Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:34
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May là lần này Lý Mỹ Ngọc học khôn rồi, không có ra ngoài nói Giang Nguyệt Vi sẽ gửi đồ về, gặp một số người trong nhóm thuận miệng hỏi cũng không trả lời một cách dứt khoát tuyệt đối nữa, nhưng lại không nhịn được sự thích khua môi múa mép này, cố ý chạy tới hỏi Giang Nguyệt Vi tặng đồ tết gì vậy, đặc biệt là Mã Thúy Hoa người bình thường đối đầu với bà ta, nói chuyện câu nào cũng mang theo châm chọc.
Lý Mỹ Ngọc tức giận không nhẹ, nhưng mà bà tao phản đòn không được, cho nên bữa cơm đêm giao thừa này, bà ta mang theo sự tức giận mà nấu, lúc ăn cơm vẫn luôn mắng Giang Nguyệt Vi là vọng ân phụ nghĩa, không tặng quà tết thì thôi đi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng mắng cô cho nhà họ Giang một cái phiền phức lớn là Triệu Phượng Tiên.
Trong lòng Trần Hồng Yến cũng nổi giận, Giang Nguyệt Vi tái hôn bọn họ không được hưởng lợi ích gì, mà ngược lại gần đây Triệu Phượng Tiên ngày nào cũng đến trước cửa gây chuyện, làm cho cuộc sống mọi người không yên ổn: “Mẹ, nếu không thì chúng ta nghĩ ra cách liên hệ với cô ta đi, bây giờ Triệu Phượng Tiên không có việc lại đến tìm chúng ta gây phiền phức, cô ta cũng phải xuất hiện nói một lời, không thể phủi m.ô.n.g bỏ đi như vậy được.”
Nói xong, chân cô ta ở dưới bàn lập tức đá người đàn ông của mình một cái, ý là muốn anh ta đồng ý với mình.
Giang Tinh Quốc sững sờ một lát, đợi sau khi phản ứng lại mới chậm rãi nói: “Hồng Yến nói đúng đó, gọi điện cho em ấy, hỏi Triệu Phượng Tiên muốn xử lý chuyện này như thế nào, nếu không ngày nào cũng gây chuyện cũng không phải cách, Chính Hoa lại là một quân nhân, nếu chuyện này bọn họ tới giải quyết thì chúng ta cũng sẽ được yên bình.”
Chẳng phải là Lý Mỹ Ngọc không muốn gọi điện cho Giang Nguyệt Vi, nhưng bà ta không số điện thoại, nhớ đến tình cảnh lần trước bản thân đến nhà họ Tưởng bị Mã Ái Vân đuổi đi, bà ta tức đến nghiến răng: “Mẹ không biết số điện thoại của nó, nếu biết thì mẹ đã sớm gọi nó về xem chuyện tốt mà nó làm rồi.”
Bà ta vừa nói dứt lời, Trần Hồng Yến nhìn sang Giang Nguyệt Hà: “Nguyệt Hà, chị em thực sự không liên hệ gì với em hả?”
Lần trước Lý Mỹ Ngọc đến nhà họ Tưởng quay về đã hỏi câu hỏi y chang như vậy, cô bé nói mình không biết nhưng bọn họ không tin, bây giờ lại bị hỏi, đương nhiên cô bé cũng sẽ không nói: “Không có, em cũng là người của nhà họ Giang, chị ấy đã quyết định cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang, sao lại có thể liên lạc với em chứ?”
Trần Hồng Yến không tin lời cô bé nói lắm, hai chị em này lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm cũng rất tốt, chuyện ly hôn lúc đó, Giang Nguyệt Hà giúp đỡ Giang Nguyệt Vi hết sức, Giang Nguyệt Vi cho dù có thất vọng cũng không thể không quan tâm đến em của mình, nhưng bây giờ cô bé nói như vậy, Trần Hồng Yến cũng chỉ có thể nói: “Bình thường quan hệ của em với chị em rất tốt mà, nếu em đến nhà họ Tưởng hỏi bọn họ số điện thoại, bọn họ sẽ nể mặt chị em mà đồng ý nói thôi.”
