Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:26
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh thấy cô nằm cách xa anh như vậy, nửa thân lọt ra khỏi giường, anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Đừng ngủ xa như vậy, sẽ rớt xuống đó.”
Bây giờ Giang Nguyệt Vi sợ đụng đến miệng vết thương trên bụng anh: “Em sợ đụng đến miệng vết thương, anh sẽ đau.”
Tưởng Chính Hoa bật cười, lúc anh thấy cô vội vàng chạy đến bệnh viện thì miệng vết thương đã hết đau từ lâu rồi: “Không đau, có em ở đây, qua hai ngày nữa là anh khỏe rồi, đến lúc đó anh cùng em về nhà, để em một mình quay về không an toàn.”
Giang Nguyệt Vi nghe xong chau mày: “Vết thương của anh chưa lành đã muốn quay về rồi sao?”
Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng: “Bị thương không nặng, đại bộ đội cũng sắp quay về rồi, anh phải đi theo, theo tình huống thì có khả năng anh phải quay về bệnh viện trụ sở nằm hai ngày rồi.”
Giang Nguyệt Thanh nghe đến bốn chữ “bệnh viện trụ sở” thì chân mày nhăn lại: “Dương Tiểu Quả đó chắc là quay lại làm việc rồi nhỉ?”
Nếu cô không nhắc, Tưởng Chính Hoa cũng không nhớ đến cô ta: “Chắc là vẫn chưa đâu, em đừng lo lắng, anh đảm bảo sẽ cách xa cô ta trăm mét.”
Giang Nguyệt Thanh nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười, cự li trăm mét này sắp rời khỏi bệnh viện trụ sở luôn rồi, còn không bằng ở nhà nữa, nhưng lời này cô không nói, bởi vì cô biết nếu cô nói rồi, có lẽ chồng mình sẽ thật sự ở lì trong nhà luôn.
“Biết rồi, em buồn ngủ...” Cô dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim đập đều đều trong lồng n.g.ự.c anh, cô ngày càng buồn ngủ.
Nhưng Tưởng Chính Hoa càng lúc càng tỉnh, hơi thở của người phụ nữ nhẹ nhàng phun ra, anh chỉ cảm thấy giống như có một cọng lông vũ đang khều vào lòng tim mình, anh vốn định hôn hôn thân mật một chút, nhưng vừa cúi đầu nhìn đã thấy người trong lòng đã ngủ quên rồi, cuối cùng vẫn là phải đè nén lại trái tim đang rục rịch.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Giang Nguyệt Vi mượn điện thoại của bệnh viện gọi cho Trần Vĩ Lượng, Trần Vĩ Lượng vừa nghe thấy Giang Nguyệt Vi muốn xin nghỉ phép ba ngày, trong lòng hơi kinh ngạc.
Người học sinh hận không thể dùng một ngày thành hai ngày, vậy mà lại xin nghỉ phép hai ngày, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thế là ông hỏi: “Đồng chí bên đó không có chuyện gì chứ?”
Giang Nguyệt Vi nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của ông, chỉ cười cười nói: “Thầy, em không sao, chỉ là trong nhà có chút chuyện phải xin nghỉ phép, nhưng em đảm bảo có thể tham gia kì thi cuối kỳ của học kì này.”
Trần Vĩ Lượng rất xem trọng Giang Nguyệt Vi, bởi vì cô có đủ cố gắng và nghiêm túc với việc học, hiện tại sau khi nghe cô nói không xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng sẽ đồng ý cho cô nghỉ.
Đối với việc Giang Nguyệt Vi nghỉ phép người vui vẻ nhất phải kể đến Hạ Đan Đan rồi, cô ta sớm đã phát hiện ra Giang Nguyệt Vi không bình thường, lúc trước lên lớp vô cùng nghiêm túc, chưa từng đi trễ về sớm, ngay cả khi tan học cũng học thuộc lòng, nhưng trong một tháng hơn này, không chỉ có vài lần buổi sáng đến muộn, ngay cả khi lên lớp cũng đang buồn ngủ, hỏi giáo viên cũng không còn tích cực như trước nữa, bây giờ cách kì thi chỉ còn một tuần vậy mà cô lại muốn xin nghỉ phép ba ngày!
