Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:32
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Vi nhớ đến lúc trước vẫn chưa ly hôn với Hà Hiểu Phong, mỗi lần Tết đến đều tự mình kiếm tiền đi mua đồ Tết xong gửi đến nhà họ Giang, nhưng bởi vì không có nhiều tiền, những thứ có thể mua cũng không đủ, mỗi lần về đều bị Lý Mỹ Ngọc trách mắng, nói cô ngu, nói cô không biết xin mấy thứ đồ tốt từ Triệu Phượng Tiên, nếu cô có thể đẻ thì mối quan hệ với Triệu Phượng Tiên cũng không tệ đến mức này vân vân.

Lý Mỹ Ngọc quy tất cả những lỗi lầm đè lên đầu cô, nguyên nhân không gì khác, chính là bởi vì cô không thể sinh, không thể tạo nên mối quan hệ tốt với Triệu Phượng Tiên, khiến nhà họ Giang không được hưởng hào quang.

Những chuyện không vui lúc trước lại hiện ra, cho lần này Giang Nguyệt Vi lại dứt khoát từ chối: “Không cần đâu ạ, bọn họ không cần đâu, mẹ có gửi nhiều như nào thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy không tốt, không cần thiết đâu ạ.”

Giọng cô lành lạnh, nghe giọng điệu còn mang theo một chút sự chán ghét, Mã Ái Vân đã biết mối quan hệ của Giang Nguyệt Vi và nhà họ Giang đã đi đến bước không thể vãn hồi rồi, quyết định sau này sẽ không hỏi những vấn đề này nữa, vì thế lại nói đến chuyện khác: “Vợ thằng ba sinh rồi, mẹ thay tụi con gửi bao lì xì rồi, xem như là tặng quà cho cháu gái nhỏ.”

Giang Nguyệt Vi thì vô cùng kinh ngạc: “Chị Thải Nga sinh rồi sao? Khi nào vậy ạ?”

Mã Ái Vân: “Sinh lúc nửa đêm, là một cô con gái trắng trắng mũm mĩm, sạch sẽ xinh xắn, vừa nhìn là biết một cô bé có phúc, bây giờ mẹ ra ngoài gọi mọi người qua nhà chúng ta ăn cơm, vừa lúc con gọi điện đến bộ đại đội, nếu không sao mẹ có thể về chỗ con nhanh như vậy.”

Giang Nguyệt Vi nghe giọng nói của Mã Ái Vân hình như khá là vui, cô vô ý thức sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, bên trong không có gì cả, cũng không biết sau này có con trai hay con gái trước.

Đang nghĩ thì lại nghe giọng nói của Mã Ái Vân trong điện thoại truyền đến: “Con kết hôn với Tưởng Chính Hoa cũng sắp nửa năm rồi, con bên đó có động tĩnh gì chưa?”

Giang Nguyệt Vi nghe xong thì hô hấp khẽ ngưng lại, mặc dù lúc trước bọn họ đã từng nói qua với Mã Ái Vân là tạm thời vẫn chưa muốn có con, nhưng thân là một người bà, hình như việc thúc giục sinh con là một thói quen theo bản năng, cô khẽ thở dài, cười nói: “Vẫn chưa ạ, bọn con quyết định đợi nửa năm sau rồi tính.”

Mã Ái Vân nghe thấy lời này cũng hơi tiếc nuối, qua nửa năm sau, lại thêm hai tháng nữa là lão nhị sắp hai mươi chín tuổi rồi, con của những người bằng tuổi đều có thể giúp mua nước tương rồi, sao hai người bọn nó một chút cũng không gấp vậy?

Rốt cuộc là do bọn nó không muốn, hay là thằng hai cũng có vấn đề?

Nhưng mà cái suy nghĩ này cũng chỉ lóe qua trong đầu của Mã Ái Vân mà thôi, bây giờ phí điện thoại rất đắt, bà cũng có việc, cho nên lại nói thêm hai câu thì cúp điện thoại.

