Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:51:07
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ như vậy, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Giang Nguyệt Vi liền vội vàng muốn trở về kể chuyện này cho chồng nghe, thế nhưng, Trần Vĩ Lượng còn ở trên bục giảng nói một số lời khen ngợi, nói xong, cuối cùng vậy mà lại tới khen riêng cô.

“Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ nhất chính là bạn học Giang Nguyệt Vi, cơ sở học tập của bạn ấy yếu kém, thế nhưng bạn ấy thật sự rất cố gắng, thường xuyên hỏi giáo viên chúng tôi các câu hỏi, tôi cũng thấy được tiềm lực rất lớn từ trên người bạn ấy, tôi hy vọng mọi người cũng có thể học tập đồng chí Giang Nguyệt Vi, không hiểu nhất định phải hỏi.”

Giang Nguyệt Vi nghe thấy cảm giác có một chút xấu hổ, hơn nữa hình như vô hình trung còn có chút cừu hận, cô thậm chí còn cảm giác được từng ánh mắt ở đằng sau đang nhìn chằm chằm cô.

Trần Vĩ Lượng ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, ông chỉ cảm thấy Giang Nguyệt Vi là học sinh thật sự cố gắng, nếu như trong lớp mỗi người đều giống như cô, đến lúc đó thi đại học trường bọn họ cũng sẽ có hy vọng, cho nên ông lại nói: “Đề thi lần này tương đối đơn giản, đến cuối kỳ thi chúng tôi sẽ tăng thêm chút độ khó, đương nhiên phần thưởng cũng sẽ tăng lên, đặc biệt là vị trí thứ nhất, cho nên, các đồng chí, tiếp tục cố gắng nhé!”

Mọi người vỗ tay “bôm bốp”, cuối cùng tiễn Trần Vĩ Lượng đi, hôm nay giờ tan học bị kéo dài một khoảng thời gian, lúc này trời bắt đầu sẩm tối, mọi người cũng vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học.

Giang Nguyệt Vi vừa nói với Chúc Tiểu Lan thành tích lần này vừa thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong hai người đang định đi ra ngoài, bất thình lình nghe được phía sau từ từ truyền đến một câu.

“Chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi mà, này cũng có thể thi hơn bốn trăm điểm, nếu nói không gian lận thì ai tin được đây?”

Lời này nói quá rõ ràng, Giang Nguyệt Vi theo tiếng nói nhìn sang, thì thấy Hạ Đan Đan cùng hai chị em của cô ta cũng đang thu dọn ở đằng sau.

Trong phòng học hiện tại chỉ còn lại năm người các cô, cho nên câu nói vừa rồi cũng là ba người cô ta nói.

Giang Nguyệt Vi không cần nghĩ cũng biết câu nói kia là đang hướng về phía cô, giống như là để khiêu khích, Hạ Đan Đan nhìn thấy cô nhìn sang, cụp mắt cười nói với hai cô gái kia: “Có thể gian lận cũng là một loại bản lĩnh, có vài người gian lận cũng không gian lận được nhiều điểm như vậy.”

Lời nói quái gở ở trong phòng học trống không đặc biệt vang dội, Giang Nguyệt Vi khẽ nhíu mày, còn chưa nói cái gì thì Chúc Tiểu Lan đã vội vàng đáp trả: “Hạ Đan Đan, cô nói cho rõ ràng, ai gian lận chứ?”

Hạ Đan Đan miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Chúc Tiểu Lan một cái, khóe môi chế nhạo: “Tôi cũng không có nói cô, cô sốt ruột cái gì? Chờ lần sau cô cũng gian lận được điểm cao, tôi lại nói cô cũng không muộn.”

Chúc Tiểu Lan nghe vậy trong nháy mắt nghẹn lại, cô ấy nghẹn đến mức cả mặt đều đỏ bừng nhìn Giang Nguyệt Vi, trong lòng phẫn nộ, kéo tay Giang Nguyệt Vi: “Nguyệt Vi, chúng ta đi, đừng để ý tới bọn họ.”

