Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:30
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi lên xe rồi hỏi anh ấy: “Tưởng Chính Hoa bên đó đã làm thủ tục xuất viện chưa?”
Châu Lập Dương trả lời cô: “Vẫn chưa, lúc nãy khi tôi qua đây là vẫn còn đang tiêm thuốc, có lẽ lúc hai chúng ta tới nơi cũng đã tiêm xong rồi.”
Giang Nguyệt Vi ừ một tiếng, hai người rất nhanh đã lái xe đến trụ sở.
Mà bên này, Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm bình thuốc rất lâu, bây giờ nhìn thấy nó đã nhỏ thấy đáy, lập tức dùng tay trái vừa được tháo băng gỡ bỏ băng dính, lúc đang chuẩn bị tiếp tục gỡ bỏ thì y tá vừa đi vào nhìn thấy vội vàng kêu lên “ôi” một tiếng: “Tiểu đoàn trưởng Tưởng, anh đừng tự mình rút kim ra, cẩn thận chảy m.á.u đấy.”
Tưởng Chính Hoa nâng mắt lên, vừa nhìn thấy là một cô y tá nhỏ tuổi, vội vàng nói: “Không có gì, cô đứng ở đó đi, cây kim này tôi sẽ tự mình rút.”
Anh nói xong, tay nhẹ nhàng gỡ bỏ, Tống Văn Quân nhìn thấy đầu kim được rút ra rồi, động tác trôi chảy như nước, thành thạo như y tá bọn họ.
Cô ta khẽ chặc lưỡi, cũng không có lời gì để nói, qua một lúc, cô ta mới cầm khay chữa trị tiến tới phía trước: “Vậy để tôi thay thuốc cho anh nhé?”
Tưởng Chính Hoa lại lập tức lắc đầu, khẽ nhếch mày: “Được rồi, cô cứ đặt mấy thứ này lên bàn đi, chút nữa tôi tự mình làm là được rồi.”
Tống Văn Quân nghe vậy thì bị nghẹn, cũng không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy mấy ngày này Tưởng Chính Hoa gần như có hơi từ chối tiếp xúc với y tá, nhìn thấy bọn cô luôn là vẻ mặt lạnh lùng, có dáng vẻ con gái chớ lại gần, giống như là sợ có mối quan hệ gì với bọn cô vậy đó.
Nhưng mà, người ta từ chối rồi cô ta cũng không thể cưỡng ép anh đồng ý, chỉ hỏi: “Vậy anh có làm được không?”
Đương nhiên là Tưởng Chính Hoa làm được rồi, anh đã đi lính được mười năm rồi, bây giờ vết thương đã được khâu lại, chỉ là xử lý vết thương ngoài da mà thôi, có gì mà không được chứ, lại nói bây giờ miệng vết thương cũng tốt hơn bảy tám phần rồi, cũng không già mồm nữa: “Không có việc gì, cô lấy thuốc ra để ở đó đi, loại việc này tôi xử lý nhiều rồi, không sao hết.”
Mặc dù nói rằng bệnh nhân trước mặt bác sĩ không có tự tôn gì hết, cũng không cần sợ hãi nam hay nữ, nhưng sau khi từ chuyện của Dương Tiểu Quả, bây giờ anh nhìn thấy y tá trong lòng vẫn còn sợ hãi, miệng vết thương lại ở dưới phần bụng, không thể kéo quần áo ra để một cô gái như cô ta thay thuốc cho anh được, thật không có sĩ diện, hơn nữa lúc trước luôn là Châu Lập Dương thay thuốc cho anh.
Lúc này Tống Văn Quân hoàn toàn cạn lời rồi, chỉ nói rõ cho anh trình tự sử dụng những loại thuốc trên bàn, sau đó đi ra ngoài, đến bên ngoài cửa, trùng hợp lại thấy Giang Nguyệt Vi đang đi đến đây.
