Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:51:02
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Châu Trưởng Binh nhíu mày, chỉ vào Tưởng Chính Hoa: “Có ý kiến gì thì mau nói đi, cái nồi này tôi không cõng đâu.”
Mấy người làm sao lại không biết xấu hổ mà đưa ra ý kiến, chỉ hỏi Châu Trưởng Binh: “Tình huống của ngài ấy thế nào, vì sao tới nơi này nấu cơm, ngài ấy khi nào thì đi? Không phải vẫn tính toán hỗ trợ đi xuống chứ?”
Châu Trưởng Binh hừ một tiếng, Tưởng Chính Hoa đương nhiên sẽ không tiếp tục hỗ trợ, nhưng dù sao mấy ngày này nhất định là phải ở đây: “Nhanh nhanh nhanh, mấy người các cậu độc thân học một chút, người ta học nấu cơm cho vợ người ta, các cậu học nhiều một chút, nói không chừng qua năm mới cũng có thể lấy được vợ.”
Lần này mọi người đều biết, tiểu đoàn trưởng của bọn họ vì muốn nấu cơm phụ giúp cho vợ của mình, chạy tới cùng Châu Trưởng Binh học nấu cơm, ôi ôi dạ dày của bọn họ, tiểu đoàn trưởng nấu ra những món ăn rất khó nuốt, mấu chốt là anh còn không biết món nào là anh làm như thế nào, tránh cũng tránh không được, bọn họ giận mà không dám nói.
Đồng thời cũng biết, người đàn ông luôn luôn nghiêm mặt đem bọn họ huấn luyện đến muốn c.h.ế.t muốn sống, thế nhưng lại thương vợ như vậy, một đám chiến sĩ lúc này thật hâm mộ vợ người ta, nếu tiểu đoàn trưởng đối với bọn họ có thể tốt một phần mười so với đối với vợ thì tốt rồi, bọn họ cũng không cần huấn luyện đến mệt mỏi, bán sống bán c.h.ế.t như vậy.
Bọn họ oán thầm Tưởng Chính Hoa cái gì cũng không biết, hơn nửa tháng sau, thời gian đã vào tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh, anh ở bên này cũng học được bảy tám phần, làm ra đồ ăn không thể nói là ăn rất ngon, nhưng tuyệt đối có thể ăn.
Người của tiểu đoàn 1 nghe được tin tức này trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ cuối cùng cũng được giải phóng, Châu Trưởng Binh cũng nhanh chóng đem mấy món ăn ngon phối hợp với nguyên liệu nấu ăn cho Tưởng Chính Hoa, vui mừng đưa anh ra khỏi ban bếp núc, nghĩ thầm đừng để anh ở chỗ này gây tai họa cho toàn bộ đồ ăn của y.
Hôm nay Giang Nguyệt Vi tan học trở về, vừa vào nhà theo bản năng đi vào phòng bếp, ai ngờ vừa mở nắp nồi ra, phát hiện trong nồi đã có thức ăn, cô quay đầu lại hỏi anh: “Anh lại đi căn tin mua cơm à?”
Tưởng Chính Hoa nghe thế liền nhíu mày, nhưng giọng nói có chút đắc ý: “Không có, là anh tự làm.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy có chút kinh ngạc: “Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?”
“Anh từ rất sớm đã biết nấu ăn rồi, chỉ là em không phát hiện ra mà thôi.”
Tưởng Chính Hoa nói, sau đó lại ho nhẹ một tiếng: “Không nói nữa, em nếm thử trước xem mùi vị thế nào, nếu không tốt thì để lần sau anh sẽ làm tốt hơn.”
Giang Nguyệt Vi thật sự rất bất ngờ, bình thường anh đều ăn cơm ở bộ đội, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ ăn cơm đều là ăn tạm, rất ít khi tự mình chủ động đi nấu cơm, ai biết bây giờ sau khi kết hôn lại biết nấu cơm, học được từ khi nào sao cô lại không biết.
