Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:11:19
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Đông Mai cũng mỉm cười: “Là bình ổn bạo loạn mà thôi, không thể so với tiền tuyến lúc trước, hơn nữa bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, biết cách nên bảo vệ mình như thế nào, vì thế cô cứ yên tâm đọc sách của mình đi.”

Giang Nguyệt Vi nghe hai người nói xong cũng cảm thấy mình lo lắng quá độ, cũng xấu hổ mỉm cười: “Điện thoại tiền tuyến cũng không dễ liên lạc, vậy chúng ta cũng chỉ có thể ở nhà chờ.”

Trương Ái Phương lập tức nói: “Đúng vậy, trước kia chúng tôi đã sớm quen rồi, muốn giúp đỡ chúng ta cũng không giúp được, suy nghĩ nhiều còn phiền lòng, còn không bằng không nghĩ, suy cho cùng tin tưởng bọn họ là được.”

Ba người thân thiết lại trò chuyện một hồi, hai người kia cũng rời đi, Giang Nguyệt Vi cũng không có tâm tư đọc sách, ban đầu muốn chờ đến rạng sáng khi anh xuất phát thì sẽ nghe được tiếng của bọn họ, thế nhưng sau đó cô trực tiếp ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Giang Nguyệt Vi hiện tại ý thức được Tưởng Chính Hoa thật sự đã đi rồi, thời gian trở về cũng không rõ.

Không có anh ở nhà, cô vẫn giống như bình thường, ban ngày đi học, buổi tối về nhà thì ôn tập, có đôi khi Trương Ái Phương và Vương Đông Mai sẽ tới cửa, bảo cô đi qua ăn cơm, lâu ngày, Giang Nguyệt Vi cũng quen thuộc với bọn họ, chủ nhật nghỉ nửa ngày ở nhà, cũng sẽ đi sang tòa nhà 1 làm áo len cho chồng mình với các cô, hy vọng khi Tưởng Chính Hoa trở về có thể mặc được.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy cuộc sống hết thảy đều rất bình thường, ngoại trừ Hạ Đan Đan.

Từ sau sự kiện “gian lận” lần trước, Hạ Đan Đan cũng không nói chuyện với cô nữa, nhưng mỗi lần cô hỏi giáo viên về câu hỏi thì phát hiện Hạ Đan Đan cũng đi tìm giáo viên, hơn nữa sau đó tần suất Hạ Đan Đan tìm giáo viên so với cô còn nhiều hơn, dáng vẻ rất liều mạng.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Hạ Đan Đan cố gắng như vậy chắc hẳn là muốn bảo vệ vị trí thứ nhất, hiện tại cô đối với thứ hạng cũng không có cảm giác gì nhiều cho lắm, chỉ cảm thấy cố gắng hết sức là được rồi, không thì tạo áp lực cho bản thân quá nhiều trái lại sẽ phản tác dụng.

Thứ hạng đối với Giang Nguyệt Vi mà nói cũng không phải chuyện quan trọng, thế nhưng đối với Hạ Đan Đan mà nói lại là hết sức quan trọng, bởi vì lần trước Trần Vĩ Lượng đã từng nói, phần thưởng cuối kỳ đạt được vị trí thứ nhất cũng sẽ càng thêm hậu hĩnh, người khác có thể không biết càng thêm hậu hĩnh là có ý gì, nhưng cô ta biết.

Sau kì thi lần trước đó, cô ta đến văn phòng làm việc tìm Trần Vĩ Lượng, lại vô tình nghe được ông và giáo viên chủ nhiệm lớp khác nói chuyện về chuyện khen thưởng, xác định phần thưởng top 3 thi cuối kỳ, ngoại trừ sách vở và bút ra còn có thêm một ít phiếu cơm, ai có thể thi được vị trí thứ nhất, trường học sẽ miễn phí cơm trưa cho người đó một học kỳ, thứ hai miễn phí ba tháng, còn thứ ba sẽ miễn phí một tháng.

