Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:23
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là cắn một cái, Giang Nguyệt Vi đỏ mặt lui về phía sau một bước, hiện tại cửa phòng bệnh mở rộng, bác sĩ y tá cùng những người khác đều có thể bất cứ lúc nào tiến vào, chồng mình thế nhưng không để ý trên người có vết thương mà cử động khắp nơi, cô hơi dịch về phía sau, trừng mắt nhìn anh một cái: “Đừng động đến em, em còn chưa lau xong nữa, trên người có vết thương cũng không an phận?”

Tiếng nói mềm mại, giống như đang hờn dỗi, rõ ràng là oán giận, thế nhưng Tưởng Chính Hoa lại thích muốn chết: “Lát nữa em lau xong là anh có thể động đến em chứ?”

Anh không đứng đắn, Giang Nguyệt Vi tựa như đã quen, bèn làm bộ không nghe thấy, tiếp tục lau người cho anh, một lát sau, cô thả khăn mặt vào trong chậu, ngẩng đầu nói: “Đã lau xong, em đi đổ nước, một chút nữa gọi bác sĩ tới xem có cần bôi thuốc gì nữa hay không.”

“Chưa xong mà?” Tưởng Chính Hoa lòng dạ không nghiêm nói: “Chưa lau xong.”

Giang Nguyệt Vi giương mắt nhìn anh một lượt, không cảm thấy bản thân đã bỏ sót chỗ nào chữa lau: “Còn có chỗ nào chưa lau sao?”

Tưởng Chính Hoa nhìn một chút dưới thân mình, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm người phụ nữ, nghiêm trang nói: “Chỗ Tiểu Tưởng em còn chưa giúp anh lau.”

Ban đầu Giang Nguyệt Vi không biết Tiểu Tưởng mà anh nói là ai, đến khi nhìn thấy đường nhìn của anh rơi xuống phía dưới mới tỉnh ngộ.

Tên đàn ông này, không biết xấu hổ, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến chọc ghẹo cô!

Nếu như chỉ hai người ở nhà thì chuyện này không có gì, dù sao cũng không phải là cô chưa thấy qua, nhưng ở đây là bệnh viện, bên ngoài nhiều người, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người đi ngang qua.

Cô vừa thẹn vừa tức, đôi mắt trong veo lườm anh, cắn răng nói: “Tên lưu manh nhà anh, chút nữa mà có người nhìn thấy thì em không muốn làm người nữa.”

Tưởng Chính Hoa cũng không ngờ, anh ở tiền tuyến bận rộn, hai ngày rồi chưa tắm, hôm nay lại bị thương, toàn thân toàn là máu, mùi mồ hôi và mùi tanh của m.á.u trộn lẫn với nhau, mùi này không cần nói cũng biết khó chịu biết bao nhiêu rồi, hiện tại nửa thân đã được lau, không có lý do gì mà không lau nửa thân còn lại.

Anh nhếch môi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên nói: “Hôm nay trong phòng này chỉ có một mình anh ở, hai chúng ta đóng cửa lại là được rồi. Anh đã hai ngày không tắm rồi, còn không lau chùi nữa anh thật sự sắp tỏa ra mùi thối rồi.”

Anh nói rồi lại hỏi: “Mới nãy em không ngửi thấy mùi thối tỏa ra từ người anh sao?”

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi đã ngửi thấy rồi, mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến cô kinh hồn bạt vía, nhưng mà.

“Chỗ đó của anh không bị thương.” Cô rủ mắt xuống thấp giọng nói: “Không có gì để lau hết.”

Miệng Tưởng Chính Hoa nhếch lên: “Vậy đổi lại không bị thương, thì chỉ tắm một nửa chừa lại một nửa, rất khó chịu, nếu không phải phần bụng anh bị thương anh nhất định sẽ tự mình làm.”