Đồ ăn trong nồi hơi lạnh, Giang Nguyệt Vi hâm nóng đồ ăn rồi mới bưng ra, cô thử vài miếng, phát hiện mùi vị thật sự rất ngon.
Canh sườn tuy rằng sẽ không thể có trắng sữa như vậy, nhưng hương vị thịt rất ngon, màu sắc của gà cắt trắng mặc dù không có vàng như vậy, nhưng thịt lại tươi ngon, nước tương bên cạnh cũng được làm ra rất có hình có dạng, thịt luộc có màu ngon mắt, ngoại trừ cho muối hơi nhiều ra, cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Tưởng Chính Hoa nhìn cô ăn một hồi lâu cũng không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng, anh trước sau cộng lại cũng học hơn nửa tháng, nếu một chút cũng không hợp khẩu vị, vậy không phải uổng phí sao?
“Thế nào, có được không?” Anh nhìn người phụ nữ hỏi.
Giang Nguyệt Vi chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng vào bụng, nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Cũng không tệ lắm, ăn ngon.”
Tưởng Chính Hoa nghe một câu “ăn ngon” kia của cô thì có chút không thể tin được: “Thật hay giả, em không cần vì an ủi anh mới nói, bằng không sau này anh làm sao biết để sửa.”
Giang Nguyệt Vi cười cười: “Đương nhiên là thật rồi, không ngờ chồng em thật sự lợi hại nha, học được lúc nào em cũng không biết, sau này cơm trong nhà giao cho cậu, vừa lúc em có thể dành thời gian đọc sách.”
Chỉ cần có thời gian, Tưởng Chính Hoa đương nhiên không thành vấn đề.
“Được.” Anh chính là vì sợ cô mệt mỏi nên mới học nấu ăn.
Tưởng Chính Hoa nói xong không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh buông đũa xuống, híp mắt nhìn cô: “Vậy anh có thể xin phần thưởng cho anh không?”
Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Anh muốn phần thưởng gì?”
Trong nháy mắt, đáy mắt Tưởng Chính Hoa sáng lên, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, sau đó nghiêng người qua, ghé vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Anh nấu cơm có hơi mệt, tối nay em vẫn nên ở trên đi.”
Thanh âm trầm thấp xẹt qua vành tai nhỏ nhắn, giống như một cái lông vũ nhẹ nhàng gãi, khiến cho lòng người phải phát run, Giang Nguyệt Vi cũng theo bản năng rụt vai cười rộ lên, sau đó trừng mắt nhìn anh: “Cơm nước xong rồi nói.”
Nếu cô biết anh không đứng đắn như vậy, cô đã không thèm hỏi rồi.
Tưởng Chính Hoa nghĩ đến bộ dáng ngượng ngùng lần trước cô chủ động, trong lòng đã sớm không kiềm chế được, vội vàng cơm nước xong liền nhanh chóng ôm người lên giường, sau đó lại là một đêm sênh ca.
Ngày hôm sau vợ chồng hai người đều dậy muộn, cả hai vội vội vàng vàng ăn sáng, anh liền đưa Giang Nguyệt Vi đến trường học, lúc Giang Nguyệt Vi chạy tới trường học, vừa lúc đạp chân vào phòng học, giáo viên cũng chưa tới, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chúc Tiểu Lan ngồi cùng bàn nhìn cô lần đầu tiên tới trễ như vậy, có chút giật mình, thuận miệng hỏi một chút, Giang Nguyệt Vi đương nhiên sẽ không nói thật cho cô biết, có chút chột dạ nói: “Tối hôm qua đọc sách trễ, sáng nay có chút mệt nên không dậy nổi.”
Chúc Tiểu Lan ngồi cùng bàn với Giang Nguyệt Vi một tháng, tháng này, người ta cố gắng thế nào cô đều nhìn thấy, bây giờ nghe cô nói như vậy, cũng không nhịn được nói: “Cô thật sự rất cố gắng nha, tôi quyết định rồi, một là muốn học tập cô, đêm nay trở về cũng phải đọc sách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-65.html.]