Hạ Đan Đan đương nhiên động lòng, cơm trưa của một học kỳ đó, nếu như cô ta có thể đạt được vị trí thứ nhất, như này phải tiết kiệm được bao nhiêu tiền của cô ta, cho nên vị trí thứ nhất này cô ta nhất định phải đạt được.

Đương nhiên cô ta cũng đã từng phân tích, một lớp khác chẳng có gì đặc sắc, uy h.i.ế.p đều ở trong lớp bọn họ, mà trong lớp bọn họ ngoại trừ top 5 của lần thi trước, những người khác đối với cô ta mà nói cũng không uy hiếp, mà trong top 5, Giang Nguyệt Vi đối với cô ta có tính uy h.i.ế.p lớn nhất, hiện tại chỉ cần vượt qua Giang Nguyệt Vi, bảo vệ vị trí thứ nhất đối với cô ta không có vấn đề gì cả.

Giang Nguyệt Vi không biết bản thân trong lúc vô tình lại trở thành trợ lực cho Hạ Đan Đan học tập chăm chỉ, ngày tháng thoáng chốc đã bước vào năm mới, thời tiết càng ngày càng lạnh, vừa ra khỏi cửa bất cứ lúc nào đều có thể nhìn thấy trên bãi cỏ đọng lại lớp băng lạnh cực dày, viện người nhà cũng treo đèn lồng nhỏ màu đỏ ăn mừng, phụ cấp của bộ đội cũng đã phát xuống, đều là một ít bột mì và thịt một chút ít thức ăn.

Dấu hiệu mới của năm mới, không khí trong đơn vị cũng rất náo nhiệt, thế nhưng cô lại chẳng hào hứng một chút nào, Tưởng Chính Hoa đã đi ra ngoài hơn một tháng, trường học của bọn họ cũng sắp thi cuối kỳ, thế nhưng anh cũng chưa từng gọi điện thoại về một cuộc.

Giang Nguyệt Vi muốn biết tình huống của anh ở tiền tuyến, thế nhưng việc này hỏi Trương Ái Phương và Vương Đông Mai thì bọn họ cũng không biết, cô vốn muốn đi tìm giáo viên của tiểu đoàn 1 thế nhưng lại cảm thấy bản thân cứ như vậy đi tìm người sẽ có chút không đủ thận trọng, vì thế lại kiên nhẫn chờ thêm vài ngày.

Mấy ngày trôi qua, ngày tháng rất nhanh cũng vào giữa tháng giêng, điện thoại của chồng cũng từ đầu tới cuối không có gọi lại, khoảng cách đến kỳ thi cuối kỳ cũng càng ngày càng gần, Giang Nguyệt Vi gần đây cũng có chút không ngủ được, ngay cả đi học cũng có chút thất thần, cô cảm thấy bản thân không thể chờ đợi được nữa, vì thế thay một bộ quần áo định đến nơi đóng quân tìm người, kết quả bên cô còn chưa ra ngoài, bên kia có chiến sĩ tới thông báo cho cô đi nghe điện thoại.

Giang Nguyệt Vi nghe vậy vui vẻ, cũng không kịp liên lạc với Trương Ái Phương và Vương Đông Mai, lập tức đi theo chiến sĩ thông báo đến nơi đóng quân bên kia, đợi một hồi, kết quả người gọi điện thoại không phải Tưởng Chính Hoa, mà là Mã Ái Vân.

Mã Ái Vân bình thường liên lạc với Tưởng Chính Hoa đều là điện thoại ở trạm gác nơi đóng quân, lần này gọi đến Tưởng Chính Hoa không có ở đây, cho nên mới tìm Giang Nguyệt Vi, vừa hỏi Giang Nguyệt Vi mới biết con trai đi làm nhiệm vụ.

Loại chuyện này trước kia Mã Ái Vân đã trải qua nhiều lần, tuy rằng lo lắng nhưng mà cũng đã thành thói quen, hiện giờ sau khi biết Giang Nguyệt Vi lo lắng còn an ủi một lúc, sau đó nói cho cô một chuyện vui vẻ.

