Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:53
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian vẫn còn sớm, phòng y tế lúc này bình thường luôn tương đối thanh nhàn, mấy y tá không có việc gì làm liền nổi tính bà tám, Dương Tiểu Quả lúc này cũng đang chen chúc ở bàn y tá cùng mấy người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tưởng Chính Hoa cất bước đi vào, tim của cô ta đập chậm nửa nhịp, thanh âm cũng theo đó im bặt.
Chuyện ngày hôm qua cô ta chắc chắn Giang Nguyệt Vi nhất định sẽ nói với Tưởng Chính Hoa, cây bút kia vẫn còn ở đó, cho dù anh không nhận cũng nhất định sẽ trả lại, cho nên Dương Tiểu Quả biết hôm nay anh nhất định sẽ đến đây, chỉ là cô ta không ngờ anh lại đến sớm như vậy.
Dương Tiểu Quả lại nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn như bình thường, không có dấu hiệu không vui, nhưng trong tay anh dường như không mang theo cây bút kia.
Chẳng lẽ anh ấy quyết định nhận cây bút kia, cho nên hôm nay mới không lấy ra trả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Tiểu Quả chậm rãi trào ra một tia vui mừng khôn xiết, đang nghĩ ngợi, anh đi ngang qua trước bàn y tá, có một y tá nhìn anh hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, anh đây là bị thương rồi sao?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền nở nụ cười: “Không có, hôm nay tôi có việc, tới đây tìm người.”
Anh nói xong, liếc Dương Tiểu Quả phía sau một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Chạm đến ánh mắt của anh, Dương Tiểu Quả hô hấp hơi chậm lại, sắc mặt đột nhiên cũng tăng thêm một chút sắc màu đỏ, cô ta hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh, đang nghĩ kế tiếp anh sẽ nói như thế nào, anh bất ngờ mở miệng: “Các cô bận rộn quá, tôi chỉ là đi qua đây thôi.”
Dương Tiểu Quả nghe vậy lúc này liền ngẩng đầu, nhìn thấy anh trực tiếp từ trước bàn y tá đi ra ngoài, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một chút.
Trong lòng cô ta nghẹn lại, cô ta không nghĩ tới người đàn ông này lại không phải tới tìm cô ta?
Sân huấn luyện của tiểu đoàn 1 ở ngay bên cạnh phòng y tế, ngày thường những y tá này cũng không ít lần thấy những chiến sĩ này huấn luyện, đề tài tán gẫu cũng thường xuyên có liên quan đến người của tiểu đoàn 1, hiện tại Tưởng Chính Hoa đột nhiên đến, mấy y tá liền bắt đầu tán gẫu - -
“Tiểu đoàn trưởng đây là đến tìm ai vậy? Hướng đó là văn phòng của lãnh đạo sao?”
“Không biết a, anh ấy tới tìm lãnh đạo của chúng ta hả? Tìm lãnh đạo làm gì?”
“Nghe nói lần này tiểu đoàn trưởng trở về còn mang theo vợ cùng đến, ngày hôm qua mới vừa chuyển đến nơi ở mới, sẽ không phải là muốn tìm lãnh đạo chúng ta đề cử vợ anh ấy đến phòng y tế chứ?”
“Có khả năng này a, nghe nói vợ của tiểu đoàn trưởng là một rất xinh đẹp, đảm đang, anh ấy chắc hẳn rất đau lòng khi xa vợ đi, hoàn cảnh ở chỗ chúng ta tôi tương đối thoải mái ấy, nói không chừng anh ấy sẽ coi trọng chỗ chúng ta. Vậy sau này chẳng phải mỗi ngày tiểu đoàn trưởng Tưởng đều đến chỗ chúng ta sao?”
“Đến đây cũng tốt, xem anh ấy đẹp trai thế nào, dáng người cũng đẹp, gương mặt cũng không chê vào đâu được, mắt chúng ta nhìn nhiều không cẩn thận sẽ đẹp lên nha.”
Như là nói đến chuyện gì vui, mấy người kia lập tức nở nụ cười, Dương Tiểu Quả nghe tiếng cười của mấy người, trong lòng không hiểu sao nảy lên một cỗ ghen tị, người phụ nữ kia mới chỉ tốt nghiệp tiểu học, làm sao có thể có cơ hội đến nơi này đi làm, đến quét rác thì có chứ y tế cái gì.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức nói: “Có cái gì mà buồn cười, người phụ nữ kia mới tốt nghiệp tiểu học, không có khả năng có cơ hội đến chỗ chúng ta làm, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Thanh âm của Dương Tiểu Quả có chút đột ngột, sắc mặt lại có chút trắng bệch, mọi người nhìn cô ta phản ứng lớn như vậy, đều sửng sốt, sau đó có người nói: “Làm sao cô biết người ta mới tốt nghiệp tiểu học? Cô và tiểu đoàn trưởng có quen biết nhau sao?”