Giang Nguyệt Vi nâng mắt lên, khoảnh khắc nhìn thấy lông mày rậm đang nhíu lại của anh, khóe miệng trễ xuống, dáng vẻ giống như rất khó chịu, cũng biết bình thường anh rất yêu sạch sẽ, sau khi kết thúc buổi tập luyện sẽ đi tắm ngay, bây giờ khi lên tiền tuyến, không được tắm rửa thoải mái, khó chịu là điều đương nhiên.

Do dự một lúc, cô nghĩ lau lau chỗ đó một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vẫn là đồng ý: “Vậy em đi thay nước, xíu nữa anh tự mình cởi quần ra đi.”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô bưng chậu nước ra ngoài, chậm rãi tựa người vào đầu giường, trong lòng thầm nghĩ, có vợ thật tốt, sau này anh không cần phải lại ngưỡng mộ lúc người khác bị thương có vợ chăm sóc nữa, bây giờ người ta có, anh cũng có rồi, sau này người khác không có, anh cũng sẽ có.

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên, lúc Giang Nguyệt Vi thay nước quay về thì thấy anh nằm trên giường mỉm cười một mình, cô nhìn thấy ý cười này, trong lòng nghĩ tên đàn ông này nhất định lại nghĩ ra chủ ý không đứng đắn rồi, không quan tâm hôm nay anh có chủ ý không đứng đắn gì, cô sẽ không bị mắc lừa đâu.

Trong lòng cô rên rỉ, trở tay đóng cửa, lại thấy đèn trong phòng bệnh chói mắt quá, sợ người ngoài nhìn thấy, thế là tiện tay tắt bớt đèn.

Tầm nhìn trong phòng trở nên tối hơn một chút, Tưởng Chính Hoa không biết vì sao: “Em tắt đèn làm gì?”

Giang Nguyệt Vi vừa tiến đến vừa trả lời anh: “Muộn lắm rồi, đừng lãng phí điện.”

Vẻ mặt cô không được tự nhiên, vừa nhìn là biết đang ngại ngùng, Tưởng Chính Hoa cũng không vạch trần cô, chỉ gật gật đầu: “Ò, đúng là không nên lãng phí.”

Giang Nguyệt Vi để nước trước giường, lại thêm một chút nước nóng, cầm khăn vắt sạch, sau đó xoay người sang bên giường dùng thân mình chặn cửa, đề phòng người khác từ cửa sổ nhỏ phía trên nhìn thấy tình hình bên trong.

Anh đã chuẩn bị xong rồi, quan hệ vợ chồng hai người vốn đã rất thân mật rồi, hiện tại Giang Nguyệt Vi đối mặt với anh nhưng không cảm thấy ngại ngùng, trong tay cô cầm khăn ấm, rất tự nhiên đưa tay đỡ khăn vào chăn giúp anh lau, nhưng bởi vì động tác lau quá nhanh nên đã không cẩn thận mà làm anh đau.

Miệng anh phát ra tiếng “Hừ”: “Em nhẹ chút, nếu lau hổng rồi, sau này em sẽ không có đồ dùng nữa...”

Mở miệng là trêu ghẹo, Giang Nguyệt Vi nghiến răng, qua một lúc, mới mỉm cười dịu dàng nhìn anh: “Được, nhẹ hơn đúng không, vậy em cho anh nhẹ hơn....”

Nói rồi cô quay ra sau nhìn một cái, không thấy ai, cũng không nghe thấy âm thanh gì, lúc này cô mới có can đảm, bởi vì chân anh cũng có trầy xước nhẹ, động tác khăn trong tay cô chậm lại, lau chậm rãi như bảo bối trân quý, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Bàn tay mảnh mai của cô hơi lạnh, nhưng khăn trong tay lại ấm, cảm thấy lúc nóng lúc lạnh thay phiên nhau, đôi má vốn trơn mịn của Tưởng Chính Hoa đỏ lên như lửa, anh cảm thấy mình sắp xong rồi.

Nhưng đây là bệnh viện, không thể làm chút gì đó, anh chỉ có thể nhịn, trong lòng nghĩ việc này mau kết thúc đi, lúc đang định bảo cô đừng lau nữa, thì chỉ thấy cô “hì hì” cười ra tiếng.