Giang Nguyệt Hà biết những tính toán trong lòng của người chị dâu này, chẳng qua chỉ là muốn mượn dùng phiền phức Triệu Phượng Tiên này muốn đòi tiền từ Giang Nguyệt Vi mà thôi, cô bé nhìn Trần Hồng Yến cau mày: “Tại sao em phải đi hỏi? Chị ấy không muốn liên lạc với chúng ta thì không cần liên lạc nữa là được rồi, đừng để đến lúc em đến đó lại bị người nhà họ Tưởng đuổi đi, như vậy em sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nữa.”
Lý Mỹ Ngọc nghe thấy lời cô bé nói thì tức đến tiếp tục mắng: “Chuyện nó tự mình gây ra xong thì tự mình phủi m.ô.n.g bỏ đi, bây giờ lại bắt nhà họ Giang chùi m.ô.n.g cho nó, đón năm mới ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, mẹ thực sự uổng công nuôi hai mươi mấy năm, nó là đứa vong ơn phụ nghĩa!”
Trong nhà quanh quẩn trái một câu phải một câu “vong ơn phụ nghĩa”, Giang Nguyệt Hà nghe đến trong lòng nổi trận lôi đình, trực tiếp ném đũa lên bàn một cái “đùng”, chuyển mắt nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Sao chị ấy lại thành vong ơn phụ nghĩa rồi? Trước khi chị ấy kết hôn cũng làm không ít chuyện cho gia đình mà nhỉ? Sính lễ kết hôn chúng ta không lấy sao? Sau khi kết hôn không trợ cấp tiền trong nhà sao? Nếu như chị ấy là người vong ơn phụ nghĩa như vậy, vậy thì cả đám người chúng ta đều là người vong ơn phụ nghĩa!”
Cô bé đột nhiên ném đũa, còn nói lời mạnh mẽ như vậy, làm cho những người khác của nhà họ Giang đều ngơ ra, qua một lúc, Lý Mỹ Ngọc mới phản ứng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô bé: “Nó đẩy nhà họ Giang vào phiền phức, bản thân thì biến mất sạch sẽ, ngay cả mẹ ruột cũng không quan tâm đến, đây không phải là vong ơn phụ nghĩa thì là cái gì! Vì một đứa vong ơn phụ nghĩa mà ném đũa với mọi người vào dịp năm mới, chị con phát điên rồi con cũng phát điên sao?”
Giang Nguyệt Hà đã tức đến không nhịn được nữa, đây không phải là lần đầu tiên con bé nghe Lý Mỹ Ngọc trách mắng Giang Nguyệt Vi, mà cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy ba chữ “bạch nhãn lang” này, chị đã làm tròn bổn phận của mình, vậy mà trong mắng bọn họ cũng chỉ là một người vong ơn phụ nghĩa, vậy sau này có phải chỉ cần có ai không vừa ý bọn họ, cũng biến thành người vong ơn phụ nghĩa trong miệng của bọn họ sao?
Giang Nguyệt Hà không thể hiểu nổi, cô thậm chí còn căm phẫn, cho nên căng đến đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Đúng, là con điên rồi, lúc đầu ép chị ấy kết hôn với Hà Hiểu Phong là mẹ, không cho chị ấy ly hôn cũng là mẹ, nếu lúc đầu chị ấy không kết hôn với Hà Hiểu Phong sẽ không có nhiều việc như ngày hôm nay, mẹ nên vui mừng vì bây giờ chị ấy đã ly hôn rồi, nếu không bây giờ bị người họ Hà liên lụy là nhà họ Giang, tất cả những chuyện này đều cho tự mẹ làm ra, tại sao đến bây giờ mẹ không tự mình kiểm điểm lại bản thân mà vẫn luôn đổ mọi tội lỗi lên người chị ấy, tim của mẹ rốt cuộc làm bằng gì vậy, sao lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với con gái của mình?”