Dương Tiểu Quả bị ánh mắt sáng quắc của mọi người nhìn chằm chằm, lúc này mới ý thức được mình nói có hơi lỡ miệng, thần sắc cô ta có chút mất tự nhiên, nhún vai một cái: “Bình thường thôi, không đến mức thân, tôi chủ yếu cũng là nghe mọi người ở chỗ đó nói thôi, dù sao trong doanh trại này bây giờ còn có ai không biết vợ anh ấy cũng tới đây.”
Lời của cô ta vừa dứt, một bên có người lúc này “phụt” cười một tiếng: “Sợ là cô tự mình hỏi thăm đi, trước kia cũng không biết là ai mỗi ngày đều đi tiểu đoàn 1 hỏi thăm chuyện của tiểu đoàn trưởng Tưởng, hận không thể đem mình trở thành đối tượng của người ta, hiện tại vợ người ta thật sự đến đây, làm sao có thể bỏ qua cơ hội nói người ta được?”
Lời này của cô y tá đó nói trắng ra như vậy, giọng nói còn mang theo chút châm biếm, làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, các cô lại đem ánh mắt chuyển hướng lên Dương Tiểu Quả.
Mọi người trong ánh mắt đều là kinh ngạc, thật giống như muốn đi xác thực xem có phải thật hay không , Dương Tiểu Quả nghe thế thì căm tức, nhìn người vừa rồi nói chuyện: “Tống Văn Quân, lời này của cô là có ý gì? Tôi khi nào thì hỏi thăm người ta?”
Tống Văn Quân nhìn cô ta một cái, lại cười nói: “Tôi thì có thể có ý tứ gì a, chỉ là ý tứ trên mặt chữ thôi, người ta ngày hôm qua mới chuyển đến nhà mới thôi. Đoán chừng còn chưa kịp đi chào hỏi hàng xóm đâu, ai sẽ đi khắp nơi nói cho người khác biết mình là người mới tốt nghiệp tiểu học đây, bằng không bây giờ cô nói cho chúng tôi biết, là người nhà nào nói cho cô biết chuyện này đây?”
Dương Tiểu Quả bị lời này của Tống Văn Quân làm cho nghẹn họng, cô ta quả thật không phải là từ những người xung quanh hỏi thăm được mà là mất rất nhiều sức lực mới tra ra được, bất quá cô ta không có khả năng thừa nhận liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Văn Quân: “Tôi từ chỗ nào biết được thì chuyện đó cùng cô có quan hệ gì? Tại sao tôi lại phải nói cho cô biết?”
Tống Văn Quân cũng cười, tâm tư của Dương Tiểu Quả đối với Tưởng Chính Hoa, những người khác có thể sẽ không biết, nhưng cô ta và Dương Tiểu Quả ở cùng một ký túc xá, có mấy lần cô ta nghe được Dương Tiểu Quả nói mớ, người gọi lại là Tưởng Chính Hoa, từ đó về sau cô ta mới lưu ý, thì ra Dương Tiểu Quả thật sự có ý đó với Tưởng Chính Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-62.html.]
Nếu là Tưởng Chính Hoa độc thân thì thôi, nhưng cô ta biết rõ người đàn ông kia đã kết hôn, vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thăm, hiện tại nghe nói vợ người ta đến đây, nói chuyện từng câu đều mang theo một cỗ hương vị ghen tị, Tống Văn Quân không thể chấp nhận được người phụ nữ như vậy: “Là không liên quan gì đến tôi nha, nhưng người khác có tốt nghiệp tiểu học hay không thì có quan hệ gì với cô đây a? Người ta nếu thật sự tới nơi này thì sẽ làm phiền tới cô sao?”
“Cô!” Dương Tiểu Quả bị cười đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, cô ta cắn chặt môi, đè nén lửa giận của mình sau khi bị người ta vạch trần, nói: “Tống Văn Quân, cô đừng có mà ở đây chụp mũ cho tôi, chỗ chúng ta đứng chính là phòng y tế, sự tình liên quan đến mạng người, một người chưa tốt nghiệp tiểu học là không có khả năng đi vào, tôi đây là ăn ngay nói thật.”
Cô ta vừa dứt lời, phía sau lập tức truyền đến một giọng nói: “Cô nếu thích đi làm chuyện bao đồng như vậy, vậy thì đến văn phòng của tôi ăn ngay nói thật đi.”
Dương Tiểu Quả nghe lời nói rất đỗi quen thuộc này, sắc mặt hơi đổi, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy lãnh đạo không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau.
Cô ta khẽ cắn môi: “Bộ trưởng, bộ trưởng …”
“Cô đến văn phòng của tôi, có việc.” Cố Vân Yến mặt không chút thay đổi quét qua đám người trong phòng một cái: “Mấy người các cô còn không mau qua bên kia kiểm tra phòng?”
Đi làm nói chuyện phiếm bị lãnh đạo phát hiện, còn bị mời đến văn phòng, Dương Tiểu Quả đây coi như là lần đầu, nhưng vừa rồi không chỉ có một mình cô ta nói chuyện, vừa rồi Tống Văn Quân không phải cũng nói sao, tại sao chỉ gọi một mình cô ta chứ?