Khóe miệng Giang Nguyệt Vi giật giật, không biết xấu hổ nói tiếp, rất nhanh giáo viên ngữ văn cũng tới, lần này còn mang theo một xấp bài thi.
Giáo viên ngữ văn tên là Trần Vĩ Lượng, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cũng là chủ nhiệm lớp của bọn họ.
Đeo kính đen, thân thể có chút khô gầy, người nhìn rất sắc bén.
Ông mở miệng liền phát ra một thanh âm đặc trưng, thâm trầm: “Các đồng chí, trải qua một tháng học tập, cũng nên đến thời điểm chứng kiến kết quả của chúng ta, hôm nay cùng ngày mai, mấy lớp chúng ta sang năm thi đại học đều phải tiến hành kiểm tra cùng thi thử, có kinh ngạc hay vui mừng không?”
Dứt lời, mọi người trong nháy mắt ồ lên, bọn họ chỉ có kinh chứ không có vui, bởi vì sắp thi, bọn họ thế nhưng một chút tin tức cũng không có, giáo viên cũng không có thông báo, cứ như vậy làm phát đột kích.
Tất nhiên, họ không thể nói là không có bất ngờ.
Trần Vĩ Lượng nhìn vẻ mặt cô đơn của mọi người liền biết trong lòng bọn họ có ý kiến rất lớn, bất quá không sao cả, dù sao cuộc thi cũng phải tiến hành, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Mặc dù chỉ là thi thử thôi, nhưng nếu như đồng chí thi tốt, cũng có phần thưởng nho nhỏ.”
Mọi người nghe nói sẽ có phần thưởng, ánh mắt đều sáng lên: “Phần thưởng gì a?”
Trần Vĩ Lượng đẩy gọng kính trên mũi, ra vẻ thâm trầm: “Chờ thi xong các đồng chí sẽ biết, tôi không cho phép gian lận xuất hiện!”
Nói xong, bảo mọi người nhanh chóng thu sách lại, sau đó phát bài thi xuống. Giang Nguyệt Vi lấy được bài thi, nhanh chóng xem đề, vừa thấy đều là những thứ đã học trong một tháng này, hơn nữa rất nhiều đều là nội dung mình đã học thuộc, ánh mắt sáng lên, cầm bút viết xuống, ngoại trừ bài văn có chút khó viết ra, những đề bài khác đều nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.
Thi một tiếng rưỡi, sau khi thi xong lại lập tức thi chính trị, hai cuộc thi buổi sáng, đa số đều là nội dung cấp hai, cũng đều là học qua trong một tháng này, Giang Nguyệt Vi cảm thấy mình không có vấn đề gì lớn.
Ăn cơm trưa xong, cô liền trở về phòng học nghỉ ngơi, mặc dù Trần Vĩ Lượng không nói buổi chiều thi cái gì, nhưng tất cả mọi người đoán được hẳn là thi toán, cho nên một đám người bình thường hẳn là ở phòng học nghỉ ngơi, hiện tại tất cả đều cầm sách giáo khoa ở đó xem đề bài.
Buổi chiều học một tiết địa lý trước, sau đó đến tiết thứ hai, giáo viên toán mới ôm một xấp bài thi đi vào, anh ta cũng không nói nhảm với mọi người, phát xong bài thi liền cầm ghế ngồi trên bục giảng, hận không thể mang kính lúp theo dõi bọn họ.
Giang Nguyệt Vi học toán không tốt bằng ngữ văn, hơn nữa thầy giáo này ra đề có chút khó, cô viết cũng không mượt mà như ngữ văn, sau khi thi xong buổi chiều sẽ không có tiết, tất cả mọi người đều rời đi, cô không lập tức đi, mà cùng Chúc Tiểu Lan và nam sinh bàn sau đối chiếu các câu.
Nam sinh tên là Ngô Tử Xuân, toán học coi như không tệ, nghe cậu nói xong đáp án đại khái, Giang Nguyệt Vi cảm thấy toán học của mình hẳn đã là đạt tiêu chuẩn, sẽ không kém.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng rất tốt, cười cười với nam sinh, nói lời cảm ơn với hắn.
