Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:56
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vân Yến mặt không chút thay đổi nhìn cô một hồi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô không có suy nghĩ gì là tốt nhất, Tưởng Chính Hoa đã kết hôn, nếu như cô thật sự có suy nghĩ gì tốt nhất cũng dừng lại cho tôi. Chuyện lần này người ta đã khiếu nại đến chỗ tôi, tôi đây tự nhiên phải cho bọn họ một cái công đạo, cho nên cô trở về đem tư tưởng cá nhân của mình vứt đi, cô viết kỷ luật rồi mang nộp cho tôi.

Dương Tiểu Quả bối rối, theo bản năng phản bác: “Nhưng tôi chỉ tặng quà mà thôi, cái gì cũng chưa làm, tại sao còn phải chép kỷ luật?”

Cố Vân Yến lúc này nhíu mày, sắc mặt chậm rãi lạnh xuống: “Dương Tiểu Quả, cô không phải cái gì cũng chưa làm, điều đó không có nghĩa là cô không dính dáng .”

Dương Tiểu Quả nghe vậy sắc mặt khẽ biến, trong nháy mắt á khẩu.

Cố Vân Yến tiếp tục nói: “Cô nếu không thừa nhận tôi cũng không vạch trần nữa nhưng không có nghĩa là tôi không biết, cô len lén đi tiểu đoàn 1 một hỏi thăm chuyện của Tưởng Chính Hoa tôi đã sớm biết. Ngày đó tại sao cô lại xin nghỉ cùng Châu Lập Dương ngồi xe đi ra ngoài tôi cũng biết, tôi không nói là bởi vì lúc trước cô còn có thể giữ được điểm mấu chốt của mình, thế nhưng hiện tại tôi thấy cô cũng không nhận thức được tư tưởng của mình đang có vấn đề thì phải.”

Cố Vân Yến vốn nghĩ việc này cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì mới để cho Dương Tiểu Quả chép lại kỷ luật, nhưng mà, người ta c.h.ế.t không thừa nhận còn căn bản không cảm thấy là mình có lỗi, đây mới là vấn đề lớn!

Ánh mắt Cố Vân Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Dương Tiểu Quả: “Cô đã không hài lòng với việc sao chép tư tưởng kỷ luật, vậy thì nghỉ ngơi chút thời gian đi, lại viết một phần kiểm điểm giao cho tôi, đây mới chỉ là cảnh cáo, nếu như cô còn không mau sửa lại một chút ý nghĩ của mình, lần sau sẽ không phải là viết kiểm điểm nữa!”

Ngay từ đầu chỉ là tùy tiện chép một phần kỷ luật mà thôi, kết quả biến thành nghỉ ngơi cùng kiểm điểm, đó không phải là đình chỉ công tác kiểm điểm sao?

Dương Tiểu Quả trực tiếp trợn tròn mắt, lần này cuối năm bình chọn ưu tú cô ta lại không có phần!

Thấy cô ta không còn nói được lời nào, Cố Vân Yến lạnh nhạt nói: “Cô còn có ý kiến gì?”

Dương Tiểu Quả đột nhiên hoàn hồn lại: “Không, tôi không có.”

Cô ta làm sao dám có ý kiến gì chứ, nếu còn dám có ý kiến, sợ là cô ta sẽ trực tiếp bị khai trừ!

Cố Vân Yến ngữ khí cũng không có ý định khách khí nữa: “Kiểm điểm hôm nay làm xong nộp lên luôn đi, về phần khi nào quay trở lại đi làm tôi sẽ thông báo cho cô sau.”

Dương Tiểu Quả gật đầu xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy cô ta đi ra, vội hỏi tình huống thế nào.