Giang Nguyệt Vi về đến nhà thì nói cho anh biết chuyện Lưu Thải Nga đã sinh đứa thứ ba vào nửa đêm, nói: “Cũng may là chưa gửi đồ đi, bây giờ em sẽ mang hai bình sữa yến mạch trong nhà gửi cho một bình.”

Tưởng Chính Hoa cũng rất bất ngờ, bởi vì lúc trước Lưu Thải Nga nói có lẽ là năm sau đứa bé mới chào đời, không nghĩ đến thằng nhóc này vội vàng muốn đón năm mới, đã chui ra trước dự định, anh liếc nhìn Giang Nguyệt Vi, trực tiếp lấy bình sữa yến mạch trong tay cô đặt về: “Không phải mẹ đã đưa bao lì xì dùm chúng ta rồi sao? Cái này để lại cho em uống, cho nhiều quá cô ta lại ở bên đó có ý nghĩ không đứng đắn gì nữa.”

Giang Nguyệt Vi nhíu mày: “Sao cô ta vẫn sẽ còn tồn tại tâm tư đó chứ?”

Lưu Thải Nga gả vào nhà họ Tưởng mấy năm rồi, Tưởng Chính Hoa ít nhiều cũng biết tính tình của cô ta, cho nên bây giờ chắc chắn cô ta vẫn chưa c.h.ế.t tâm: “Sẽ, cho nên chúng ta không cần cho cô ta bất kì hi vọng nào cả.”

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong thì chỉ cảm thấy, chỉ cần cô còn không sinh con một ngày, Lưu Thải Nga sẽ không thể nào buông bỏ cái suy nghĩ đó với cô dễ dàng như vậy, nhưng lúc trước cô đã nói rõ với chồng mình rồi, đợi sau khi thi đại học xong mới quyết định chuẩn bị sinh con, bây giờ cũng không thể nuốt lời.

Nhưng lại nghĩ, bây giờ cũng đầu tháng hai rồi, còn bốn tháng nữa là thi đại học rồi, trước sau cũng không cũng thiếu chút thời gian này.

Vì thế, cô nghe lời anh: “Được thôi, để lại cho chúng ta uống.”

Cô nói xong, thu dọn đồ lên, sau đó quay người đi vào phòng ngủ, lấy cây kim khâu ra, lấy mấy cái bao cao su còn lại trong ngăn tủ của anh, nhẹ nhàng đ.â.m xuống.

Mặc dù cô không thể nuốt lời, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì không kiểm soát được rồi~

Buổi tối đi ngủ, Tưởng Chính Hoa phát hiện, người phụ nữ gần đây luôn lấy do anh bị thương mà từ chối làm chuyện xấu hổ, hôm nay cô nằm trong chăn đặc biệt không an phận, cô giống như con rắn uốn qua uốn lại trong chăn, còn thỉnh thoảng đụng vào chỗ này chỗ kia, ý đồ quyến rũ anh rất rõ ràng.

Cô giống như quả đào chín mọng, mềm mại mọng nước, khắp nơi đều tỏa ra một mùi hương ngọt ngào ngon miệng, là một người đàn ông đã ăn chay mấy tháng, nếu như vậy còn không lên nữa, thì còn xem là đàn ông gì nữa, cho nên bây giờ cho dù trên người có vết thương, anh cũng phải mang theo kho gỗ lên tiền tuyến, dù sao anh cũng mặc áo chống đạn, có thể không kiêng nể gì mà xông lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-75.html.]

Trước đêm giao thừa, hai người ở nhà ân ái, ngọt ngào, dù sao thì thời tiết cũng khá lạnh, bọn họ cũng không thích ra ngoài, đều nằm ở trong chăn làm chút chuyện, làm cho Tưởng Chính Hoa người mang thương tích cảm thấy bản thân mấy ngày nay hình như không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng may mắn là bây giờ bao cao su dùng hết rồi, lần sau đó khi người phụ nữ này quấn lấy anh, cuối cùng Tưởng Chính Hoa cũng có thể an tâm từ chối cô: “Hết bao rồi, qua vài ngày lại làm tiếp nhé.”

