Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:28
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi cô đi xa đến không thấy bóng dáng, ba y tá đó lập tức tụm lại thảo luận.
“Cô ấy là vợ của Tưởng Chính Hoa sao? Thật xinh đẹp, thân hình cũng chuẩn, rất xứng với anh ấy!”
“Khó trách lúc trước lại chạy đến chỗ của Châu Trưởng Binh muốn học nấu cho vợ ăn, nếu tôi có một người vợ xinh đẹp nhỏ nhắn như vậy , tôi sẽ trực tiếp nhốt ở nhà không cho ra ngoài.”
“Cô ấy trông rất trẻ, chắc là khoảng hai mươi tuổi nhỉ? Không phải Tưởng Chính Hoa kết hôn lâu rồi sao, sao lúc trước cô ấy không đến hành quân?”
“Không biết nữa, các cô có ai hiểu rõ cô ấy không?”
Ba người y tá cô nhìn tôi tôi nhìn cô, mới phát hiện ra bọn họ không ai quen biết Giang Nguyệt Vi, Dương Tiểu Quả người lúc trước nói có quen biết với Giang Nguyệt Vi hiện tại vẫn chưa được phục chức, mà Tống Văn Quân người đã cãi nhau với Dương Tiểu Quả vì Giang Nguyệt Vi hôm nay không có ca đêm, bọn họ bây giờ muốn biết thêm gì cũng không còn cách nào khác, trong lòng vô cùng tò mò.
Giang Nguyệt Vi không hề hay biết đến sự tò mò của họ, cô đã bị Châu Lập Dương đưa đến nhà người thân rồi, ngày mai còn có tiết, cho nên sau khi về đến nhà dọn dẹp xong, cô đã trực tiếp đi ngủ ngay, ngày mai phải vội vàng đi theo xe bộ đội đến trường.
Chúc Tiểu Lan thấy cô quay lại, nghĩ đến cô không có dấu hiệu gì đã đột nhiên xin nghỉ phép nên hỏi: “Mấy ngày nay cậu không sao chứ? Sao đột nhiên lại xin nghỉ vậy?”
Cô biết cô ấy có ý tốt nên cũng không giấu cô ấy: “Không có gì, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, bây giờ giải quyết xong rồi.”
Chúc Tiểu Lan thở ra một hơi: “Lúc này cậu xin nghỉ phép thật sự làm tôi kinh ngạc, sắp thi đến nơi rồi, cậu không biết mấy ngày nay không có cậu ở đây Hạ Đan Đan đắc ý như thế nào đâu.”
Giang Nguyệt Vi nghe thấy thì nhíu mày, theo bản năng quay đầu ra sau nhìn một cái, ai mà biết vậy mà lại thấy Hạ Đan Đan cũng đang nhìn cô, cô rất nhanh đã thu lại ánh mắt, trong lòng có hơi ngạc nhiên tại sao Hạ Đan Đan vậy mà vẫn còn để ý đến cô: “Cô ta sao vậy?”
Chúc Tiểu Lan hừ một tiếng: “Thực ra cũng không có gì, bây giờ cô ta cũng đang rất cố gắng, lúc cậu không ở đây mỗi lần cô ta nhìn thấy tôi mắt đều trợn trắng, còn quái gở nói cậu không có gan, làm giống như cô ta đã đạp cậu dưới chân vĩnh viễn vậy đó.”
Nói xong, cô ấy ngừng lại một lúc, nghĩ đến Giang Nguyệt Vi có hơi lơ đãng trong lớp trước khi xin nghỉ phép, lại hỏi: “Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu ôn tới đâu rồi? Có nắm chắc không? Tôi thấy dáng vẻ Hạ Đan Đan như vậy, chắc chắn là cô ta đang muốn hạ gục cậu.”
Giang Nguyệt Vi bật cười: “Lần trước thi cô ta đạt hạng nhất, căn bản là thành tích của cô ta hơn tôi, cho dù thành tích lần này cao hơn tôi cũng là chuyện bình thường.”