Dương Tiểu Quả cái gì cũng không nói, chỉ đỏ mắt trừng mắt nhìn Tống Văn Quân một cái, trực tiếp kéo người đi ra ngoài, thẳng đến khi cách phòng y tế mấy trăm chỗ yên tĩnh mới buông người kia ra, lạnh giọng chất vấn: “Tống Văn Quân, tôi biết cô hận tôi lúc trước đoạt chuyện bình chọn ưu tú của cô, có bản lĩnh thì tự mình cố gắng tranh với tôi, đừng ở sau lưng tố cáo người khác loại âm chiêu này, thật sự là đồ bỉ ổi!”

Tống Văn Quân vốn đang muốn đi làm, bây giờ đột nhiên bị người phụ nữ này kéo ra, còn không hiểu sao lại bị mắng, đương nhiên là cô ta cũng không thể chịu ủy khuất, trực tiếp liền mắng trở về: “Cô có bệnh thần kinh thì mau đi khám đi, ai rảnh rỗi lại tố cáo cô, chính cô mới là người làm chuyện bỉ ổi, liên quan gì đến tôi chứ?”

Dương Tiểu Quả tức giận cắn chặt hàm răng: “Chuyện tôi đi tiểu đoàn 1 hỏi thăm người ta ngoại trừ cô thì còn có ai biết, tôi không nghĩ tới cô thế nhưng lại sau lưng tôi sử loại âm chiêu này?”

Tống Văn Quân nghe vậy thì ngẩn người, lại nghĩ đến cô ta vừa rồi đột nhiên bị Cố Vân Yến gọi vào phòng làm việc, trong nháy mắt liền hiểu ra: “Cô vừa rồi không phải là bị Cố bộ trưởng phê bình chứ?”

Nếu không bị phê bình, làm sao có thể tức giận thành như vậy, nói không chừng còn có cái khác: “Bộ trưởng có phải còn bảo cô viết kiểm điểm rồi không?”

Dương Tiểu Quả nhìn cô ta đang làm bộ làm tịch liền tức giận đến muốn nổ phổi, nếu chỉ là phê bình mà thôi thì tính là gì, hiện tại Cố Vân Yến lại bảo cô ta nghỉ ngơi, bảo cô ta viết kiểm điểm, đó chính là đình chỉ công tác kiểm điểm, đình chỉ công tác còn phải chờ thông báo mới biết được khi nào mới có thể đi làm.

Dương Tiểu Quả khẽ cắn môi, cảm thấy việc này chính là Tống Văn Quân làm: “Tống Văn Quân, cô giả bộ cái gì, có bản lĩnh thì cô thừa nhận đi! Sau này chúng ta quang minh chính đại tranh giành, đừng sau lưng làm tiểu nhân âm hiểm.”

Tống Văn Quân nghe vậy, lúc này liền cất tiếng cười to, nước mắt cũng sắp chảy ra: “Dương Tiểu Quả, tôi đúng là không có tố cáo cô nhưng nếu cô muốn người ta không biết thì trừ phi mình chớ làm, cô ngày thường nhìn thấy Tưởng Chính Hoa tựa như mèo thấy cá, lại còn lớn mật như vậy đi tiểu đoàn 1 hỏi thăm các thứ, cô đây là thật sự cho rằng lãnh đạo đều là mù sao?”

Cô ta hừ một tiếng, lại cười nói: “Cô luôn như vậy, một ngày hận không thể chui đầu vào trong tiểu đoàn 1 của tiểu đoàn trưởng Tưởng hỏi thăm cái này hỏi thăm cái kia, chỉ phê bình có ích lợi gì, tôi nếu là lãnh đạo, hiện tại liền đem cô biến thành gián điệp trực tiếp khai trừ, cô mới là tiểu nhân âm hiểm.”

“Cô!” Dương Tiểu Quả không nghĩ tới Tống Văn Quân lại không thừa nhận, ngược lại còn trào phúng cô ta: “Tống Văn Quân, cô đừng quá đắc ý, nhân quả luôn luân chuyển, khi nào thì chuyển đến chỗ cô còn chưa nói chính xác, cô tốt nhất có thể cười bây giờ thì cứ cười đi.”