Hai tay Giang Nguyệt Vi chống eo, liếc mắt nhìn tên đàn ông này, giọng điệu cũng vô cùng đắc ý: “Chà, Tiểu Tưởng nhà anh thức rồi kìa....”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-71.html.]

Mặt Tưởng Chính Hoa đỏ lên, lúc nghe cô đang cười trên nỗi đau của người khác xong, cằm anh siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải tại em sao.”

Khóe miệng Giang Nguyệt Vi nhếch lên, ánh mắt hờn dỗi nhìn anh: “Lại trách em sao? Vừa nãy là ai nói muốn lau nhẹ một chút, bây giờ lại muốn trách...”

“Còn không trách em?” Tưởng Chính Hoa chưa đợi cô nói xong đã yếu ớt nói: “Hai tháng anh không gặp em, nhớ em đó, nhìn thấy em thì kìm lòng không đậu cứng lên rồi, không trách em thì trách ai?”

Ngay lập tức Giang Nguyệt Vi nghẹn lại, vành tai cô nóng lên, anh lấy đâu ra những miêu tả kỳ lạ như thế vậy? Có thể là do cô ít đọc sách, không biết lại còn có thể nói như vậy?

Được thôi, dù sao nói không lại anh, chút nữa lại nói tiếp, anh còn chưa biết từ miêu tả anh vừa mới nói ra cô còn chưa từng nghe qua.

“Phải phải phải, lỗi của em.” Cô đặt khăn trong tay vào chậu, vắt khô rồi lại nâng mắt lên nhìn anh: “Châu Lập Dương có giúp anh mang quần áo đến không? Nếu không có thì xíu nữa em giúp anh giặt quần lót, đem đi sấy khô rồi mặc lại.”

Lúc này Tưởng Chính Hoa đang cảm thấy trướng đến không chịu nổi, nói chuyện cũng hơi không để ý: “Lấy rồi, để ở tủ đầu giường.”

Giang Nguyệt Vi mở tủ đầu giường lấy ra một cái quần, sau đó chậm rãi thay cho anh, lúc thay xong, nhìn mặt anh ửng đỏ, đáy mắt đen láy mờ mịt, cô không nhịn được bật cười: “Anh đè lửa lại trước đi, em đi rót nước.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, cắn môi nhìn cô, qua một lúc mới hỏi: “Em lúc nãy là cố tình sờ anh đúng không?

Khó trách khi nãy thừa nhận nhanh như vậy, thì ra là đang trừng phạt anh!

Giang Nguyệt Vi bày ra vẻ mặt nghe không hiểu anh đang nói gì: “Em đâu có sờ anh, em chỉ đang lau người giúp anh mà thôi, nếu anh không hài lòng như vậy, lần sau em gọi Châu Lập Dương đến giúp anh.”

Lời vừa nói ra, cô nghe thấy tiếng cửa bị người ta gõ “cốc cốc”, hai người bên trong lập tức phản ứng lại, Giang Nguyệt Vi vội vàng đem quần trong tay mình để dưới giường anh, lúc quay lại liền thấy gương mặt Châu Lập Dương ngoài cửa sổ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lườm anh một cái mới đi mở cửa.

Châu Lập Dương vừa đi vào vừa nói: “Chị dâu, khi nãy trong này hai người nói gọi em giúp gì vậy?”

Giang Nguyệt Vi nghe lời này thì nghẹn lại, là cô nói chuyện lớn tiếng quá hả? Hay là cách âm của phòng này quá kém, không nghĩ đến vậy mà Châu Lập Dương lại nghe thấy.

Mặt cô đột nhiên nóng lên, ngại ngùng cười: “Không, không có gì, chỉ là áo khoác của anh ấy bẩn rồi, tôi chỉ là đang muốn giặt....”

Châu Lập Dương chợt hiểu ra, có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hôm nay bận quá, không có thời đến chăm sóc bên này, quần áo ở đâu bây giờ em đi giặt.”

Giang Nguyệt Vi: ....

