Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:51:10
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trước trước khi kết hôn Tưởng Chính Hoa từng nói với Giang Nguyệt Vi, nơi ở của anh ổn định, không còn thường xuyên làm nhiệm vụ như trước kia, thế nhưng hiện tại bọn họ kết hôn mới hơn hai tháng, còn ở trong thời gian tân hôn, anh lại không giữ lời trước, cho nên bây giờ anh vẫn chưa biết phải mở lời nói với Giang Nguyệt Vi như thế nào.
Nói cho cô biết lại sợ cô buồn lòng, cũng sợ cô lo lắng, thế nhưng loại chuyện này không nói cho cô biết chắc chắn cũng không được, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy vẫn là nói thẳng ra thì tốt hơn.
Sau khi rửa bát xong, Tưởng Chính Hoa bèn kéo một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh người phụ nữ, đưa tay gập lại quyển sách của cô lại: “Vợ ơi, anh muốn nói với em một chuyện.”
Giang Nguyệt Vi quay đầu, nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy?”
Tưởng Chính Hoa kéo tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve,, nhìn đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Ngày mốt anh sẽ dẫn tiểu đoàn ra ngoài làm nhiệm vụ, đi chi viện biên giới.”
Tuy rằng Giang Nguyệt Vi trước khi gả cho Tưởng Chính Hoa đã nghĩ đến nhất định có một ngày sẽ như vậy, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy, vì thế sau khi nghe xong cũng ngẩn người một chút: “Anh, sắp ra ngoài làm nhiệm ư?”
Tưởng Chính Hoa nhìn phản ứng của cô, trong lòng căng thẳng, vội vàng nhắc tới chuyện bồi dưỡng của đoàn trưởng bọn họ với cô: “Đây là một cơ hội rất tốt, người khác muốn còn chưa có, nếu như hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, huân chương công trạng của anh lại có thêm một khối, đến lúc đó em tiến vào đại viện quân khu nội thành lại tiến lên một bước, có phải hay không?”
Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong, trong lòng có chút căng thẳng, bọn họ ở chỗ này, những người nhà cấp tiểu đoàn đều ở trong viện người nhà ở nơi đóng quân, mà người nhà cấp tiểu đoàn trở lên đều ở trong đại viện nội thành, anh muốn cố gắng theo phương hướng này, muốn cho cô ở trong nội thành, muốn cho cô cuộc sống tốt hơn.
Anh có hoài bão Giang Nguyệt Vi tất nhiên vui vẻ thế nhưng trước mắt cô lo lắng không phải là anh có thể thăng chức hay không, mà là an toàn của anh.
“Vậy nhất định rất nguy hiểm đúng không?” Cô cắn môi, có chút lo lắng nhìn anh.
Tưởng Chính Hoa lúc này mới ý thức được cô đang lo lắng cái gì, chỉ cười nhẹ nhàng vỗ tay cô: “Em đừng lo lắng, đám ăn trộm kia trước kia anh đã từng giao thủ với bọn họ, ạn rất quen thuộc với tính cách trộm cắp của bọn họ, cho nên anh khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ bình an về nhà.”
Giang Nguyệt Vi làm sao có thể không lo lắng, tuy rằng bây giờ là thời đại hòa bình, thế nhưng mặc kệ ra ngoài làm nhiệm vụ như thế nào cũng đều nguy hiểm, song anh là một chiến sĩ, bảo vệ đất nước là sứ mệnh cả đời của anh, lo lắng trong lòng cô cũng chỉ có thể đè xuống, dù sao cũng không thể để cho anh ở bên kia còn phải lo lắng cho cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười cười: “Em tin anh, chỉ có điều đao thương không có mắt, anh nhất định phải đồng ý với em bảo vệ bản thân mình thật tốt, bất kể lúc nào cũng phải nhớ rõ anh còn có cha mẹ còn có vợ. An toàn phải được đặt lên hàng đầu, anh có biết không?”
Cô nói vô cùng nghiêm túc, bầu không khí liền trở nên có chút nặng nề, Tưởng Chính Hoa cong môi cười: “Yên tâm đi, anh sẽ luôn nhớ rõ mình có cha có mẹ còn có vợ, em tốt như vậy sao anh nỡ để em làm quả phụ được cơ chứ, ngẫm lại sau khi anh c.h.ế.t em sẽ đi theo người khác rồi sinh con, vậy chắc chắn anh sẽ tức giận mà đội mồ sống lại mất.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy cười “ha ha” một tiếng, tâm trạng vốn dĩ vẫn rất buồn bực, thoáng cái đã được lời nói của anh thổi tan, chuyện đã đến nước này, cô cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể đi thu dọn đồ đạc cho anh.
Lần này đi sẽ không biết bao giờ mới có thể trở về, Tưởng Chính Hoa cũng rất lo lắng cho Giang Nguyệt Vi, cô vừa mới tới bên này, bởi vì bận đi học cũng chưa thân quen với những người ở trong viện người nhà, cho nên anh và hai tiểu đoàn phó cũng đã bàn bạc xong xuôi, để cho hai người vợ của bọn họ có thời gian rảnh thì giúp đỡ chăm sóc bên này một chút.