Lý Mỹ Ngọc vốn đã bị Giang Nguyệt Vi làm cho nổi trận lôi đình rồi, không ngờ cô con gái nhỏ hằng ngày luôn im lặng hôm nay vậy mà lại đập bàn tức giận chỉ trích bà ta, tâm trạng bà ta càng như thêm dầu vào lửa, nháy mắt lửa giận “đùng đùng” bộc phát: “Tên nhóc c.h.ế.t tiệt này nói cái gì đó? Mẹ đối xử với nó như thế nào, mẹ nuôi nó hai mươi mấy năm rồi chưa đủ sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-76.html.]
Giang Nguyệt Hà là đứa con nhỏ nhất của nhà họ Giang, lúc trước có Giang Nguyệt Vi ở đây, cho nên Lý Mỹ Ngọc đối xử với cô bé khoan dung một chút, nhưng cô bé biết bây giờ chị đã rời đi rồi, rất nhanh thôi con đường của chị đi cô cũng phải đi, suy cho cùng thì anh trai đã bị tàn phế một chân, cháu trai và cháu gái lại sắp chào đời, cả nhà phải chăm sóc anh ta, cung cấp m.á.u cho anh ta.
Cô bé không muốn giống chị gái lúc trước bị đối xử như vậy, càng không muốn trở thành túi m.á.u cho anh trai: “Đúng, mẹ nuôi rồi, nhưng chị ấy đã dùng sự cực khổ hai mươi mấy năm trả mẹ rồi, là mẹ đuổi chị ấy khỏi nhà họ Giang, tất cả mọi chuyện bây giờ của nhà họ Giang đều là tại mẹ, là quyết định lúc đầu của mẹ cho nên mới gọi Triệu Phượng Tiên đến, bây giờ Triệu Phượng Tiên chính là báo ứng của nhà họ Giang, muốn trách thì trách bản thân mẹ đi!”
“Con không biết phương thức liên hệ của chị ấy, cho dù biết con cũng sẽ không nói với mẹ, nếu mẹ cũng cảm thấy con là đứa vong ơn phụ nghĩa, vậy ngày mai con sẽ đi.” Cô bé nói xong, thì trực tiếp ném ghế rời khỏi nhà chính, trong lòng nghĩ ngày mai cô bé sẽ trực tiếp trở về huyện đi làm, sau này không thể quay về thì sẽ không quay về.
Lý Mỹ Ngọc thấy cô bé vậy mà lại vẻ mặt bỏ mặc quay về phòng, tức đến phổi muốn nổ tung, ngay lập tức đứng dậy, nhìn bóng lưng cô bé chỉ vào mắng: “Giang Nguyệt Hà, bây giờ con đi làm rồi thì cánh cứng rồi đúng không, có phải con cũng muốn học Giang Nguyệt Vi cắt đứt quan hệ với chúng ta?”
Giang Nguyệt Hà ngược lại muốn cắt đứt quan hệ với người nhà họ Giang, nhưng hiện tại cánh cô bé chưa đủ cứng, đợi cô bé kiếm đủ tiền rồi, trả lại cho nhà họ Giang, cô bé cũng muốn rời khỏi nơi này.
Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều hòa bình ăn cơm giao thừa đốt pháo xinh đẹp, đến bọn họ thì lại giống như pháo nổ, thấy không khí càng ngày càng nóng, Giang Hướng Quân không thể không kéo Lý Mỹ Ngọc: “Được rồi, năm mới đừng có cãi nhau, sau này chuyện của Nguyệt Vi chúng ta đừng nhắc đến nữa, mỗi lần nhắc đến là cãi nhau không ngừng, không ngừng không dứt.”