Nam sinh trẻ tuổi nhìn khuôn mặt đầy ý cười của cô ngẩn ngơ, bình thường Giang Nguyệt Vi rất ít khi nói chuyện với nam sinh, có đôi khi nói chuyện cũng mang theo nụ cười nhạt rất xa cách, nhưng nụ cười quyến rũ lại sáng lạn như bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy.
Cho nên, nam sinh trẻ tuổi lập tức bị nụ cười này thu hút, nhìn đến ngây ngẩn cả người, cảm giác tim mình đập chậm nửa nhịp, vành tai cũng đang nóng lên.
Bình thường Tưởng Chính Hoa đưa Giang Nguyệt Vi đến cổng trường rồi đi, chiều nay đoàn trưởng tìm anh nói có việc, anh nói xong việc về nhà rửa rau xong liền lập tức tới đón người, ai ngờ vừa đến cửa phòng học vừa vặn nhìn thấy cô đang cười với người khác, còn cười đến sáng lạn như vậy, hơn nữa vẻ mặt người đàn ông kia không đúng lắm.
Tưởng Chính Hoa là đàn ông, anh có thể nhìn ra được trong mắt nam sinh kia có vẻ hâm mộ vợ mình, nhất là khi cậu nhìn thấy Giang Nguyệt Vi cười, lỗ tai lại càng đỏ lên.
Tưởng Chính Hoa mất hứng, hết sức mất hứng, anh lập tức hung hăng ho một tiếng, gọi Giang Nguyệt Vi một tiếng, sau đó cất bước đi vào phòng học.
Ba người nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đột nhiên tiến vào, đều sửng sốt, Giang Nguyệt Vi rất nhanh liền đứng lên, nhìn người đàn ông nhà mình cười nói: “Sao hôm nay anh đến sớm vậy?”
Tưởng Chính Hoa hơi trầm mặt đi đến bên cạnh cô: “Buổi chiều anh không có huấn luyện, họp xong anh muốn sớm một chút tới đón em, các em đang nói chuyện gì vậy?”
Chúc Tiểu Lan biết Giang Nguyệt Vi đã kết hôn, cho nên có thể đoán được người đàn ông này là ai, nhưng Ngô Tử Xuân không biết, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi: “Vị này là …”
Giang Nguyệt Vi còn chưa kịp lên tiếng, Tưởng Chính Hoa đã vươn tay về phía nam sinh, dùng sức nắm lấy tay cậu: “Xin chào, tôi là người yêu và cũng là người đàn ông của Giang Nguyệt Vi.”
Ngô Tử Xuân đột nhiên bị anh dùng sức nắm tay, trong tay bị đau, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, vốn là nhìn Giang Nguyệt Vi vóc dáng nhỏ như vậy, lại còn trẻ như vậy, không nghĩ tới cô lại kết hôn, ánh mắt cậu trong nháy mắt trở nên ảm đạm, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc chính mình: “A, xin chào.”
Cậu nói xong rất nhanh muốn rút tay ra, nhưng lại bị đối phương nắm thật chặt, sau đó lại dùng sức nắm một chút, đau đến miệng cậu hít vào một hơi.
Cậu biết, người đàn ông này là đang cảnh cáo cậu, lại lập tức nói: “Chúng tôi là bạn học, cũng không nói chuyện gì, chỉ là đang đối chiếu đáp án cuộc thi.”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy rất nhanh buông lỏng ta, cười cười: “Vất vả rồi.”
Sắc mặt Ngô Tử Xuân có chút xấu hổ, muốn nhìn Giang Nguyệt Vi lại không dám nhìn: “Vậy, tôi có việc nên về trước, hai người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong vội vã rời đi, Chúc Tiểu Lan cũng không tiện làm bóng đèn ở đây, cho nên cũng đi theo sau Ngô Tử Xuân.