Hạ Đan Đan nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Làm việc xấu lòng lo ngay ngáy.”

Giang Nguyệt Vi chưa từng nghĩ tới thành tích thi của mình không bị giáo viên nghi ngờ vậy mà lại nhận được sự nghi ngờ của Hạ Đan Đan trong lớp đầu tiên, điểm số này, tuy rằng chỉ là đại biểu cho thành tích tạm thời, thế nhưng cũng là kết quả cô vất vả cực khổ một tháng thật sự cố gắng mà có, cũng không phải cô gian lận mà thành.

Một cậu nhẹ nhàng của Hạ Đan Đan muốn xóa bỏ thành quả của cô, còn muốn đem tội danh không có căn cứ đặt lên đầu cô. Hôm nay nếu như cô không nói cho rõ ràng, phỏng chừng ngày mai cả lớp cũng sẽ nghi ngờ thành tích của cô có phải gian lận hay không mới đạt được.

Giang Nguyệt Vi ném túi xách xuống cất bước đi đến trước mặt ba người, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Nếu theo như lời các cậu vừa rồi nói, đồng chí Hạ Đan Đan thi được vị trí thứ nhất, cho nên thành tích của cô ấy cũng là cô ấy gian lận sao?”

Hạ Đan Đan còn chưa lên tiếng, nữ sinh ở một bên lập tức nở nụ cười: “Cô đùa cái gì vậy, Đan Đan là học sinh trung học, người ta là người có cơ sở, đâu có giống với học sinh tiểu học như cậu, cậu không biết xấu hổ mà còn dám đi so với cô ấy?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy ánh mắt nghiêm nghị nhìn người nói chuyện: “Nếu cô ấy là học sinh trung học, nền tảng giỏi như thế, vậy thì vì sao không trực tiếp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cuối năm nay luôn mà còn nhất định phải chờ thêm nửa năm giống học sinh tiểu học như tôi?”

Lời này cô vừa nói ra ngay lập tức khiến ba người kia trong nháy mắt sửng sốt.

Hạ Đan Đan lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Tôi thích đấy, tôi thích tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mùa hè tới thì làm sao?”

Giang Nguyệt Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Đan Đan, nở nụ cười: “Không, cô không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cuối năm nay là bởi vì cơ sở của cô cũng tệ hại, không khác gì học sinh tiểu học như tôi, cho nên phải đợi thêm nửa năm nữa, cùng một nền tảng tệ hại như nhau, cô đạt được vị trí thứ nhất chính là thực chí danh quy, tôi đạt được vị trí thứ hai chính là gian lận sao chép, nếu như cô có chứng cứ thì bây giờ chúng ta đi tìm thầy Trần đi.”

Cô vừa nói vừa vươn tay kéo Hạ Đan Đan muốn lôi ra ngoài.

Hạ Đan Đan nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cô, sợ tới mức không ngừng ra sức vùng khỏi tay cô: “Ai, ai rảnh đi với cô chứ, tôi phải về nhà.”

Cô vừa rồi chỉ là thuận miệng trả lời Lâm Ngọc Đình một chút mà thôi, ai biết được người phụ nữ Giang Nguyệt Vi này luôn không nói lời nào vậy mà lại hung dữ như vậy, muốn kéo cô ta đi gặp giáo viên, cô ta không thể đi được, dù sao cũng không phải cô ta nói Giang Nguyệt Vi gian lận trước.

Nghĩ đến đây, Hạ Đan Đan cầm lấy cặp sách muốn đi ra ngoài, song lại bị Giang Nguyệt Vi giữ lại: “Vừa rồi mắng hăng say lắm mà sao bây giờ lại chạy nhanh như vậy?”

Hạ Đan Đan tức giận đến đỏ mặt: “Tôi không có mắng cô gian lận, ai mắng cô thì cô đến tìm người đó đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-67.html.]

Nói xong, vùng thoát khỏi tay Giang Nguyệt Vi, kéo tay Hà Thải Miêu bỏ đi thẳng.

