Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:22
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Vi càng nghe càng lo lắng, cũng không biết trong điện thoại nói cái gì, cô nhìn Hoàng Chính Thành vẫn đang căng cứng khuôn mặt, cả người đều không tốt, loại cảm xúc bất an trong lòng này càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh, Hoàng Chính Thành cúp điện thoại, còn không đợi ông lên tiếng, Giang Nguyệt Vi đã giành nói trước: “Là bên kia xảy ra chuyện sao? Ai bị thương, là Chính Hòa sao?”
Hoàng Chính Thành gật đầu một cái, lại lắc đầu, tình hình cụ thể bên kia cũng không rõ ràng, chỉ biết buổi sáng có rất nhiều chiến sĩ đều bị thương, bên trong có Tưởng Chính Hoa, ông cũng báo hỷ không báo ưu, nói với Giang Nguyệt Vi: “Cô trước đừng nóng vội, người đều được đưa đến bệnh viện thành phố, chờ lát nữa bọn họ đến bệnh viện tìm hiểu tình hình sẽ gọi điện thoại về cho chúng ta.”
Giang Nguyệt Vi nghe được lời này, chân mềm nhũn, cơ thể thiếu chút nữa ngã xuống, quả nhiên không phải cô suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay vẫn luôn ngủ không ngon, cô đã cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, không nghĩ tới chồng mình thật sự xảy ra chuyện, hơn nữa hiện tại còn không biết tình hình vết thương!
Cô chưa từng gặp phải loại tình huống này, vừa nghĩ đến anh gặp chuyện không may, hơn nữa còn nghiêm trọng đến mức đưa đến bệnh viện thành phố, hốc mắt cô thoáng chốc đã đỏ lên: “Thầy Hoàng, bây giờ tôi muốn đi thăm anh ấy, anh ấy bị thương chắc chắn cũng cần có người chăm sóc, ngài có thể sắp xếp cho tôi một chiếc xe không?”
Buổi sáng những người đó cũng đã đưa đến bệnh viện, hiện tại đã giữa trưa vẫn chưa có được tin tức, Hoàng Chính Thành cũng cảm thấy tình hình bên kia có thể không tốt lắm, lại nhìn Giang Nguyệt Vi lo lắng muốn khóc, cũng không do dự: “Được, cô đi lấy chút quần áo, lát nữa tôi xin xe đưa cô qua.”
Giang Nguyệt Vi vui mừng nói cảm ơn với ông rồi lập tức trở về tòa nhà dành cho người nhà, ban đầu cô muốn gọi Trương Ái Phương và Vương Đông Mai, thế nhưng bên kia cũng không biết tình hình gì nên không có nói trước, vội vàng lấy mấy bộ quần áo và tiền rồi đi tìm Hoàng Chính Thành.
Tiền tuyến Tưởng Chính Hoa chi viện là ở một tỉnh thành khác, khoảng cách giữa hai tỉnh thành còn khá xa, lái xe đại khái cũng phải tám tiếng đồng hồ, bây giờ trong lòng Giang Nguyệt Vi cũng đã vọt lên cổ họng, lo lắng cả đường, cơ thể cũng cứng đờ cả đường, cuối cùng khi chín giờ tối cũng đến được bệnh viện bên này.
Buổi tối bệnh viện không có nhiều người, đoàn người đi vào trực tiếp đi tìm y tá hỏi có chiến sĩ biên giới nào được đưa tới hay không, y tá trực tiếp nói, mấy người đưa thẳng tới đều ở tầng ba của khoa nội trú.
Giang Nguyệt Vi hỏi đường xong liền trực tiếp chạy tới phòng nội trú, Hoàng Chính Thành cùng chiến sĩ lái xe đi theo phía sau cô, thiếu chút nữa không theo kịp, đến phòng nội trú cô lại hỏi y tá số phòng bệnh của Tưởng Chính Hoa, sau đó bước nhanh về phía phòng, kết quả còn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy mấy bác sĩ y tá đẩy xe đẩy từ trong phòng bệnh đi ra.