Trong lòng cô ta hết sức khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới Tưởng Chính Hoa hẳn là vẫn còn ở văn phòng Cố Vân Yến, tâm tình buồn bực của cô ta có một tia chuyển biến tốt đẹp, không nói gì, giữ im lặng đi theo Cố Vân Yến đến văn phòng.
Nhưng khi đến nơi, trong phòng làm việc liền không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mình đang nhớ mong kia, cô nhịn không được chuyển mắt nhìn chung quanh, chợt nghe Cố Vân Yến hỏi: “Cô đang nhìn cái gì?”
Dương Tiểu Quả vội quay đầu lại nói: “Không, không có gì.”
Xem ra anh ấy đã rời đi rồi.
Cố Vân Yến thản nhiên liếc cô ta một cái, cầm lấy đồ trên bàn đưa qua cho cô ta, lạnh lùng hỏi: “Đây là bút của cô phải không? Hiệu hero, mười lăm đồng?”
Dương Tiểu Quả nhìn cái hộp nhỏ vô cùng quen thuộc nằm gọn trong tay cô ta, tim bỗng nhiên đập chậm nửa nhịp, đồ cô ta đưa cho Tưởng Chính Hoa, sao lại ở trong tay Cố Hải Yến?
Không biết tại sao, lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an, giọng nói khẽ run: “Vâng, cái này là của tôi.”
Cố Vân Yến vẫn rất thản nhiên nhìn cô ta: “Cô đưa cho Tưởng Chính Hoa, mặt trên còn khắc chữ? Anh ta mang trả lại.”
Dương Tiểu Quả lúc này mới hiểu được tại sao vừa rồi anh lại tới tìm Cố Vân Yến: Anh ấy đến trả bút, nhưng anh không trả lại bút cho cô ta, mà trực tiếp đưa cho Cố Vân Yến, lãnh đạo của cô ta!
Dương Tiểu Quả trong đầu ông một tiếng, cả người đều không tốt, bởi vì cô ta biết anh tới tìm Cố Vân Yến là có ý nghĩa gì!
Cô ta nắm chặt tay, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng đối, một lát sau mới gật đầu: “Vâng, hôm qua bọn họ chuyển nhà mới, đây là quà mừng tôi tặng.”
Cố Vân Yến cười lạnh một tiếng: “Cho nên ngày hôm qua cô thật sự đi tìm vợ người ta, người ta đã nói không cần, cô liền đem lễ vật nhét cho người ta, còn cùng người ta nổi lên tranh chấp phải không?”
Dương Tiểu Quả vừa nghe lời này trong lòng liền cảm thấy tức giận, ngày hôm qua là Giang Nguyệt Vi hùng hổ dọa người trước, cô ta cũng không nói gì, nhưng hiện tại cô ta khẳng định không thể nói là vấn đề của Giang Nguyệt Vi, chỉ cắn răng giải thích: “Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Cố Vân Yến cũng không cảm thấy đó là hiểu lầm, anh ta thậm chí cũng cảm thấy Dương Tiểu Quả là cố ý, cố ý ở trước mặt Giang Nguyệt Vi tặng đồ cho Tưởng Chính Hoa: “Cô có biết vừa rồi tiểu đoàn trưởng Tưởng nói với tôi như thế nào hay không?”
Dương Tiểu Quả cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cũng rất muốn biết vừa rồi Tưởng Chính Hoa nói cái gì.
“Anh ấy nói như vậy…”
Cố Vân Yến dừng lại nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó từng chữ từng chữ nói: “Đây là thứ mà y tá Dương của bộ phận các người hôm qua mượn danh nghĩa Kiều Thiên tặng cho tôi, cô có biết không, tôi và cô ta chưa từng có giao tình gì, hơn nữa tôi đã kết hôn, những thứ mà những cô gái này tặng tôi không thể nhận được, cho nên phiền cô giúp tôi trả lại cây bút này cho cô ta, tôi không muốn sau này lại có chuyện tặng quà kỳ quái như vậy phát sinh. Ảnh hưởng đối với tôi và vợ tôi đều rất không tốt, hy vọng cô có thể xử lý nghiêm túc.”
Cố Vân Yến vừa dứt lời, Dương Tiểu Quả chỉ cảm thấy mình như bị người ta tát một cái khiến mặt đau rát, cô ta không nghĩ tới, Tưởng Chính Hoa lại tuyệt tình như vậy, cho dù không cần món quà này, vậy có thể trực tiếp trả lại đồ cho cô ta, tại sao nhất định phải đi qua Cố Vân Yến, hơn nữa còn nói khó nghe như vậy!
Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng cô ta không thể thừa nhận, nếu thừa nhận thì chắc chắn sẽ bị phê bình.
“Bộ trưởng, tôi không có ý này, mấy ngày trước tôi ngồi xe của anh ấy, tôi muốn cảm ơn anh ấy, vừa vặn mấy ngày trước bọn họ chuyển nhà mới, cho nên tôi liền tặng thôi.”