bàn, ngồi ở đây đều là người của doanh nhất, đều là những gương mặt quen thuộc, cho nên mọi người cũng không khách khí, buông bụng ra ăn, Tưởng Chính Hoa nghĩ vợ mình mấy ngày nay đều đọc sách, người cũng gầy đi, vì thế tận chức tận trách của một người chồng gắp thức ăn cho cô, trong đầu chỉ có suy nghĩ là vợ mình thật gầy, phải cho cô ấy ăn thật ngon.
Không lâu sau, Dương Tiểu Quả và Phương Dương tới mời rượu, Giang Nguyệt Vi và một bàn người đều đứng lên, nhao nhao chúc mừng người mới trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Dương Tiểu Quả từ lúc vừa rồi đi tới đã thấy được hình ảnh hai người bọn họ anh anh em em, mặc dù lúc này cô đã gả cho Phương Dương, đã trở thành vợ của người khác, nhưng hiện tại nhìn thấy Tưởng Chính Hoa ôn nhu đối đãi với Giang Nguyệt Vi như vậy, trong lòng cô ta cũng ghen tị đến muốn nhỏ máu.
Cô ta thật sự không nghĩ ra,Tưởng Chính Hoa là một người tốt như vậy, sao lại coi trọng Giang Nguyệt Vi, cô ta cảm thấy Giang Nguyệt Vi ngoại trừ gương mặt ra thì không có gì cả, hơn nữa còn từng ly hôn, anh lại vì một người phụ nữ như Giang Nguyệt Vi mà gây khó dễ cho cô, còn làm hại cô ta thiếu chút nữa mất việc!
Càng làm cho người ta tức giận chính là, Dương Tiểu Quả cô ta có gia thế có bằng cấp, thế nhưng không sánh bằng một người phụ nữ nông thôn như vậy, ghen tị làm cho người ta oán hận, trong đầu cô ta từng ảo tưởng qua trăm ngàn hình ảnh đem Giang Nguyệt Vi giẫm dưới chân, cuối cùng chọn một loại biện pháp nhẹ nhàng nhất, gả cho Phương Dương.
Phương Dương tuy rằng cũng đã ly hôn, nhưng hắn lại không có con, tuy cũng không có dáng dấp đẹp trai cao lớn như Tưởng Chính Hoa, nhưng bản thân hắn cũng không kém so với những người khác, năng lực nghiệp vụ cũng không kém so với Tưởng Chính Hoa, hơn nữa cấp chính doanh của hắn so với Tưởng Chính Hoa làm nhiều hơn hai năm, cho nên dù lần này Tương Chính Hoa ở biên cảnh lập chút công lao, cô ta tin tưởng có một tầng quan hệ như họ bên nhà cô ta, vị trí phó đoàn trưởng nhất định sẽ rơi vào trên đầu Phương Dương.
Đương nhiên, con đường sau này của Phương Dương sẽ càng thêm thông thuận, vĩnh viễn cao hơn Tưởng Chính Hoa một bậc.
Đến lúc đó anh nhất định sẽ hối hận quyết định lúc trước của mình, cũng sẽ hối hận lúc trước không nên đắc tội với cô ta, Giang Nguyệt Vi cũng sẽ ngửa mặt nhìn sắc mặt cô ta.
Nghĩ đến đây, lo lắng mấy tháng qua trong lòng Dương Tiểu Quả trở thành hư không, nhìn Giang Nguyệt Vi, trong mắt tràn đầy ý cười: “Cám ơn, mọi người cũng ăn nhiều một chút.”
Giang Nguyệt Vi chưa từng nghĩ tới người phụ nữ tươi cười trước mặt này lại ẩn giấu tâm tư như vậy với cô, hôm nay tặng quà mười đồng, cô đương nhiên phải ăn thật ngon mới có thể ăn lại được.
Chờ tan tiệc trở về, lúc đi ngang qua bệnh viện quân đội cô bảo anh đi lấy bao cao su.
Lúc này bộ đội được nghỉ, vừa lúc không có nhiều người ở bệnh viện, Tưởng Chính Hoa cũng vội vàng đi vào trong đại sảnh lấy, có điều số lượng ở bệnh viện thật sự không nhiều, hộp cuối cùng vừa vặn thuộc về anh, vợ chồng hai người trở về nhà, Giang Nguyệt Vi thừa dịp chồng mình đi vệ sinh, lại lấy kim thêu của cô ra.
Một cái bao đ.â.m một đến hai kim, cô cũng không dám đ.â.m quá lớn, chỉ sợ nếu anh mà nhìn thấy thì tự nhiên sẽ biết đây là chuyện tốt do cô làm ra.
Sau khi chọc chọc mấy cái lỗ rồi bỏ lại như cũ, cô từ từ cất những “bộ đồ bảo hộ” này vào trong hộp nhỏ, sau đó bỏ vào ngăn kéo ở đầu giường, làm xong việc, cô đứng dậy, kết quả vừa quay người lại liền nhìn thấy anh đứng ở phía sau.
Giang Nguyệt Vi giật mình hoảng sợ, nhanh chóng phản ứng lại, cười híp mắt nói: “Anh, anh đi ra ngoài sao lại không có âm thanh gì vậy?”
Tưởng Chính Hoa trước không trả lời cô, nhìn cây kim trong tay cô còn chưa ném đi: “Em đang làm gì vậy?”
Nhìn thần sắc của anh, Giang Nguyệt Vi hiện tại đương nhiên biết chuyện của mình đã bị phát hiện, nghĩ thầm, anh không phải đã thấy được hết rồi sao, sao còn muốn hỏi cô chứ.
“Không làm gì cả, chuẩn bị may quần áo cho anh thôi.”
Anh nếu đã không vạch trần cô, vậy cô cũng không nói.
Tưởng Chính Hoa nghe vậy dở khóc dở cười, anh tiến lên lấy bao cao su từ trong ngăn kéo ra, vừa nhìn mới phát hiện, tám bao cao su đều bị cô châm hết, không nhìn kỹ thật đúng là không phát hiện được.
Anh cầm đồ trong tay, nhìn cô nhướng mày: “Bộ trước em cũng cài rồi à?”
Giang Nguyệt Vi làm sao có thể thừa nhận, nếu thật sự mang thai đến lúc đó nói sau, vì thế đúng lý hợp tình nói: “Không có, em chưa từng làm chuyện như vậy, bây giờ là lần đầu tiên!”
Ngẫm lại sự nhiệt tình của cô mấy ngày trước, Tưởng Chính Hoa có chút không tin, nhưng do lúc trước đã dùng hết bao cao su nên anh cũng không có chứng cớ, may mắn bây giờ những thứ này còn vô dụng, anh phải nhanh chóng thu hồi, thần sắc nghiêm túc khuyên cô: “Chúng ta đã nói sau khi thi tốt nghiệp trung học sẽ có con, hiện tại cách thi tốt nghiệp trung học cũng chỉ còn ba tháng, em cố gắng ôn tập, chuyện sinh con không cần gấp, tâm tính là quan trọng nhất, chờ em thi tốt nghiệp đại học anh nhất định cố gắng để cho em mang thai.”