Trên xe đẩy kia có người nằm, thế nhưng Giang Nguyệt Vi không thấy rõ là ai, bởi vì người trên giường từ đầu đến chân đều phủ một lớp vải trắng, cô giương mắt nhìn số phòng bệnh, hình như là của Tưởng Chính Hoa, bọn họ hình như là từ bên trong đi ra.
Đầu óc cô ong ong một tiếng, cả người giống như mất lực trực tiếp mềm nhũn.
Hoàng Chính Thành vừa nhìn tư thế này, đầu óc cũng mơ hồ, nghĩ thầm xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, ông vội vàng đi lên đỡ người dậy, đang muốn lên tiếng hỏi bác sĩ thì nghe thấy có người gọi một tiếng.
“Nguyệt Vi?”
Giang Nguyệt Vi nghe được giọng nói quen thuộc, cả người run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, thì nhìn thấy Tưởng Chính Hoa cùng một bác sĩ đi tới bên này, một cánh tay anh treo trên cổ, trên mặt dán một ít băng gạc, bên trong mặc áo ba lỗ, trên người cũng quấn không ít băng gạc, tuy rằng nhìn vết thương dường như rất nghiêm trọng, thế nhưng người vẫn yên ổn đứng ở đây.
“Tưởng Chính Hoa!”
Trên chân Giang Nguyệt Vi giống như lắp lò xo chạy như chạy tới, cô muốn bổ nhào vào trong lòng anh, thế nhưng bây giờ trên người anh đang quấn băng, cô sợ làm anh bị thương cho nên chỉ đứng trước mặt anh, run rẩy nức nở nói: “Anh không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...”
Tưởng Chính Hoa nhìn bộ dạng run rẩy của cô đã biết cô gấp gáp rất lâu, vì thế cũng không để ý đến những người ở đây, càng không để ý đến vết thương ở bụng mình, một tay ôm cô vào trong lòng, vuốt lưng cô: “Đừng khóc, anh không sao, anh đang định ngày mai báo bình an cho em, không nghĩ tới em lại tới rồi.”
Giang Nguyệt Vi vừa rồi còn tưởng rằng người đắp vải trắng kia chính là anh, sợ hãi thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, hiện tại nhìn thấy anh bình an vô sự, trong lòng căng như dây đàn trong nháy mắt thả lòng, cô cái gì cũng không muốn, cũng không muốn nói chuyện, chỉ dựa vào trong n.g.ự.c anh nhẹ nhàng cắn môi nức nở.
Tưởng Chính Hoa thấy cô lo lắng như vậy bản thân trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, vừa vội vàng lau nước mắt cho cô, vừa thì thầm dỗ dành: “Không có việc gì, không phải anh vẫn ổn sao, khóc nữa thì không còn xinh nữa rồi.”
Giống như là ấn bật công tắc, Giang Nguyệt Vi thoáng cái liền ngừng tiếng nức nở, cô rất nhanh lau khô nước mắt rời khỏi lồng n.g.ự.c anh, nhìn thấy một đám người đang vây quanh xem bọn họ, mới hậu tri hậu giác cảm thấy có chút xấu hổ.
Tưởng Chính Hoa thấy cô cúi đầu, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, bèn kéo cô vào phòng bệnh của mình, quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Chính Thành đi theo hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Hoàng Chính Thành sau khi xem một màn tình yêu ngọt ngào của vợ chồng anh anh em em, hiện tại bị anh hỏi, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đi tới nói: “Buổi trưa ta gọi điện thoại nghe nói người tiểu đoàn 1 của các cậu vào bệnh viện, bên kia cũng không nói gì tình hình, vợ cậu lo lắng cho nên đã chạy tới đây, mấy người các cậu không sao cả chứ?”
Tưởng Chính Hoa trầm giọng đáp: “Có mấy anh em bị thương nặng, vết thương của trò vẫn ổn, cho nên đi theo tới đây.”