Giang Nguyệt Vi lúc trước còn chưa từng thấy qua ba người tiểu đoàn phó, cũng chưa từng thấy vợ của bọn họ, hiện tại nghe anh nhắc đến nên có hơi sửng sốt: “Còn có một tiểu đoàn phó chưa kết hôn sao?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu ừ một tiếng: “Rạng sáng hôm sau anh sẽ xuất phát, cho nên tối mai không thể trở về, phải chỉnh trang đội ngũ.”
Giang Nguyệt Vi dạ một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ cho anh, lại nghe anh nói: “Anh không ở đây thì buổi sáng anh cứ đi theo xe mua sắm đi học, bọn họ dậy có hơi sớm, có lẽ em cũng phải dậy sớm một chút, buổi tối xe tuần tra nơi đóng quân cũng sẽ đi qua ngã ba, thời gian bọn họ có lẽ sẽ trễ một chút, anh đã nói với bọn họ rồi bọn họ sẽ đưa em về.”
“Lần này thầy Hoàng không đi theo bọn anh, nếu em có việc mà hai chị dâu cũng không làm được, vậy thì đi thẳng đến chỗ thầy ấy, thầy ấy sẽ giúp em.”
Nói xong, anh còn lấy ra bức ảnh, chỉ vào người đàn ông trên đó nói đây là giáo viên của tiểu đoàn 1.
Nghe anh nói chuyện lớn chuyện nhỏ, cô cảm thấy anh hình như coi bản thân cô trở thành một đứa nhỏ cần chăm sóc, khóe môi Giang Nguyệt Vi bất giác cong lên.
Trước kia khi còn ở nhà họ Hà, mỗi ngày đều là cô sắp xếp công việc, lớn thì là đủ loại bàn tiệc, nhỏ thì là phải giặt một bộ đồ lót, bận rộn hệt như con quay cũng không có ai cảm ơn lấy một câu, thế nhưng từ sau khi Tưởng Chính Hoa kết hôn mới cảm nhận được, thì ra cô cũng có thể hưởng thụ sự sắp xếp của người khác, hưởng thụ sự chăm sóc của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-68.html.]
“Điện thoại anh không thể để lại cho em, nếu như có thời gian anh sẽ gọi điện thoại về, nếu như trường học có người bắt nạt em cũng có thể nói với thầy Hoàng...”
Anh vẫn cứ nói, Giang Nguyệt Vi cũng chỉ lắng nghe, một bên thu dọn một bên thỉnh thoảng đáp đôi ba câu, chờ đến khi cũng sắp thu dọn xong, nghe anh còn muốn nói tiếp, Giang Nguyệt Vi không nhịn nổi được nữa, một tay nắm lấy cánh tay anh, kiễng chân trực tiếp cắn lấy môi anh, chặn miệng anh lại.
Chuyện sau đó, cũng không phải chuyện Giang Nguyệt Vi có thể khống chế, sau đó cô mới phát hiện bản thân dùng miệng ngăn anh không cho anh nói chuyện, thật sự là một chuyện vô cùng ngu ngốc.
Anh bị quyến rũ bắt đầu thay đổi cách giày vò, giống như muốn xoa nát cô, lúc cô kêu mệt không muốn phối hợp, anh liền thở dốc bên tai cô nói: “Anh hễ đi thì không biết còn phải làm hòa thượng bao nhiêu ngày, em không đau lòng cho anh cũng nên thương xót anh đi chứ.”
Giang Nguyệt Vi bị anh nói cho ngẩn người, cuối cùng cũng đành mặc cho anh hành động, dù sao người làm việc vất vả cũng không phải cô, đến nửa đêm, anh cũng chưa kết thúc còn cô ngủ lúc nào cũng không hay biết.
Ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi đi theo anh ngồi lên xe mua sắm của đơn vị, lái xe là hai chiến sĩ, bọn họ đều biết tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 sắp ra nhiệm vụ, vợ anh còn đang đi học, hiện tại nhìn thấy người thật nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, làn da cũng trắng nõn, giống như một cô gái nhỏ, đứng chung một chỗ với tiểu đoàn trưởng Tưởng quả thật giống như mỹ nữ và dã thú.
Đương nhiên, bọn họ chỉ là nghĩ như vậy ở trong lòng nào có thể nói ra như vậy.
Giang Nguyệt Vi và hai chiến sĩ hỏi han đôi ba câu thì bọn họ cũng xuất phát, xe đơn vị mua vốn dĩ là không đi qua trạm trường bọn họ, nhưng mà con đường bọn họ thường xuyên đi cũng cách trạm trường học không xa, cho nên bọn họ dứt khoát rẽ một vòng đến con đường trạm đó, để cô xuống trạm đó.
Xe đi rồi, anh cũng đi theo xe, chờ chiếc xe biến mất trong tầm mắt, Giang Nguyệt Vi mới xoay người đi học.
Thời điểm vào lớp học đã trễ một chút, cô vừa ngồi xuống, Chúc Tiểu Lan liền chỉ vào Hạ Đan Đan ở phía sau bên kia cho cô xem, cười nói: “Trước khi cậu vẫn chưa tới, Lâm Ngọc Đình đã cãi nhau với hai người bọn họ.”