Mấy ngày nay Tống Văn Quân không có trực ca đêm, mà Giang Nguyệt Vi chỉ có buổi tối mới đến đây, cho nên cô ta vẫn luôn không gặp mặt, chri nghe mấy y tá kia nói cô trông như nào như nào thôi, xứng đôi với Tưởng Chính Hoa như thế nào, bây giờ nhìn thấy, cuối cùng cũng có thể hiểu vì sao lúc đó Dương Tiểu Quả lại lấy học lực của Giang Nguyệt Vi ra nói rồi.
Nói trắng ra là cô ta không xinh bằng Giang Nguyệt Vi, làn da cũng không bằng, thân hình cũng không bằng Giang Nguyệt Vi, cũng chỉ có thể lấy học lực ra để nói thôi, hóa ra là đố kỵ!
Người có thể khiến Dương Tiểu Qủa đố kỵ đến nổi giận, đương nhiên là Tống Văn Quân có thiện cảm với cô, cho nên lúc này nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, vô cùng thân thiện mà nở nụ cười với cô.
Giang Nguyệt Vi không quen biết Tống Văn Quân, chỉ lịch sự chào hỏi cô ta, cho nên cũng mỉm cười rồi bước vào phòng bệnh, sau đó nhìn người đàn ông của mình đang trên giường tự mình thay thuốc nên vô cùng khó hiểu: “Vừa nãy y tá ở đây sao anh không để cô ấy giúp đỡ?”
Động tác trong tay Tưởng Chính Hoa ngừng lại một lúc, vẻ mặt không đổi nhìn cô: “Kể từ bây giờ, thân thể của anh chỉ có em mới có thể nhìn.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy cười “xì” ra tiếng, nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc nói ra lời này, đột nhiên nghĩ không thông, từ khi nào chồng mình trở nên già mồm như vậy rồi?
Hai người rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạt xuất viện rồi, gần đến Tết Nguyên Đán, huấn luyện quân đội cũng không còn nhiều như trước. Mà tiểu đoàn một lại vừa đánh trận thắng lợi, lại được cấp trên duyệt, Tưởng Chính Hoa có thể quang minh chính đại ở nhà dưỡng thương, mỗi ngày chỉ cần đến tiểu đoàn điểm danh xem xét xung quanh là được.
Anh ở nhà nhàn đến phát hoảng, mỗi ngày nhìn người phụ nữ của mình thân hình thướt tha đi qua đi lại trước mặt mình, là muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng Giang Nguyệt Vi luôn lấy lý do thân thể anh đang bị thương mà từ chối thỉnh cầu của anh, anh từ sáng đến tối nghĩ tới nghĩ lui nhưng lại không được ăn, không cần nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu ngột ngạt.
Dù sao thì không thể ra ngoài, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại sắp đến Tết rồi, còn phải dọn vệ sinh trong nhà, Tưởng Chính Hoa lúc rảnh không có việc gì thì cầm chổi chậm rãi quét dọn một vòng từ trong ra ngoài.
Giang Nguyệt Vi không muốn anh cử động, nhưng lúc trước Tưởng Chính Hoa đã quen vận động rồi, cả ngày không chạy bộ không làm chút chuyện gì đó thì toàn thân sẽ cảm thấy không thoải mái, gần đây cũng đã nhập viện mười ngày, sớm đã nhịn không được nữa, cũng không để Giang Nguyệt Vi giúp đỡ, tự mình hoàn thành công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-74.html.]
Giang Nguyệt Vi thuyết phục không có kết quả, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm, dù sao thì anh làm hết công việc nhà, vừa hay cô có thể đọc sách, vì thế lúc Trương Ái Phương và Vương Đông Mai đến tìm Giang Nguyệt Vi ra ngoài mua đồ cho năm mới thì nhìn thấy cô đang ngồi nhàn nhã đọc sách trên ghế tựa, mà Tưởng Chính Hoa thì đang khí thế ngất trời bận rộn trong nhà.