Sắc mặt Hoàng Chính Thành cũng trầm xuống: “Chuyện gì đã xảy ra, giữa trưa bên kia không phải nói đã tiến vào giai đoạn kết thúc sao? Sao lại có người bị thương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-70.html.]
Sự việc đúng là đã kết thúc, bọn họ đều chuẩn bị trở về, thế nhưng đêm qua chiến hữu của doanh trại bên này đi tuần tra, ai nào ngờ lại trúng mai phục của bên kia, sau đó anh dẫn người đi trợ giúp, bởi vì không quen thuộc địa hình bên kia, hơn nữa ban đêm tầm nhìn không đủ, cho nên tiểu đoàn 1 cũng có mấy anh em bị thương, cũng may cuối cùng cũng đã g.i.ế.c c.h.ế.t đợt cuối cùng của bọn họ.
Hoàng Chính Thành nghe anh nói xong trầm mặc một hồi: “Vì vậy có người hy sinh?”
Tưởng Chính Hoa: “Nơi đóng quân bên này có hai người bị thương nặng, đều ở trong bệnh viện, hy vọng không sao.”
Nghe được có người bị thương nặng, trong lòng Hoàng Chính Thành cũng rất buồn bã,thế nhưng hiện tại ông cũng không làm được gì, trầm ngâm trong nháy mắt, nhìn Giang Nguyệt Vi vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương của Tưởng Chính Hoa, cũng rất biết điều nói: “Nhiệm vụ lần này hoàn thành không tệ, cấp trên chắc hẳn là sẽ có phần thưởng, đồng chí nghỉ ngơi cho tốt trước, ta đi xem các anh em khác.”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
Vừa rồi Hoàng Chính Thành còn ở chỗ này, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện hỏi vết thương của chồng mình, lúc này ông đi rồi, ngay lập tức quan sát anh, vừa hỏi tình trạng vết thương của anh: “Anh rốt cuộc bị thương ở đâu, có thể để cho em xem một chút hay không?”
Trong phòng bệnh hiện tại chỉ có một mình anh vào ở, Tưởng Chính Hoa thấy cô lo lắng, liền bảo cô cởi áo khoác quân đội của mình ra, một bên nói: “Cũng không có thương tích gì, chỉ là cánh tay trái bị đạn lướt qua, bụng trúng một dao, nhưng không sâu.”
Giang Nguyệt Vi từ từ cởi áo khoác của anh ra, kết quả vừa nhìn bên trong, m.á.u đỏ sậm còn dính trên áo khoác, băng gạc trên người anh còn thấm ra máu, nhìn thấy mà giật mình: “Không phải anh nói chỉ có hai vết thương sao? Tại sao trên băng gạc đều là máu?”
Tưởng Chính Hoa sợ cô vừa nhìn thấy vết thương lại muốn rơi nước mắt, vội vàng nói: “Những thứ khác đều là vết trầy xước nhỏ linh tinh, chỉ chảy chút m.á.u mà thôi, không có gì đáng ngại, em xem anh cũng không phải nằm.”
Anh không phải nằm, thế nhưng vừa rồi lúc đi bộ chậm hơn rất nhiều, phỏng chừng là động đến miệng vết thương, Giang Nguyệt Vi hiện tại nhìn anh chỗ nào cũng là m.á.u thì có chút sợ hãi, ngay lập tức để cho anh nằm lên giường: “Cũng nằm viện rồi còn nói không có việc gì, nếu em không đến, có phải anh không định nói cho em biết hay không?”
Tưởng Chính Hoa tham gia quân ngũ mười mấy năm, chịu vô số vết thương, anh từ trước đến nay đều là báo hỷ không báo ưu, hôm nay anh bị thương, cũng không nghĩ tới Giang Nguyệt Vi cũng sẽ tới: “Không phải, hôm nay bận rộn không hết, anh đang tính ngày mai báo bình an cho em.”