Lý Mỹ Ngọc cũng không muốn nhắc đến nữa, nhưng bà ta đang tức giận, sau khi chuyện của nhà họ Hà xảy ra, Triệu Phượng Tiên luôn miệng khẳng định chuyện là Giang Nguyệt Vi làm, bà ta không dám tìm nhà họ Tưởng tính sổ, cho nên không có chuyện thì gây chuyện với nhà họ Giang, lúc thì ném đá thì ném phân bò vào nhà bọn họ, lúc thì đá cổng sân hoặc chặt hàng rào nhà họ, rau trong ruộng cũng bị bà ta làm hại, thiếu chút nữa bữa cơm giao thừa hôm nay không có rau ăn rồi, bí thư chi bộ hòa giải cũng vô ích, sau khi bà ta bị nhốt ở đồn công được mấy ngày lại xuất hiện tác quái nữa, ngày tháng này vẫn luôn trôi qua như vậy, nhà họ Giang còn cách nào sao?
Bà ta tức đến cơm cũng nuốt không trôi: “Được thôi, không nhắc đến nó vậy nếu Triệu Phượng Tiên còn đến gây chuyện, ông nói phải làm sao đây?”
Giang Hướng Quân không biết phải làm sao, nhà họ Hà bây giờ bị mọi người chỉ lưng mắng, chân trần không sợ đi giày, Triệu Phượng Tiên có gì để lo lắng, cho nên ỷ lại bọn họ, bà ta cũng không dám làm lớn chuyện, vẫn luôn gây chút chuyện nhỏ khiến bọn họ không được sống yên, bọn họ thật sự không còn cách nào khác với bà ta, giống như Giang Nguyệt Hà nói vậy, Triệu Phượng Tiên chính là báo ứng của nhà họ Giang.
Lúc này trong lòng ông nghĩ, nếu lúc đầu biết Triệu Phượng Tiên là người cay nghiệt, mắt cao hơn đầu, là một bà mẹ chồng rất khó ở chung, bọn họ đã từ bỏ ý nghĩ kết thân với nhà họ Hà rồi, lại nếu như Nguyệt Vi muốn ly hôn mà bọn họ ủng hộ cô, để cô và Hà Hiểu Phong ly hôn trong hòa bình, vậy thì ngày tháng của nhà họ Giang có lẽ sẽ không như bây giờ nhỉ?
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, bọn họ có hối hận thì cũng vậy thôi, chỉ có thể chịu như vậy.
Anh chưa bao giờ dám làm trái ý vợ, lúc này cũng cắn răng nói: “Có thể có cách, bà ta tới quậy chúng ta đuổi, bà ta không đến thì chúng ta sống yên ổn, nói tóm lại, người nhà họ Hà là do chúng ta lúc đầu tự mình dẫn đến, chuyện này chúng ta tự mình giải quyết, nếu bà không hài lòng, vậy thì lần sau bà ta đến tôi sẽ đánh gãy chân bà ta sau đó ngồi tù chịu không?”
Đột nhiên ông nói lời mạnh mẽ như vậy, dọa Lý Mỹ Ngọc không nhẹ, lúc này vô số lời muốn nói trong lòng lại bị nuốt lại vào bụng.
Giang Nguyệt Vi không hề hay biết bữa cơm tất niên của nhà họ Giang vẫn luôn nhắc đến cô, bọn họ ăn cơm như ăn sáp.
Tiệc tất niên của bộ đội tan lúc mười giờ tối, hai người về đến nhà, cô vốn muốn cùng anh đón giao thừa, tuy muộn chút nhưng có thể là buổi tối quá mức cao hứng, lại ăn rất nhiều đồ ngọt, cô canh chừng liền trực tiếp ngủ, chờ lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Anh không ở trong phòng, đại khái là đi ra ngoài doanh trại điểm danh hoặc là đi tuần tra, tuy rằng hiện tại thời gian còn rất sớm, Giang Nguyệt Vi còn muốn ngủ thêm một lát, nhưng mùng một tết trong gia thuộc viện rất náo nhiệt, âm thanh bên ngoài vẫn vang không ngừng, hơn nữa ngày hôm qua đã nói với Trương Ái Phương, hôm nay bên kia sẽ mang theo đứa nhỏ đến chúc tết, cô đành phải từ trong chăn ấm áp bò dậy.