Giang Nguyệt Vi không tin, sau đó tự mình đi đến ngăn tủ xem, vậy mà bao cao su thực sự hết rồi, rõ ràng cô nhớ lúc trước còn có mấy cái lận, sao nhanh như vậy đã dùng hết rồi? Mấy ngày nay bọn họ chăm chỉ như vậy sao?

Tỉ mỉ nhớ lại bọn họ mấy ngày nay thực sự là vẫn luôn triền miên, cô không nhịn được mặt lại đỏ lên, dù sao cũng lăn qua lăn lại mấy ngày rồi, lo lắng trên người anh còn vết thương, chuyện ngại ngùng đó bỏ qua trước vậy.

Vì để tránh cho anh phát hiện, cô không dám đ.â.m mấy cái bao ấy quá to, cũng không biết mấy ngày nay làm nhiều lần như vậy sẽ có một lần trúng không, nhưng cô phát hiện tâm trạng đã thả lỏng rồi, lần này không trúng, vậy thì cô sẽ tiếp tục cố gắng, giống như cố gắng thi đại học vậy.

Cô lại lao vào vòng tay của anh, cười híp mắt nhắc nhở anh: “Vậy lần sau anh lấy nhiều chút đi, không đủ dùng.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy toàn thân—run rẩy, đương nhiên anh không thể nói với Giang Nguyệt Vi là bản thân có lòng nhưng không đủ sức, chỉ mạnh mẽ gật đầu, trong lòng nghĩ, đợi vết thương anh lành rồi, xem anh lầm thế nào trừng phạt em!

Rất nhanh đã đến ngày cuối cùng của năm cũ, theo thông lệ bình thường của quân đội, đêm giao thừa toàn bộ chiến sĩ tiểu đoàn sẽ ăn cùng nhau, đương nhiên dân và quân là người một nhà thân thiết với nhau, bữa cơm này ai có người nhà đều được cho phép dẫn theo, đến tối, Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng đi cùng Tưởng Chính Hoa đến tiểu đoàn.

Một tiểu đoàn có khoảng năm trăm người, trừ bảo vệ trực ban ra, mọi người căn bản đều ngồi với nhau, nơi bình thường để huấn luyện ngồi đến chật kín.

Những người mang theo người nhà đến cơ bản đều ngồi ở bên ngoài, Giang Nguyệt Vi cùng Trương Ái Phương, Vương Đông Mai tự nhiên cũng sẽ ngồi với nhau, trên bàn còn có một vài quân tẩu và bạn nhỏ, mượn cơ hội lần này, cô chào hỏi với các quân tẩu này.

Một năm quân đội không có bao nhiêu buổi tiệc lớn, tiểu đoàn một lại vừa đánh thắng trận, cho nên ban nấu ăn cũng vì buổi tiệc cuối năm này, mà hao tốn rất nhiều tâm huyết, trên bàn thịt gà, thịt cá, thịt vịt, đều đã được dọn lên, hôm nay là giao thừa, quân đội cũng cho phép mọi người uống ít rượu, cho nên trên bàn cũng chuẩn bị một ít rượu.

Một đám chiến sĩ uống đến vui vẻ, đều sôi nổi đến kính rượu Tưởng Chính Hoa, Giang Nguyệt Vi nghĩ chồng mình trên người còn có vết thương không muốn để anh uống rượu, nhưng cả năm quân đội không cho bọn họ uống rượu, bây giờ khó khăn lắm mới có ít rượu, cô chỉ có thể tùy theo anh thôi.

Bình thường Tưởng Chỉnh Hoa cũng không hay uống rượu, nhưng bây giờ vợ cho mình mặt mũi, trong lòng anh hạnh phúc, cũng uống vài ly với mọi người, uống xong nhìn thấy cô ngồi bên đó đang lịch sự ăn cơm, chỉ biết hai món ăn trên bàn trước mặt mình, thịt cá đều chưa ăn được bao nhiêu.