Đây là cơ hội lớn gì vậy?
Hạ Đan Đan vui mừng đến sắp điên rồi, lúc trước cô ta còn tưởng Giang Nguyệt Vi có bao nhiêu nghiêm túc có bao nhiêu bản lĩnh, ai mà biết được cô cũng chỉ là một tên bắt cá ba ngày, hai ngày phơi lưới rồi! Thiệt thòi cho cô ta lúc trước còn xem Giang Nguyệt Vi là đối thủ cạnh tranh, cô thản nhiên như vậy, đừng nói là xin nghỉ ba ngày, thành thật thì chắc cũng không thi cuối kì nữa đâu nhỉ!
Chỉ là tình huống này hình như không có khả năng lắm, nhưng hiện tại Hạ Đan Đan đã có hai phần trăm nắm chắc vị trí thứ nhất rồi.
Giang Nguyệt Vi không hề hay biết niềm vui nho nhỏ này Hạ Đan Đan, cô ở trong bệnh viện hai ngày, anh hành động tự do, căn bản là không cần cô giúp đỡ nữa, cũng may là cô có mang theo sách, gần đây vì chuyện của chồng mình mà cô không đủ nghiêm túc học, cho nên lúc rảnh rỗi trong phòng bệnh cô sẽ ngồi cầm sách đọc, xem xong mệt rồi thì đi thăm các phòng bệnh khác.
Sau này, cô gặp một vài tiểu đoàn chiến binh nhập viện, cũng nhìn thấy hai người chiến sĩ bị thương nặng, trên người quấn đầy băng, cũng cắm rất nhiều loại ống khác nhau, sau đó lần đầu tiên cô cảm thấy rằng thì ra cái c.h.ế.t lại gần mình đến vậy, cũng là lần đầu tiên có thể cảm nhận được cuộc sống vốn có trước đây của Tưởng Chính Hoa là như thế nào.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được vô cùng đau lòng cho chồng mình, hai ngày này đối xử với anh cũng dịu dàng hơn, anh nói cái gì thì là cái đó, muốn cái gì là đồng ý cái đó.
Tưởng Chính Hoa cũng cảm thấy có hơi kì lạ, anh cảm thấy vợ mình hai hôm nay quá dịu dàng rồi, chỉ là lại nghĩ đến anh là người bị thương nên đây là nguyên nhân được cưng chiều, cho nên cũng không có nghĩ nhiều đến vấn đề khác, chỉ cảm thán rằng có vợ thật tốt.
Rất nhanh, đại bộ đội cũng sắp trở về, bọn họ sắp khởi hành rồi, Tưởng Chính Hoa bên này cũng làm thủ tục chuyển viện, Giang Nguyệt Vi đi theo anh, ngồi xe của đại bộ đội trở về trụ sở.
Trên xe, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy ba phó tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn một, hai phó tiểu đoàn trưởng có vợ vừa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã mở miệng hỏi tình hình trong nhà, xem dáng vẻ đều là người dễ gần.
Mặc dù đám binh sĩ đi cùng xe sớm biết Tưởng Chính Hoa sẽ mang vợ đến nhưng bọn họ vẫn chưa gặp qua lần nào, bây giờ lúc vừa thấy dáng vẻ cô gái nhỏ da mỏng thịt mềm của cô thì ngay lập tức hiểu ra vì sao Tưởng Chính Hoa muốn chạy đến chỗ Châu Trưởng Binh học nấu ăn còn hại bụng bọn họ nữa, đổi lại là ai có được người vợ như vậy cũng đều muốn cưng chiều cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-72.html.]
Bởi vì trên xe có một số người bị thương, cho nên lần này quay về xe chạy hơi chậm, đã khởi hành từ sớm nhưng đến gần tối mới đến nơi đóng quân, xe trực tiếp tiến vào trại, vài thương binh được nâng lên đưa đến bệnh viện trước, Tưởng Chính Hoa cùng Giang Nguyệt Vi vào bệnh viện trụ sở.