Chúc Tiểu Lan thấy cô không hề căng thẳng dù chỉ một chút thì trừng mắt, trộm nói: “Tôi nói cậu nghe này, tôi nghe nói lần thi cuối kì này khen thưởng rất lớn, cho nên Hạ Đan Đan mới nhìn cậu chằm chằm như vậy.”
Giang Nguyệt Vi nhướng mày, cũng có hơi tò mò: “Khen thưởng gì vậy?”
Chúc Tiểu Lan lắc đầu: “Tôi không biết, tôi nghe nói thôi, người ta cũng không biết đó là cái gì, dù sao thì thứ có thể khiến Hạ Đan Đan nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn là đồ tốt, cho nên cậu phải ôn tập chăm chỉ để thi thật tốt, nếu không có người có thể sẽ cười cậu hết cả học kì sau.”
Đối với lời nói tận tâm chỉ bảo này của bạn cùng bàn, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể gật đầu, chỉ là cô có hơi tò mò là phần thưởng gì mà có thể khiến Hạ Đan Đan nhìn chằm chằm cô không tha.”
Nghỉ ba ngày, cô phải nhanh chóng bù lại các bài đã bỏ lỡ, may là cũng không bỏ lỡ bao nhiêu, cô chỉ cần một ngày hôm nay là có thể tiêu hóa hết, đợi buổi tối về nhà tựa lưng một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lúc đến giờ tan học, cô vẫn giống với trước đây, ngồi xe buýt đến lối rẽ đợi xe tuần tra đón cô về bệnh viện trụ sở, lúc đến phòng bệnh, nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá đang đứng trước phòng bệnh nói chuyện với Tưởng Chính Hoa.
Hai người nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, Tưởng Chính Hoa liền giới thiệu Giang Nguyệt Vi với Phương Dương: “Đây là vợ tôi.”
Phương Dương ngẩn ra một lúc, mặc dù có nghe mấy người của tiểu đoàn một nói ngoại hình vợ của Tưởng Chính Hoa vô cùng xinh đẹp, nhưng anh ta nghĩ rằng người xuất thân ở nông thôn xinh đẹp như vậy vậy thì có thể xinh đẹp đến mức nào, không ngờ khi gặp rồi, vậy mà lại khác xa hoàn toàn với những gì anh ta nghĩ.
Nhưng lớn lên xinh đẹp cũng không có tác dụng gì, lại không thể giúp được gì cho sự nghiệp của đàn ông, cũng chỉ có thể để nhà nhìn.
Đương nhiên là những lời này chỉ là suy nghĩ trong lòng anh ta mà thôi, anh ta nhìn Giang Nguyệt Vi mỉm cười, chân mày khẽ động: “Vẻ ngoài của em dâu thật trẻ.”
Giang Nguyệt Vi bật cười chào hỏi với Phương Dương, sau đó thấy Phương Dương đưa cho Tưởng Chính Hoa một tấm thiệp mời màu đỏ, nói nửa tháng nữa sẽ kết hôn, đến lúc đó mời vợ chồng bọn họ đến uống rượu mừng.
Mối quan hệ các nhân của anh và Phương Dương cũng rất bình thường, được biết là anh ta luôn độc thân, chưa từng nghe anh ta nói qua mình có đối tượng hẹn hò, bây giờ thấy anh ta đột nhiên đến đưa thiệp mừng nói nửa tháng sau kết hôn nên vô cùng kinh ngạc, liền tò mò mở thiệp ra xem cô dâu là ai.
Thôi, thà là không mở ra xem, tên cô dâu là Dương Tiểu Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-73.html.]
Anh hơi nhướng mày, trong lòng nghĩ tên Phương Dương này có thể là không biết Dương Tiểu Quả từng có ý với mình, cho nên mới vui vẻ mang thiệp đến cho anh.