Giang Nguyệt Vi không tin lời quỷ quái của anh, còn chưa mở miệng nói anh thì anh lại nói: “Hình như em sắp thi rồi, hay là lát nữa trở về cùng Hoàng Chính Thành, dù sao anh hiện giờ cũng không có việc gì, qua vài ngày nữa cũng sẽ trở về thôi.”
Buổi chiều Giang Nguyệt Vi đến căn bản không nghĩ tới những vấn đề anh nói, cũng chưa kịp xin nghỉ: “Trước tiên không về, ngày mai em gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ hai ngày là ổn rồi, dù sao cũng đã ôn tập gần xong rồi.”
Tưởng Chính Hoa không muốn cô lãng phí thời gian ở chỗ anh: “Anh có Châu Lập Dương ở đây, bây giờ cậu ta chỉ ở bên kia giúp đỡ trông coi những người khác, lát nữa hết bận thì sẽ qua, em nghe lời, trở về nghỉ ngơi rồi ôn tập thật tốt.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy giương mắt, nhìn băng bó rỉ m.á.u trên người anh, cũng nhịn không được mà nói: “Anh cũng không nghe lời, đã nói phải chăm sóc chính mình, còn không phải là bị thương nhiều như vậy sao?”
Rõ ràng là giọng điệu oán giận nhưng lại toát ra đầy sự đau lòng, Tưởng Chính Hoa nghe thầy thì trong lòng mềm nhũn, tuy rằng phía sau xảy ra chút bất ngờ thế nhưng nhiệm vụ lần này của anh xem như đã hoàn thành rất thành công, cũng được tư lệnh điểm danh khen ngợi, trở về lập công là chắc chắn, để có thể cho cô những thứ tốt hơn, cho nên vết thương này cũng đáng giá!
Khóe môi anh cong lên: “Anh đây đều là vết thương nhỏ, không tin anh chạy cho em xem.”
Anh nói xong liền cất chân, nhưng chưa từng nghĩ bước chân quá lớn, động đến vết thương ở bụng, trong miệng cũng bất giác “hừ” một tiếng.
Giang Nguyệt Vi mặt không chút thay đổi nhìn anh, con ngươi đen nhánh không chớp mắt chăm chú nhìn anh.
Tưởng Chính Hoa ngay lập tức không nhúc nhích, sau đó chậm rãi xoay người trở lại giường, nhìn cô, giọng nói sâu kín: “Anh đều nghe lời em hết.”
Giang Nguyệt Vi nhìn anh bất chợt ngoan ngoãn, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên: “Trên người anh đều là máu, nằm trước đi, em lấy chút nước lau cho anh.”
Tưởng Chính Hoa làm sao còn dám nói gì, chỉ gật gật đầu, nhìn cô cầm chậu đi ra ngoài lấy nước, trở về với nước nóng đựng trong ấm nước để lau người cho anh.
Trên người anh có rất nhiều vết trầy xước nhỏ, lúc Giang Nguyệt Vi lau cho anh cũng không dám có động tác lớn, sợ đụng vào anh sẽ đau, lúc lau đến gần vết thương, trong miệng anh cũng sẽ khe khẽ “hừ” một tiếng, sau đó cô chỉ có thể làm động tác nhẹ hơn.
Cơ thể cô dựa rất gần, mùi hương cơ thể theo động tác tới gần của cô chậm rãi cuốn qua chóp mũi anh. Tưởng Chính Hoa chỉ cảm thấy trên người mình có chút nóng, hai người đã gần hai tháng không gặp mặt, lúc này nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô đang cầm khăn mặt lau người cho mình, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ lướt qua làn da của anh, khiến cho anh run rẩy một trận, giống như đang cố ý quyến rũ anh vậy.
Trái tim anh nhộn nhạo, nhân dịp cô đến gần, trực tiếp tiến lại gần hôn lên môi cô một cái: “Vợ, em thật thơm...”