Đây là lần đầu tiên cô vào đến đây, bệnh viện cũng không lớn nhưng các phòng khoa cũng khá chỉnh tề, nhưng bây giờ chồng mình bị thương, cô không có thời gian đi quan sát, nơi này không có người ở, cho nên phòng bệnh rất rộng rãi, sau khi bận trước bận sau sắp xếp xong, rất mau đã đến buổi tối.
Nhìn phòng bệnh yên tĩnh, đầu của Giang Nguyệt Vi cũng yên tĩnh trở lại, cô vốn muốn trở về nhà tự mình nấu một ít đồ ăn mang đến cho chồng mình, nhưng anh lại trực tiếp gọi Châu Lập Dương để hậu cần mang sủi cảo đến, lại nói với cô: “Ngày mai em còn phải lên lớp, lát nữa ăn xong mấy thứ này thì quay về nghỉ ngơi đi, sắp thi rồi, em phải nghiêm túc hơn.”
“Bây giờ em đã tới đây rồi, cách nhà người thân cũng không xa, qua vài ngày nữa anh sẽ trực tiếp xuất viện về nhà.”
Giang Nguyệt Vi đang nghĩ đến thời gian thi, không phản bác lại lời anh nói, cô nhìn tay phải đang gắn kim của anh: “Được, vậy em đút anh ăn trước.”
Tay trái Tưởng Chính Hoa còn đang bị treo ở ổ, vì cả hai vết thương đều phải khâu mười mấy mũi nên phải ở bệnh viện vài ngày để tiêm chống viêm, lúc ăn cơm khá tốn sức, nhưng thuốc tiêm hôm nay không nhiều, khoảng nửa tiếng là xong, anh nói: “Em ăn trước đi, tay phải anh có thể tự mình cầm muỗng.”
Giang Nguyệt Vi nghĩ đến ngày hôm trước khi anh ăn cơm bằng tay phải có gắn kim, kết quả là sưng lên một cục lớn, làm cho buổi tiêm thuốc đó rất khó tiêm: “Không có gì đâu, em đút anh, đừng để tay anh lại sưng lên thì rất khó tiêm.”
Tưởng Chính Hoa cảm thấy một người đàn ông như anh phải để vợ đút cơm cho ăn rất kì, cho nên anh không muốn, hơn nữa chỗ này là bệnh viện trụ sở, để cho mấy người miệng chó không mọc được ngà voi dưới quyền anh thấy được cảnh này dự đoán là sẽ cười anh c.h.ế.t mất, vì thế anh ho khan hai tiếng: “Đây đâu phải chuyện gì lớn, lần này anh sẽ ăn chậm một chút, dù sao...”
Giang Nguyệt Vi chưa đợi anh nói xong, đã cắt ngang: “Dù sao cái gì?”
Tưởng Chính Hoa vừa nghe thấy thì nâng mắt lên, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt đang khẽ nhíu mày, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm, anh liền đổi miệng nói: “Ừm, dù sao thì anh cũng phải để em đút thôi, nếu không tay anh có thể lại sưng lên nữa.”
Giang Nguyệt Vi thấy anh thức thời như vậy, đôi lông mày cũng từ từ giãn ra, đôi mắt sáng ngời nhìn anh hờn dỗi: “Đã bệnh rồi thì đừng cậy mạnh, em là muốn anh sớm ngày xuất viện, em không muốn sau này mỗi ngày đều phải đến bệnh viện thăm anh.”
Tưởng Chính Hoa gật đầu, cảm thấy vợ mình nói đúng: “Anh biết rồi, không cậy mạnh nữa, vợ chồng chúng ta, bây giờ em đút cho anh, đợi anh khỏe rồi, anh cũng sẽ đút em ăn.”
Giang Nguyệt Vi đưa sủi cảo cho anh, khó hiểu nhìn anh: “Anh khỏe rồi thì đút em làm gì, em cũng không có bị bệnh nhập viện.”