Vụ án của Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý đã được phán quyết, Hà Hiểu Phong bị kết án mười sáu năm vì tham ô tài sản nhà nước, đầu cơ trục lợi, làm loạn quan hệ nam nữ, còn Chung Bảo Ý vì biết chuyện mà không báo, trái lại còn bao che, làm loạn quan hệ nam nữ bị kết án chín năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-69.html.]

Khoảng cách hai người kia bị bắt bây giờ đã qua hơn ba tháng, trung gian lòng vòng mãi, trước năm mới cuối cùng cũng có một kết quả cuối cùng, khóe môi Giang Nguyệt Vi giật giật, cười hỏi: “Bọn họ không làm loạn ạ?”

Mã Ái Vân cũng vui vẻ: “Đương nhiên là làm loạn rồi, còn nói muốn lên trêm cái gì đó? Mẹ không nhớ rõ, mẹ Hà Hiểu Phong mỗi ngày đều ngồi ở đồn cảnh sát, giống như một người điên, lúc trước mẹ còn nhìn thấy có một lần bà ta đánh nhau với mẹ con, hình như đánh rất ác, cuối cùng cả hai người đều đến bệnh viện.”

Nói xong, bà dừng một chút, sau đó lại hỏi: “Chỗ mẹ con sau này có muốn mẹ giúp đỡ không?”

Giang Nguyệt Vi đoán Triệu Phượng Tiên phỏng chừng là không dám đi tìm nhà họ Tưởng tính sổ cho nên mới đi tìm Lý Mỹ Ngọc. Lý Mỹ Ngọc không đồng ý chịu thiệt, tất nhiên sẽ đánh nhau, chỉ có điều cô vẫn rất bất ngờ khi Mã Ái Vân hỏi như vậy: “Không cần đâu ạ, để Triệu Phượng Tiên tìm bà ta đi.”

Triệu Phượng Tiên giày vò không bao lâu, đương nhiên, cô cũng để cho Lý Mỹ Ngọc cảm nhận một chút trước kia khi cô ở nhà họ Hà, làm sao có thể sống qua ngày ở trong tay Triệu Phượng Tiên.

Mã Ái Vân cũng không muốn giúp Lý Mỹ Ngọc, chỉ là ở trước mặt Giang Nguyệt Vi dù sao cũng phải để ý đến mặt mũi của cô một chút, hiện giờ cô nói không cần, vậy bà đương nhiên cũng sẽ không giúp đỡ: “Được, vậy thì mẹ mặc kệ vậy, chờ Chính Hoa khi nào trở về, con tranh thủ gọi điện thoại nói với mẹ một tiếng nhé.”

Giang Nguyệt Vi trả lời bèn cúp điện thoại, cô từ cửa canh gác đi ra, do dự một hồi, lại trở về nói với chiến sĩ vừa rồi: “Đồng chí, chồng của tôi đến biên giới đã gần hai tháng không có tin tức, gần đây trong lòng tôi rất lo lắng, lúc này không phải sắp qua năm mới rồi sao, tôi muốn tìm giáo viên của tiểu đoàn 1 Hoàng Chính Thành hỏi thăm tình hình một chút, có thể phiền anh thông báo một tiếng hay không?”

Vừa rồi Giang Nguyệt Vi đã xuất trình giấy tờ tùy thân, lính gác cửa tiểu đoàn biết chồng của cô là Tưởng Chính Hoa gần đây ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên cũng không làm khó cô, rất nhanh gọi điện thoại, thế nhưng vừa mới gọi thì anh ta lại lập tức buông điện thoại xuống.

Giang Nguyệt Vi cho rằng anh ta không đồng ý, đang muốn hỏi, lính gác cửa tiểu đoàn kia liền lập tức chỉ ra bên ngoài: “Thầy Hoàng tới rồi.”

Giang Nguyệt Vi quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục vừa nói chuyện vừa đi đến bên này, cô nhìn một chút, rất nhanh đã thấy được Hoàng Chính Thành, cô không chút suy nghĩ vội đi đến.