Lâm Ngọc Đình ngay lập tức trợn tròn mắt, bởi vì vừa rồi chính là cô ta nói Giang Nguyệt Vi gian lận đầu tiên, cô ta càng không ngờ rằng Hạ Đan Đan vậy mà kéo Hà Thải Miêu đi trước, còn bỏ cô ta một mình ở chỗ này.

Giang Nguyệt Vi thầm lén nở nụ cười, thì ra tình bạn của mấy người bọn họ dễ dàng bị phá vỡ như vậy, cô mặt lạnh nhìn nữ sinh kia: “Cô là cùng tôi đi tìm thầy Trần hay là phải xin lỗi tôi ngay bây giờ?”

Chúc Tiểu Lan lập tức nói thêm: “Đương nhiên chính là đi tìm thầy Trần rồi nói xin lỗi chứ.”

Lâm Ngọc Đình đột nhiên bị bạn bè ngày xưa vứt bỏ, bây giờ lại bị Giang Nguyệt Vi ép như vậy, ngay lập tức nói xin lỗi.

Sắc trời đã muộn, Giang Nguyệt Vi cần trở về gấp, sau khi nữ sinh này xin lỗi, cô cũng không muốn truy cứu, sau khi đóng cửa sổ cũng theo Chúc Tiểu Lan ra khỏi lớp học.

Ra khỏi lớp học, Chúc Tiểu Lan cũng có chút không thể tin được vừa rồi Hạ Đan Đan bị Giang Nguyệt Vi dọa sợ, cô ấy càng không ngờ được Giang Nguyệt Vi luôn luôn dịu dàng bỗng chốc có thể trở nên vô cùng hung dữ như vậy.

Thế nhưng hung dữ mới tốt, như vậy mới không bị người khác bắt nạt: “Cô ta đúng là nên mắng, cậu cũng không chọc cô ta, bỗng nhiên cứ nói người khác gian lận, thật không tài nào hiểu được.”

Giang Nguyệt Vi cũng không biết vì sao mấy người kia vô cớ nói cô gian lận, bởi vì dù sao bọn họ cũng không thân quen, nghĩ tới nghĩ lui, có thể bởi vì cô và Hạ Đan Đan là quan hệ cạnh tranh, nếu không thì Hạ Đan Đan cũng không làm như vậy.

Hai người nói chuyện một lát cũng đã đến cổng trường, đường về nhà của mỗi người cũng không giống nhau, đến cửa Giang Nguyệt Vi và Chúc Tiểu Lan bèn tách nhau ra.

Giang Nguyệt Vi vội vàng đi đến trạm xe buýt, kết quả nhìn thoáng qua mới phát hiện chiếc xe trước đó đi qua, chiếc xe tiếp theo còn phải chờ hơn hai mươi phút, cô đang do dự có nên đi bộ đến ngã ba hay không, kết quả phát hiện anh đang lái xe chậm rãi dừng ở trước trạm.

Giang Nguyệt Vi vội vàng lên xe, vừa lên xe, anh liền nói: “Hôm nay hình như có chút muộn, anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì.”

Bỏ qua một chút sóng gió nhỏ vừa rồi của Hạ Đan Đan, Giang Nguyệt Vi kể chuyện về bảng điểm hôm nay và Trần Vĩ Lượng lại dạy quá giờ với anh, sau đó lấy ra bảng điểm và giải thưởng của mình, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh xem, đứng thứ hai của lớp nha, cũng là đứng thứ hai của ban khoa học xã hội, mặc dù bọn em chỉ có hai lớp mà thôi.”

Giọng nói của cô lộ ra sự sung sướng, đáy mắt mang theo chờ mong nhìn sang, Tưởng Chính Hoa nhướng mày, rất nhanh nhận lấy bảng điểm trong tay cô, tổng điểm bốn trăm lẻ ba điểm được viết ở phía trên.

Đằng sau mấy con số lạnh như băng, anh biết ẩn chứa rất nhiều tâm huyết và nỗ lực của cô, cho nên, cô vui vẻ là chuyện hiển nhiên, anh quay đầu nhìn người phụ nữ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, chân thành khen ngợi: “Vợ anh thật lợi hại!”