Tống Văn Quân cười đủ rồi, trong lòng cũng thoải mái, mới không so đo với Dương Tiểu Quả nói loại lời vô năng cuồng nộ này: “Tôi cũng không phải cô, tôi một không nhớ thương người đàn ông của người khác, tôi cũng không đi khắp nơi hỏi thăm cái này cái kia, đi làm rất an phận thủ thường, đương nhiên là có thể cười thì tôi vẫn cười rồi.”

Tống Văn Quân hừ một tiếng: “Tôi thấy cô vẫn nên trở về tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, nói không chừng lại không cẩn thận một chút, ngày mai sẽ không cần đi làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-63.html.]

Cô ta nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Dương Tiểu Quả lúc này có bao nhiêu khó coi, xoay người liền trực tiếp rời đi.

Dương Tiểu Quả nhìn bộ dáng xoay eo lắc m.ô.n.g của cô ta, hận không thể trực tiếp đi lên đạp cho cô ta một cước, nhưng cô ta biết mình không thể, cơn tức này cô ta bắt buộc phải chịu đựng, sau này lại tìm Tống Văn Quân tính sổ, bằng không cô ta sẽ nuốt không trôi cục tức này.

Giang Nguyệt Vi hoàn toàn không hề hay biết chút phong ba do người đàn ông nhà mình gây ra từ sáng sớm, cả ngày hôm nay cô đều đi học, vội vàng ghi chép.

Cô vốn cho rằng mình sẽ là học sinh lớn nhất trong lớp, không ngờ trong lớp có mấy người lớn tuổi hơn cô. Có một số người nhìn không sai biệt lắm tầm bốn mươi tuổi, điều này làm cho áp lực của cô giảm bớt đi không ít, bởi vì rất nhiều người đều là bị cắt đứt việc học do nhiều nguyên nhân, nền tảng của mọi người cũng tương xứng, ai cũng không ghét bỏ ai, cho nên không khí trong lớp rất hòa hợp.

Sau khi nghiêm túc học xong một ngày, Giang Nguyệt Vi ngồi xe buýt trở về ngã ba nơi đóng quân, lúc cô đến, vừa vặn xe của anh cũng đến, cô nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nói đến Dương Tiểu Quả, liền hỏi: “Buổi sáng anh đi tìm lãnh đạo của cô ta sao?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Nói rồi, nghỉ ngơi vài ngày, kiểm điểm thêm.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Đình chỉ công tác à?”

Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng: “Đình chỉ công tác cũng không sao, đủ cho cô ta hứng chịu, về sau hồ sơ sẽ luôn có vết nhơ, chỉ cần không phạm sai lầm nữa, phỏng chừng còn có thể làm y tá cả đời.”

Giang Nguyệt Vi mím môi: “Cũng được, cô ta sẽ không đến tìm tôi tặng đồ nữa là được rồi.”

Tưởng Chính Hoa cười lạnh: “Nếu thật sự có lần sau, vậy cô ta cũng đừng mong ở lại đây.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy, nếu là người có đầu óc tỉnh táo thì sẽ không có lần sau, nhưng cô không hiểu Dương Tiểu Quả, nhìn quần áo của cô ta, điều kiện trong nhà hẳn là rất tốt, dáng người cũng không tệ lắm, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt hẳn là vấn đề, không biết vì sao phải nhớ thương một Tưởng Chính Hoa đã kết hôn.

Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, hai người lái xe về nhà, lúc này ban ngày ngắn ngủi, lúc về đến nhà trời đã tối đen, đại đa số hàng xóm ở lầu hai vẫn còn đang xào rau, mùi vị tỏa ra rất thơm, Giang Nguyệt Vi đói bụng, ngửi thấy nước miếng cũng sắp chảy ra, chỉ vội vàng vào nhà nấu cơm.

Ngày hôm qua lúc dọn nhà còn để lại một ít thịt và thức ăn, trên núi thời tiết lạnh, lúc này bảo quản còn tốt, nhưng qua ngày mai phỏng chừng sẽ không dùng được, cho nên phải sớm chế biến những cái này đi.