Tưởng Chính Hoa một miệng ăn một cái sủi cảo, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô, đợi ăn xong sủi cảo, anh mới bắt lấy tay cô, chậm rãi nghiêng người qua, nói nhỏ bên tai cô: “Không phải chỉ có bệnh đến nhập viện mới cần anh đút em, cái gì mà trên giường, trong phòng khách, phòng bếp, anh đều có thể đút em.”
Nói xong anh dừng lại một chút, đáy mắt lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Nhưng đến lúc đó em đừng khóc lóc cầu xin anh, nói gì mà nhẹ chút, đừng mà, em nói những lời này....”
Giang Nguyệt Vi nghe đến sững sờ, đợi lúc cô phản ứng lại anh đang nói cái gì, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống, những thứ bí mật và lời nói khiến người khác xấu hổ như vậy, lại bị anh dừng giọng nói trầm thấp từ tính thì thầm bên tai, ngay lập tức mặt cô đỏ bừng lên, đỏ đến như muốn nhỏ ra máu.
Anh, sao có thể lén lút nói ra những lời xấu hổ c.h.ế.t người như vậy, may là trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.
Nhìn thấy dáng vẻ gần như tràn đầy ý cười trong đáy mắt anh, Giang Nguyệt Vi vừa ngại vừa tức, trực tiếp che miệng anh lại: “Tưởng Chính Hoa, em không cho phép anh nói nữa.”
Vừa nói là toàn nói bậy, đúng là tên “lưu manh”!
Lúc này anh đang bị cô chặn miệng, không nói được câu nào, nhưng khóe miệng nhếch lên, đôi vai còn khẽ nhún lên đủ cho thấy anh đang vui biết bao nhiêu.
Giang Nguyệt Vi thấy anh vẫn đang cười thì vô cùng tức giận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có vài phần hung dữ: “Anh mà còn cười nữa có tin em cắn anh không.”
Quả nhiên, người đàn này an tĩnh lại, qua một lúc, giọng nói ấp úng của anh truyền đến: “Không cười nữa.”
Vì đang bị cô che miệng, lời nói ra không được rõ cho lắm, nhưng Giang Nguyệt Vi có thể nghe hiểu, thấy anh đã yên tĩnh lại, cô mới thả lỏng tay, bắt đầu mở tô của mình ra, nhìn anh lạnh nhạt hừ một tiếng: “Thấy anh cũng khá tốt, tự mình có thể ăn được, nếu tay bị sưng rồi, vậy ngày khác tiêm cũng được.”
Tưởng Chính Hoa còn định hỏi cô muốn cắn chỗ nào trên người, cuối cùng là phía trên hay phía trước, nhưng thấy vẻ mặt ngại ngùng và ánh mắt tức giận của cô, anh nghĩ nghĩ vẫn là không nên tự đi tìm khổ nữa, thế là cũng rất anh thuận theo ý cô: “Ò, không đút nữa, anh nghe lời em.”
Giang Nguyệt Vi ăn sủi cảo, bị lời anh nói khi nãy bám víu, trong đầu không kìm được nghĩ đến hình ảnh hai người đã từng ở bên nhau, giống như lén lút làm chuyện gì đó xấu xa, tim cô đập thình thịch, đầu cúi thấp xuống vội vàng ăn hết sủi cảo.
Sau khi ăn cơm xong thì Châu Lập Dương tới, Giang Nguyệt Vi đóng gói quần áo của chồng mình lại, sau khi dặn dò vài lời thì rời khỏi phòng bệnh với Châu Lập Dương, lúc đi đến quầy lễ tân, phản xạ theo bản năng quay sang nhìn.
Hiện tại là buổi tối, y tá ở trong quầy chỉ có ba người, trong ba người đó, Giang Nguyệt Vi không nhìn thấy Dương Tiểu Quả, không biết cô ta không có ca trực hay là vẫn chưa được phục chức, Giang Nguyệt Vi thấy ba người đó đều là người cô không quen biết nên cô cũng không có ý định chào hỏi bọn họ, tiếp tục đi qua.