Giang Nguyệt Vi nghe anh khen ngợi, tâm trạng vừa rồi bị Hạ Đan Đan quấy rầy trong nháy mắt đã tốt lên, Trần Vĩ Lượng khen cô, Chúc Tiểu Lan cũng khen cô, nhưng cũng không vui vẻ và thỏa mãn giống như anh khen cô.

Nghĩ đến lần trước Dương Tiểu Quả mượn danh nghĩa tiến bộ muốn tặng bút cho anh, Giang Nguyệt Vi rất nhanh đã đưa cây bút kia tặng cho anh: “Đây là chiến lợi phẩm của em, bây giờ tặng nó cho anh, sau này amh viết chữ thì dùng nó, thời điểm dùng nó thì nhớ đến em, không thể không nhận đâu đấy!”

Đây là món quà đầu tiên vợ tặng cho anh, hơn nữa còn có giá trị kỷ niệm như vậy, Tưởng Chính Hoa làm sao có thể không nhận, anh nhận lấy bút, đặt vào túi áo ở trước n.g.ự.c mình, sau đó nghiêng người tiến về phía cô, trên gò má phấn hồng mạnh mẽ hôn một cái: “Ừm, nhất định phải nhận!”

Trạm xe buýt này cách trường học cũng khá gần, lúc này trời còn chưa tối hẳn, bên ngoài còn có người qua lại, anh đột nhiên hôn như vậy khiến nhịp tim của Giang Nguyệt Vi đập nhanh hơn, theo bản năng cô nhìn ra ngoài, cũng may lúc này bên ngoài không có ai nhìn thấy.

Tưởng Chính Hoa nhìn bộ dáng hơi thất thố của cô, cười nói: “Chúng ta đã đăng ký nhận giấy kết hôn rồi, ban ngày hôn một chút cũng không mất mặt, em trốn cái gì chứ?”

Hôn đương nhiên không mất mặt, thế nhưng Giang Nguyệt Vi sợ anh lại đột nhiên làm loạn, da mặt cô mỏng, vì thế vội vàng bảo anh lái xe rời đi.

Thời gian tan học bị kéo dài, về đến nhà cũng đã muộn, Giang Nguyệt Vi bèn không định nấu cơm, đơn giản cô chỉ nấu một nồi mì cà chua, ăn xong lại giống như thường ngày lấy sách giáo khoa ra ôn tập và chuẩn bị bài.

Tưởng Chính Hoa thu dọn bàn, sau đó bê bát vào phòng bếp rửa sạch, anh vừa rửa vừa nghĩ đến chuyện đoàn trưởng nói với anh hai hôm nay.

Biên giới phía Nam hỗn loạn, trung đoàn bọn họ nhận được nhiệm vụ phải đưa một tiểu đoàn sang biên giới để chi viện, cho nên hai ngày nay mở cuộc họp, đoàn trưởng trực tiếp nói với anh, bởi vì anh từng giao thủ với quân địch, cho nên quyết định lần này do tiểu đoàn 1 của bọn họ xuất chiến chi viện, ngày mốt liền xuất phát.

Đồng thời đoàn trưởng cũng ngầm nhắc tới chuyện sang năm ông có thể phải “bồi dưỡng” một năm, chuyện sau này ông không nói rõ, thế nhưng trong lòng Tưởng Chính Hoa rất hưng phấn, bởi vì anh biết đến lúc đó đoàn trưởng bồi dưỡng thì chức vụ sau này sẽ để trống nên ba tiểu đoàn trưởng bọn họ ai nấy cũng có cơ hội.

Song tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, anh cũng biết chỉ có công trạng chiến đấu trên chiến trường mới là ổn định nhất, hiện giờ cơ hội của anh đã tới, vì vậy anh không muốn bỏ qua.

Chỉ là lần này bọn họ cũng không biết khi nào mới có thể bình ổn bạo loạn, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, nói cách khác, chính là ngày quay lại không thể xác định.

Loading...