Vừa lúc hai ngày trước đi mua được nồi bát, cô cũng mua không ít gia vị và đồ ăn trong phòng bếp, hiện tại trong phòng bếp cái gì cũng không thiếu.

Giang Nguyệt Vi bày đồ ăn ra, có củ cải và rau hẹ cùng một ít hoa cải, thịt thì có một đoạn sườn và một ít thịt ba chỉ, hai người bọn họ ăn cơm, cũng không kén chọn, có cái gì thì ăn cái đó, buổi tối trên núi lạnh, nhìn thấy sườn và củ cải, cô liền quyết định làm canh củ cải, làm ấm thân thể.

Sau khi cô rửa xong, bảo anh cắt sườn thành từng miếng, sau đó lại cắt củ cải và hành gừng thành từng miếng nhỏ thích hợp, sau khi bắt đầu nấu thì mang sườn luộc qua một bên.

Đun nóng dầu, cho gừng, hành tây và một số phụ liệu đã chuẩn bị sẵn vào chảo xào, sau khi xào ra mùi thơm thì đổ sườn vào, thêm một ít rượu gia vị để khử mùi tanh rồi tiếp tục xào, sau khi sườn xào ra một chút màu sắc thì thêm nước, thêm một ít bột ngọt và đường trắng, đậy nắp nồi hầm sườn.

Sau khi hầm sườn còn cần thêm củ cải, toàn bộ quá trình ít nhất cũng phải nửa giờ, cũng may trong phòng bếp có hai cái bếp lò, bên này cô đang hầm sườn, bên kia cô liền bắt đầu làm thịt kho tàu.

Thịt kho tàu là món sở trường của cô, làm cũng đơn giản, đợi sau khi tìm được nguyên liệu cần thiết, cô cắt thịt ba chỉ thành từng khối, đun nước sôi.

Sau đó, lại cho thịt vào xào, xào đến khi bề mặt thịt hơi vàng thì cho rượu gia vị và xì dầu vào rồi tiếp tục xào đều, sau đó cho nước sôi ngang với thịt vào, cuối cùng cho hành gừng đường phèn vào đun khoảng 20 phút là gần xong.

Tưởng Chính Hoa đứng ở một bên giúp đỡ cô, nhìn cô nấu cơm cực kỳ nghiêm túc, nghĩ thầm, nếu như có thể quen biết cô sớm một chút thì tốt rồi, như vậy cô sẽ không cần chịu khổ tận mấy năm kia, anh cũng không cần một mình ở đây ngủ ba năm trong ký túc xá.

Bất quá suy nghĩ một chút, lúc cô kết hôn mới mười tám tuổi, Tưởng Chính Hoa cảm thấy mình có thể cũng không phải là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành, nhưng nếu như biết cô có một cuộc hôn nhân quan tâm như vậy, anh đoán chừng mình vẫn sẽ ngoại lệ.

Đang nghĩ ngợi, cái muôi trong tay người phụ nữ đột nhiên lắc đến trước mặt anh, anh hoàn hồn, nhìn cô cười híp mắt với mình hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy, em gọi hai lần cũng không nghe thấy.”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô đem đĩa thịt kho tàu vừa mới mang ra khỏi nồi đặt lên bàn, khối thịt vàng ươm, sáng bóng, ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm, rất kích thích khứu giác người khác.

Anh đi tới, từ phía sau ôm cô, thắt lưng nhẹ nhàng nâng lên phía trước, cười nói: “Em nói anh muốn làm gì?”

Xào đồ ăn cũng có thể bị anh làm náo loạn, Giang Nguyệt Vi tức muốn chết, hừ nói: “Náo loạn thêm một chút nữa là em thấy thấy không cần ăn cơm nữa đâu.”

Tưởng Chính Hoa cười cười, từ một bên cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng thịt ăn: “Anh đã ăn rồi.”

Loading...