Giang Nguyệt Vi đặt túi xách lên, cũng quay đầu lại nhìn bên kia một cái, Hạ Đan Đan và Hà Thải Miêu ngồi cùng bàn, Lâm Ngọc Đình ngồi ở trước mặt bọn họ, lúc này bừng bừng chính khí cắn môi.
Cô nở nụ cười, cũng không trách Lâm Ngọc Đình tức giận, nếu cô gặp phải loại “chiến hữu phản bội” này thì cũng sẽ tức giận, rõ ràng đã nói cùng một mặt trận, kết quả lại một mình mình lại bị ném lại phía sau, là ai thì cũng sẽ tức giận mà thôi.
Đương nhiên cô không thể tùy tiện nói người khác gian lận, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng để cô tốn thời gian, cô rất nhanh thu ánh mắt về, tập trung tinh thần vào học hành.
Hôm qua phát lại đề thi ngữ văn, đề thi các môn khác hôm nay cũng liên tục phát xuống, cả một ngày hôm nay Giang Nguyệt Vi đều xem lỗi sai của mình, các môn khác còn tốt, chỉ là môn toán sai rất nhiều, cô vốn định xin Ngô Tử Xuân chỉ dạy, thế nhưng ngẫm lại lần trước Tưởng Chính Hoa nói Ngô Tử Xuân có lẽ có ý với cô nên đã bỏ đi suy nghĩ này.
Lên lớp xong một ngày, cuối cùng cũng đến lúc tan học, nhân viên nhà trường đưa tới thư từ, những loại chuyện bình thường này cũng không liên quan gì đến Giang Nguyệt Vi, thế nhưng không ngờ rằng lần này lại có thư của cô.
Lúc Giang Nguyệt Vi nhận được thư mới nhớ rõ, thì ra trước đó cô đã viết thư cho Nguyệt Hà một lần, lúc ấy để lại địa chỉ trường học, hiện giờ Nguyệt Hà đã viết lại thư cho cô.
Đã hơn một tháng không có tin tức của cô bé, Giang Nguyệt Vi vội vàng mở thư ra nhìn một chút, trong thư cô bé nói đã tìm được việc làm trong huyện, ở trong xưởng dán hộp giấy, bạn bè rất quan tâm cô bé, bảo Giang Nguyệt Vi đừng lo lắng cho cô bé nữa, mặt khác lại nhắc tới vụ án của Hà Hiểu Phong, đến bây giờ tòa án cũng chưa có phán quyết.
Trước kia Giang Nguyệt Vi chưa từng gặp qua loại chuyện này, chưa từng nghĩ làm một vụ án thì ra phải chờ lâu như vậy, thế nhưng dù sao Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý cũng trốn không thoát được, việc này cô cũng không nóng vội, thư xem đến cuối cùng, cô không thấy nhắc tới nhà họ Giang, một câu cũng không có.
Giang Nguyệt Vi mỉm cười, vẫn là Nguyệt Hà hiểu rõ cô, biết cô không muốn biết chuyện về nhà họ Giang, cho nên một câu cũng không nói, cô rất nhanh cất bức thư đi, sau đó ngồi xe chạy tới ngã ba nơi đóng quân, đến giao lộ xe còn chưa tới, cô liền tự mình đi về phía trước, sau đó ở nửa đường gặp được xe tuần tra nơi đóng quân.
Lúc Giang Nguyệt Vi về đến nhà phát hiện trong phòng trống không, bếp cũng không có lửa, lúc này mới ý thức được chồng cô đêm nay thật sự không trở về, một mình cô ở nhà cũng không muốn nấu cơm, chỉ đơn giản nấu một bát mì ăn tạm, vừa ăn xong, vợ của hai tiểu đoàn phó đã đến bên này gõ cửa.
Bởi vì Tưởng Chính Hoa đã nói với cô trước, cho nên cô biết được bọn họ một người tên là Trương Ái Phương, người còn lại tên là Vương Đông Mai, tuổi tác đều lớn hơn cô bốn tuổi, bọn họ đều ở tòa nhà 1, cách tòa nhà số 3 quả thật cũng không xa, vài phút đã tới.
Đàn ông trong nhà đều cùng nhau lên tiền tuyến, đề tài cũng nhiều hơn, Giang Nguyệt Vi trước kia chưa từng tiếp xúc với người làm lính, cũng chưa từng thấy chồng nhà mình tiến lên tiền tuyến, hiện tại vừa mới kết hôn với Tưởng Chính Hoa, hai thứ này đều có hết, cho nên vấn đề cần hỏi cũng nhiều.
Hiện tại người của tiểu đoàn 1 còn chưa đi Giang Nguyệt Vi đã như vậy, Trương Ái Phương cảm thấy hình như cô quá lo lắng, bèn an ủi cô: “Cô phải tin tưởng chồng của mình, cậu ấy còn trẻ như vậy đã đi đến vị trí hiện tại, đầu óc kia khẳng định là rất tốt, chuyện cậu ấy đã đồng ý với cô chắc chắn có thể làm được.”