Mặc dù cô quen biết Châu Lập Dương không lâu, biết anh là một thằng nhóc vô cùng chăm chỉ, nhưng cái này thì là siêng năng quá rồi đó, nói chuyện chưa được hai phút đã muốn đi làm công việc, chuyện này thật sự không dám làm phiền cậu ta, lại nói, cũng không phải thật sự muốn giặt đồ.

“Khụ...” Tưởng Chính Hoa nhẹ giọng ho một tiếng, nhìn Châu Lập Dương, vội vàng hỏi anh ấy: “Bên đó ngủ hết chưa, tình hình bọn họ bây giờ như thế nào?”

Châu Lập Dương suy nghĩ một lúc rồi kéo anh lại vội vàng nói: “Ngoài hai người bị thương nặng ra thì những người khác đều ổn, hiện tại tình trạng ổn định, vết thương cũng ổn định, anh không cần lo lắng.”

Tưởng Chính Hoa “Ừ” một tiếng: “Tôi bên này không cần người, tối nay anh trông bên đó đi, nếu có tình huống gì thì kịp thời thông báo cho tôi, ngoài ra cậu đi tìm hậu cần bảo bọn họ làm hai bát mì nóng tới đây đi.”

Lần này cả đám người bị thương, bộ đội có sắp xếp hai hậu cần qua đây, Châu Lập Dương nghe lời, lập tức đáp lại một tiếng “Vâng”, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Người vừa đi, Giang Nguyệt Vi lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy thật sự thiếu chút nữa để cho Châu Lập Dương thấy rồi, cô cảm thấy sau này không nên giỡn với chồng mình như vậy nữa, nếu thật sự để người khác nhìn thấy, có lẽ cô phải tìm một cái lỗ chui xuống thật rồi.

May là bây giờ mọi thứ đều đã được dọn dẹp xong rồi, cô đi ra rót nước, thuận tiện mang đồ của chồng mình đi giặt, đợi lúc bận rộn làm xong tất cả quay trở về phòng, Châu Lập Dương đã mang hai bát mì nước đến rồi.

Buổi chiều ở trên xe Giang Nguyệt Vi đã ăn tối rồi, nhưng là ăn bánh bao, nên từ sớm đã thấy đói rồi, xương sườn bên trong tô mì nước được mang đến khá nhiều, mùi vị cũng ngon, sau khi ăn xong dọn dẹp xong, thì cũng đã khuya rồi.

Giang Nguyệt Vi đã buồn ngủ, lúc trước ở bệnh viện chăm sóc Hà Hiểu Doanh sinh con, trong bệnh viện có loại ghế tựa dài chuyên dụng cho người nhà ở lại ngủ cùng, giờ thấy phòng bệnh này không có, cô liền hỏi anh: “Không có ghế tựa vậy tối nay em ngủ ở đâu?”

Tưởng Chính Hoa lập tức nhích qua một bên chừa một khoảng trống: “Ngủ chỗ anh đi, vợ chồng ngủ chung với nhau trên một cái giường, ấm áp.”

Giang Nguyệt Vi lại nhìn dáng vẻ không đứng đắn này của anh, cam chịu nói: “Đừng quậy nữa, trên người anh có vết thương, hai người ngủ chung với nhau chắc chắn em sẽ đụng trúng anh, nửa đêm nửa hôm bác sĩ đến nhìn thấy hai chúng ta như vậy sẽ phê bình anh.”

Tưởng Chính Hoa không có đùa, trời lạnh như vậy sao anh có thể để cô ngủ trên ghế dài chứ, đối diện là một chiếc giường, nhưng chiếc giường đó hình như buổi sáng mới đưa người đi, không tốt.

“Không sao, đóng cửa khóa trái lại, bác sĩ sẽ không đến đâu, em ngủ bên phải anh đi, sẽ không đụng đến vết thương của anh.”

Giang Nguyệt Vi do dự một lúc, nhưng cô thực sự rất buồn ngủ rồi, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, xoay người đi đóng cửa lại, cởi áo lớn ra cẩn thận nằm xuống bên cạnh anh.

Loading...