Trương Ái Phương và Vương Đông Hải hai người nhìn nhau, trong lòng nghĩ quay về phải nói với người đàn ông nhà mình mới được, nhìn xem tiểu đoàn trưởng Tưởng nhà người ta thương vợ như thế nào, bọn họ phải quay về học theo một chút, không thể để đàn ông của tiểu đoàn một mất mặt được.
Trên người Tưởng Chính Hoa bị thương, đi quá lâu sẽ không tốt, cho nên chuyện ra ngoài sắm đồ Tết Giang Nguyệt Vi sẽ không để anh theo, cô thu dọn đồ đạc xong thì đi ra ngoài cùng Trương Ái Phương và Vương Đông Mai.
Đến bên ngoài, ba người vừa trò chuyện vừa đi, Trương Ái Phương nhớ đến Phương Dương cũng đưa thiệp mừng cho bọn họ liền hỏi Giang Nguyệt Vi: “Tiểu đoàn trưởng Phương sắp kết hôn rồi, mọi người dự định tặng quà như thế nào?”
Chuyện này Giang Nguyệt Vi đã thảo luận với Tưởng Chính Hoa về vấn đề này, tình cảm qua lại giữa bọn họ với Phương Dương cũng không thân, mà Dương Tiểu Quả càng không cần nhắc đến tình cảm gì cả, xem giá cả thị trường lúc trước bao nhiêu thì thuận theo bấy nhiêu: “Chúng tôi theo người khác, có lẽ là gửi một phong bao lì xì chín đồng chín, những thứ khác không tặng.”
Trương Ái Phương và Vương Đông Mai nghe vậy ngược lại thở dài, tình cảm qua lại của Phương Dương và Tưởng Chính Hoa rất bình thường, vậy nên tình cảm qua lại với phó tiểu đoàn trưởng bọn họ đương nhiên càng bình thường hơn nữa, tình cảm như thế này, nếu như theo nghi thức trong đại đội, có lẽ cũng chỉ là một cái chậu rửa mặt, một đôi áo gối, một cái đèn pin, cho nên bọn họ vốn dĩ nghĩ nhiều nhất chỉ là ba cái này, ai mà biết Giang Nguyệt Vi vậy mà lại nói gửi nhiều như vậy.
Vương Đông Mai khá đau lòng, Giang Nguyệt Vi cười nói: “Người ta kết hôn ở quân đội đó, nghe nói bố trí không ít bàn tiệc, khoảng hai mươi bàn nhỉ, chúng ta cứ coi như là quán ăn là được, nhưng hai người không cần giống bọn tôi đâu, chủ yếu là Chính Hoa nhà chúng tôi đồng cấp bậc, cũng không nên quá ít.”
Trương Ái Phương cảm thấy cũng đúng, cô ấy và người đàn ông Vương Đông Mai này đều chỉ là phó tiểu đoàn, tiền lương vốn ít hơn so với bọn họ chính cấp: “Lúc trước tôi không biết tiểu đoàn trưởng Phương tại sao lại làm nhiều bàn như vậy, thì ra là do quân đội nhiều người, vậy thì chi phí khá lớn đó, tiếp đó ngày hôm qua tôi biết rồi, hóa ra cô dâu mà người ta cưới có chút lai lịch, làm ít bàn cô dâu không vui.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì nheo mắt lại, vô ý thức hỏi: “Lai lịch của cô dâu là gì?”
Trương Ái Phương bật cười, nhìn trái nhìn phải, lúc thấy xung quanh không có ai ngoài bọn họ mới thấp giọng nói: “Nghe nói cô dâu là cháu gái của Dương Sư Tọa chúng ta, hai người đừng truyền ra ngoài nha, tin tức này tôi cũng chỉ là nói mà thôi, vẫn chưa chắc chắn.”
Giang Nguyệt Vi vừa nghe, trong lòng rất ngạc nhiên, Dương Tiểu Quả vậy mà còn có mối quan hệ ở trong quân đội?
Vương Đông Mai cũng không nhớ ai là Dương Tiểu Quả, nhưng đối với tin tức của Trương Ái Phương ngược lại cảm thấy hứng thú: “Làm sao em biết cô ta là cháu gái của Sư Tọa?”