Mặc dù bình thường bọn họ cũng đều ăn những thứ này, nhưng quân đội hiếm lắm mới có một bữa cơm thịnh soạn như vậy, như thế nào thì cũng phải ăn một chút, vì thế anh lại vội vàng gắp cá thịt cho cô, sợ cô ăn không được ăn không no.

Hành động của vợ chồng hai người đều bị mọi người nhìn thấy, trong lòng mọi người nghĩ, không nghĩ đến một người bình thường hung dữ mạnh mẽ như Tưởng Chính Hoa trước mặt vợ vậy mà lại dịu dàng như vậy, rất giống con cừu con, nhất thời không ít người nhìn hai người trộm cười.

Trong lòng Trương Ái Phương không cần nói cũng biết có bao nhiêu ngưỡng mộ, nhìn thấy Tưởng Chính Hoa giúp Giang Nguyệt Vi nhặt xương cá, cô ấy cũng dùng cùi chỏ chọt người đàn ông của mình: “Em cũng muốn ăn cá, anh giúp em gắp một miếng đi, giúp em nhặt hết xương ra nữa.”

Phó tiểu đoàn Triệu Đào lúc này đang bận rộn chơi oẳn tù tì với một đám người, nghe thấy cô ấy đột nhiên nói như vậy, không hiểu nói: “Cá ở trước mặt em, em cũng không bận gì, sao còn cần anh gắp dùm??”

Giọng anh nói lời này rất lớn, lúc này mọi người đều nhìn qua bên này, Trương Ái Phương tức muốn c.h.ế.t rồi, cô ấy lại không thể nói với Triệu Đào anh xem Tưởng Chính Hoa người ta đối xử với vợ như thế nào đi, chỉ có thể hung hăng lườm người đàn ông của mình một cái, xoay đầu tự mình gắp một miếng cá, trong lòng mắng anh ta là một tên đầu gỗ.

Vương Đông Mai nhẹ nhàng hơn nhiều, cô ấy hiểu người đàn ông của mình, cũng là một tên đầu gỗ, trên bàn ăn không để cô ấy nhặt rau ra dùm đã là tốt lắm rồi, cộng thêm bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi, năng lượng tươi mới sớm đã không còn rồi, cho nên bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng ân ân ái ái trước mặt mình cũng chỉ mỉm cười.

Trong chén Giang Nguyệt Vi chồng chất không ít đồ ăn, lúc này đang bận rộn ăn đồ ăn, cũng không chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng đồ ăn tối nay đúng thực là ban nấu ăn đã làm rất dụng tâm, so với mùi vị mấy món hồi trước cô ăn ngon hơn nhiều, cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình thức lớn như vậy, bị lây nhiễm sự vui vẻ và nhiệt tình của mọi người, bữa cơm đêm giao thừa hôm nay ăn đến vui vẻ.

So với sự náo nhiệt bên này thì nhà họ Giang năm nay vô cùng lạnh lẽo.

Năm nay là năm đầu tiên Giang Nguyệt Vi tái hôn, theo lý mà nói thì cho dù quan hệ giữa cô và nhà họ Giang đã bị đóng băng đến đỉnh điểm, vậy thì nhà họ Tưởng cũng phải nể mặt mũi mà gửi chút đồ đến chứ, đây là hành động tự giác của một người con rể phải có, Lý Mỹ Ngọc vẫn luôn nghĩ như vậy, cho nên mấy ngày gần Tết, bà ta vẫn luôn đợi đồ tết của bọn họ.

Nhưng bà ta đợi từ ngày hai mươi lăm đến đêm giao thừa, mà nhà họ Tưởng bên đó cũng không có bất kì bày tỏ nào, giống như hai nhà bọn họ không có bất kì mối quan hệ nào vậy.

Loading...