Giang Nguyệt Vi đi tới bên cạnh hai người, muốn lên tiếng thế nhưng thấy bọn họ còn đang nói chuyện nên cô lại ngại cắt ngang cuộc trò chuyện vì thế chỉ đứng ở một bên chờ đợi.

Hoàng Chính Thành thấy thế, liền dừng cuộc đối thoại trước, ánh mắt nhìn về phía cô: “Đồng chí này, cô có việc gì sao?”

Giang Nguyệt Vi nhìn ông mở lời thì âm thầm vui vẻ, bèn lặp lại lời vừa rồi với lính gác kia một lần nữa, sau đó lại nói: “Trước khi đi đồng chí Tưởng Chính Hoa đã bảo nếu như tôi có việc đến tìm ngài, gần đây trong lòng trò rất lo lắng, bây giờ không phải cũng sắp đến tết rồi sao, bên kia anh ấy cũng không có tin tức gì, ngài có thể giúp tôi hỏi thăm tình huống bên kia của anh ấy không ạ?”

Hoàng Chính Thành biết Tưởng Chính Hoa trước khi xuất phát đã dặn dò, thế nhưng bọn họ xuất phát còn chưa tới hai tháng, bình thường nếu như thật sự xảy ra việc thì bên kia nhất định sẽ báo về, hiện giờ không có tin tức thì chính là tin tức tốt, huống chi nếu như người nhà nào cũng vì nguyên nhân này mà yêu cầu gọi điện thoại ra tiền tuyến, vậy thì tiền tuyến sẽ bận rộn thành bộ dạng gì đây.

Ông nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, biết cô tuổi còn nhỏ, cũng vừa mới tới đơn vị, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, trong lòng lo lắng cũng bình thường, cho nên an ủi: “Cô đừng lo lắng, tiền tuyến quả thật không dễ liên lạc, cho nên bình thường không có việc gì bọn họ sẽ không gọi điện thoại trở về, hiện tại cậu ấy không có liên lạc với cô, chứng tỏ trước mắt hết thảy đều tốt, cô an tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Người còn lại cũng nói: “Thật sự như vậy, các cô là vợ lo lắng là bình thường, thế nhưng cô phải tin tưởng chiến sĩ của chúng ta.”

Giang Nguyệt Vi biết những lời bọn họ nói chỉ là an ủi, gần đây cô ăn không ngon ngủ cũng không yên, đi học thỉnh thoảng còn có thể thất thần, nếu như hôm nay không biết tin tức về anh, phỏng chừng trở về cô lại sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất: “Vậy nếu không mọi người giúp tôi hỏi thăm một chút tình huống tiền tuyến được không, nếu như tình hình ở tiền tuyến tốt, tôi sẽ coi như anh ấy cũng tốt.”

Hoàng Chính Thành vẫn luôn cảm thấy Giang Nguyệt Vi không nghe rõ ý tứ của mình, lại lặp lại cho cô một lần nữa, thế nhưng cô vẫn kiên trì muốn biết tình hình, Hoàng Chính Thành có chút không vui thế nhưng lúc trước cũng được Tưởng Chính Hoa dặn dò, cho nên để cho cô đi theo vào văn phòng doanh trại, giải thích tình huống với chính ủy, sau đó cầm điện thoại gọi đến tiền tuyến.

Ngay từ đầu Hoàng Chính Thành nghe điện thoại nghe nói tình hình tiền tuyến tốt, bạo loạn đã tiến vào hồi kết, thần sắc ông còn rất vui vẻ thế nhưng trong nháy mắt, ông liền cười không nổi.

Giang Nguyệt Vi nhìn ông thay đổi sắc mặt, trong lòng đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ bên kia thật sự là đã xảy ra chuyện?

Đang nghĩ ngợi, liền nghe Hoàng Chính Thành nói: “Người của tiểu đoàn 1 thế nào rồi?”

Loading...