Trương Ái Phương nhướng mày: “Hôm qua em không phải đưa con ở bên nhà người thân về sao, vừa lúc nghe được có người đang thảo luận, hình như là mẹ của Phương Dương nói, nhưng em nghe không được rõ lắm, không chắc chắn lắm, nghĩ một lúc bọn họ lại nói làm nhiều bàn tiệc như vậy, có vẻ có thể có lý.”
Trương Ái Phương vẫn còn đang nói, nhưng Giang Nguyệt Vi đã không còn tâm trạng nghe nữa, nếu Dương Tiểu Quả thật sự có mối quan hệ này, vậy cô ta gả cho Phương Dương, đến lúc đó Phương Dương có cơ hội thăng chức, vậy không phải sẽ lớn hơn so với Tưởng Chính Hoa sao?
Tưởng Chính Hoa vừa lên tiền tuyến, lại bị thương, Giang Nguyệt Vi đương nhiên sẽ hy vọng sự nghiệp của anh sẽ càng đi lên thêm một tầng nữa, nếu Phương Dương thật sự có một chân trong đó, vậy thì rất không công bằng!
Trong lòng mang theo tâm sự, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy những món hàng Tết này cũng không vui, nhưng những thứ như kẹo, đậu phộng và dưa hấu vân vân, những thứ nên mua cô đều mua, còn thuận tiện mua luôn những món đồ Tết muốn gửi qua nhà họ Tưởng, đợi sau khi mua xong trở về nhà, cô lập tức nói cho anh biết chuyện Trương Ái Phương vừa nhắc đến, cô vốn tưởng chồng mình cũng sẽ vô cùng kinh ngạc giống cô, nhưng vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, giống như là đã biết từ sớm rồi vậy.
Giang Nguyệt Vi nhịn không được nói: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
Tưởng Chính Hoa nhếch mày: “Không phải, anh cũng chỉ là sau khi nhận được thiệp cưới mới biết, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn ba lúc đến thăm anh nói đó.”
Giang Nguyệt Vi ồ một tiếng, nói những gì mình lo lắng trong lòng ra: “Sư Tọa của các anh có lẽ sẽ không thiên vị anh đúng không?”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô lo lắng mình cố gắng như vậy lại không được nhận hồi báo, trong lòng cũng ấm áp: “Yên tâm, Sư Tọa là một người chính trực ngay thẳng, ông ta sẽ không hồ đồ đâu, sẽ không vì loại quan hệ này mà nâng đỡ ai, nếu không Dương Tiểu Quả có quan hệ với ông ta như vậy cũng sẽ không ít người biết đến thế.”
Giang Nguyệt Vi là sợ anh buồn nên mới nhắc nhở anh, bây giờ nghe anh nói như vậy, ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, ba tiểu đoàn trưởng đều có cơ hội, hoa rơi nhà ai đều chưa biết, nhưng chỉ sợ có mối quan hệ can thiệp, như thế mới khiến người tức giận.
Nói xong chuyện này, hai người sắp xếp mấy món đồ Tết đâu vào đấy, lại đen mấy thứ gửi về nhà họ Tưởng gói lại, chuẩn bị ngày mai để Châu Lập Dương giúp gửi về, tiếp đó cô lại xuống lầu, đến bên ngoài cửa chỗ gác nhà người thân gọi điện thoại thông báo cho Mã Ái Vân.
Có lẽ là sắp đến Tết rồi, mọi người đều không bận gì nhiều, cuộc điện thoại này gọi chưa được hai phút đã được Mã Ái Vân gọi lại, vừa nghe nói Tưởng Chính Hoa bình an từ tiền tuyến trở về, trái tim treo lơ lửng của bà cuối cùng cũng được đặt xuống, lại nghe nói bọn họ muốn gửi đồ Tết về, liền nói: “Vậy nhà họ Giang bên đó có cần mẹ chia một ít đồ Tết gửi qua đó không.”