Mặt anh không đổi đóng thiệp lại, mặc dù không phải rất muốn đi, nhưng bọn họ đều ở trong một đoàn, huấn luyện cũng hay gặp nhau, cho nên nói không đi cũng không tốt lắm, liền cười nói: “Được, đến lúc đó bọn tôi nhất định sẽ đến, cùng chung vui với anh.”
Phương Dương nói xong thì rời đi, Giang Nguyệt Vi vội vàng mở thiệp ra xem, vừa nhìn thấy tên cô dâu là Dương Tiểu Quả, cũng vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là cô ta?”
Tưởng Chính Hoa cũng muốn biết tại sao là Dương Tiểu Quả, nhưng y tá trong bệnh viện và binh trong bộ đội kết hôn với nhau không phải thiểu số, cho nên cũng không có gì kì lạ: “Đừng quan tâm cô ta, cô ta kết hôn là chuyện tốt, để tránh sau này em lo lắng những chuyện đó nữa.”
Giang Nguyệt Vi vừa nghe anh nói vậy lại hờn dỗi nhìn anh, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lúc trước thực sự có lo lắng chồng mình ở đây sẽ khiến cho Dương Tiểu Quả đó lại có tâm tư không đứng đắn gì đó, bây giờ cô ta kết hôn rồi, vậy thì những phiền muộn đều không còn nữa, không biết đây có được xem như là tin tốt không.
Sau nửa tháng là sau Tết Nguyên đán, cho nên chuyện này nhanh chóng đã bị vợ chồng hai người quăng ra khỏi đầu, vẻ mặt Tưởng Chính Hoa hớn hở nhìn Giang Nguyệt Vi, Tư Lệnh quân khu lần này đã phê bình duyệt biểu hiện vùng biên giới của chúng ta, có thể sau Tết sẽ được thưởng.”
Biểu hiện của bọn họ rất tốt, việc khen thưởng cho công sức của họ là điều chắc chắn, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã được đưa xuống rồi.
Giang Nguyệt Vi nhìn ánh mắt vừa sáng vừa sâu của anh, lúc nói lời này khóe miệng khẽ nhếch lên, làm cho khuôn mặt vốn đã tuấn tú kia càng thêm quyến rũ, Giang Nguyệt Vi ngẩn ngơ nhìn một lúc, vô ý thức kiễng chân lên hôn vào má anh một cái, hôn xong rồi mới phát hiện nơi này là bệnh viện, nhưng lại nhịn không được nói: “Anh rất lợi hại!”
Hôm qua Tưởng Chính Hoa nhập viện, hôm nay người lục tục đến không ít, cũng nghe được không ít lời khen ngợi, đương nhiên là không em tai bằng lời người phụ nữ của mình nói, anh nhướng mày, nhìn Giang Nguyệt Vi hỏi: “Vậy em có thưởng cho anh không?”
Giang Nguyệt Vi nhìn ánh mắt phát sáng đến quá đáng của anh thì biết là anh lại có chủ ý không đứng đắn nữa rồi, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, lườm anh: “Có chứ, em thưởng anh nghỉ ngơi tốt, ăn uống tốt, sau đó sớm xuất viện.”
Tưởng Chính Hoa:...
Lúc đầu nghe cô nói “Có chứ” anh còn có chút chờ mong, kết quả thì chi bằng không nói còn hơn.
Đảo mắt đã qua bốn ngày, ngày thi cuối kì của Giang Nguyệt Vi đến rồi, trật tự kiểm tra về cơ bản vẫn giống với lần trước, ngày đầu tiên thi Ngữ văn và Toán học, ngày hôm sau là thi Chính trị và Lịch sử, Giang Nguyệt Vi cầm bài thi, cảm thấy mỗi đề mục đều khó hơn so với lần trước, Giang Nguyệt Vi nhìn sắc mặt của mọi người đều không được tốt lắm, trong lòng gần như đều cùng một suy nghĩ, đó là đề hơi khó.
Sau khi thi xong mặt Chúc Tiểu Lan đau khổ nhìn Giang Nguyệt Vi: “Lần này tôi xong rồi, nếu thi đại học mà khó như vậy, thì ngay cả hai trăm điểm tôi cũng không đạt được.”
Danh sách thi đại học năm ngoái đã được công bố cách đây hai ngày, số người thi đại học đặc biệt nhiều, nhưng điểm xét tuyển khá cao, cạnh tranh rất kịch liệt.
Đời trước Giang Nguyệt Vi không có để ý đến tin tức về thi đại học, cũng không biết số người thi đại học vào mùa hè năm 78 là bao nhiêu, nhưng nhìn xu hướng hiện nay của mọi người, số người thi đại học chỉ có nhiều hơn so với năm nay thôi.
Những việc đó không phải là chuyện bọn cô có thể khống chế, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể an ủi cô ấy: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cuộc thi đại học vẫn chưa tới, dù sao thì bây giờ cũng thi xong rồi, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không được thì lần sau cố gắng hơn nữa.”
Chúc Tiểu Lan chỉ có thể như vậy thôi, lại quay đầu hỏi cô: “Cậu thì sao, thấy khó không?”
Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy khá khó, nhưng hình như cũng không khó lắm, bởi vì có một số đề mục xác thực là cô đã ôn tập qua rồi: “Cũng được, đề khó hơn so với lần trước, nhưng có lẽ là có thể đạt được trên mười.”
Lời vừa nói ra, hai người liền nghe đằng sau truyền đến vài tiếng cười “xì”, hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Đan Đan và Hà Thái Miêu đang xách túi đứng cách bọn cô không xa.
Chúc Tiểu Lan không có thiện cảm với Hạ Đan Đan, nhìn thấy cô ta đang cười, nhăn mày lạnh lùng nói: “Cô cười cái gì?”
Mắt Hạ Đan Đan lướt qua hai người, ánh mắt rơi trên người Giang Nguyệt Vi, vẻ mặt lạnh lùng: “Có vài người thật ngây thơ, trời còn chưa tối đã bắt đầu mơ mộng, đợi sau Tết thành tích được phát ra thì đừng tự vả mặt mình.”
Giang Nguyệt Vi vẫn không hiểu được sao Hạ Đan Đan cứ chĩa mũi nhọn vào cô, rõ ràng tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, lại không phải là con nít, lần thứ nhất có thể không so đo với cô ta, vậy mà vẫn còn tới lần thứ hai, không phải chỉ là thành tích thôi sao, cần gì phải như vậy?
Cô nhìn người con gái trước mặt xấp xỉ tuổi mình, bật cười: “Cho nên, cô có thể thi tốt hơn lần trước hả?”
Trong lòng Hạ Đan Đan thầm cười khinh, mặc dù không biết có thể thi tốt hơn lần trước hay không, nhưng cô ta chắc chắn lần này có thể thi tốt hơn Giang Nguyệt Vi: “Có tốt hơn hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là có thể tốt hơn cô.”
Giang Nguyệt Vi nhìn Hạ Đan Đan nhếch lông mày lên đầy tự hào, giống như là đã biết được thành tích vậy, cô khẽ nheo mắt, cô trả lại đầy đủ lời nói của người phụ nữ nói lúc nãy, giọng nói lành lạnh: “Có vài người thật ngây thơ, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ, đợi sau Tết thành tích được phát ra thì đừng tự vả mặt mình.”
Nói xong, cô trực tiếp kéo Chúc Tiểu Lan rời đi, chỉ còn lại Hạ Đan Đan sau khi phản ứng lại thì đang tức đến giậm chân.”
Sau khi Giang Nguyệt Vi chia tay với Chúc Tiểu Lan ở cổng trường thì trực tiếp đi đợi xe buýt, thời gian bây giờ không còn sớm, ban ngày không có xe tuần tra đi ngang qua ngã tư, nhưng hôm qua anh đã nói rõ với cô rồi, buổi trưa sau khi cô thi xong môn cuối cùng Châu Lập Dương sẽ đến đợi cô ở ngã tư, quả nhiên, cô vừa đến đã thấy Châu Lập Dương.