Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:50
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Tiểu Quả trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô ta chính là y tá hậu cần của bộ đội, đương nhiên biết kỷ luật của bộ đội, nhưng chỉ là quà mừng tân gia mà thôi, nhìn bộ dáng nhát gan chưa thấy qua việc đời của người phụ nữ, cô ta khinh thường nhưng chỉ để trong lòng.
Lông mi cô ta khẽ chớp, trực tiếp đặt đồ lên mặt bàn trong phòng khách: “Chị dâu khách khí quá rồi, cũng không phải vật gì quý giá, chỉ là một cây bút mà thôi, hy vọng sau này khi làm việc, tiểu đoàn trưởng Tưởng có thể dùng nó được.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó hơi nheo mắt: “Là bút máy sao?”
Dương Tiểu Quả hơi hơi gật đầu, vội vàng mở cái hộp nhỏ ra cho cô xem: “Đúng vậy, hai ngày nay tôi không đi ra ngoài, cũng không biết nên mua cái gì, hiện tại trong tay có cái gì liền tặng cái đó, cô hẳn là không ngại chứ?”
Giang Nguyệt Vi cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ, đúng là một cây bút máy, trên nắp bút còn khắc một chữ Hoa.
Bạn bè chuyển đến nhà mới, Giang Nguyệt Vi từng thấy tặng đồ ăn, tặng tranh, tặng đồ gia dụng, cái gì cũng có, nhưng không thấy có tặng bút, cho dù muốn tặng chẳng lẽ không phải nên nói là tặng cho hai vợ chồng bọn họ sao? Tại sao nhất định phải nhấn mạnh là tặng cho người đàn ông của cô? Hơn nữa còn phải khắc chữ nữa!
Lòng dạ Tư Mã Chiêu của cô ta, cô rất rõ ràng, chính là muốn mượn cơ hội này tặng đồ cho Tưởng Chính Hoa mà thôi.
Giang Nguyệt Vi nghĩ đến đây, trong nháy mắt liền tức giận, trước kia một Chung Bảo Ý thì thôi đi, dù sao Hà Hiểu Phong cô cũng không cần, thích cướp thì cướp đi, hiện tại sao lại có thêm một người nhớ thương Tưởng Chính Hoa?
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, trực tiếp tiến lên đem đồ vật nhét trở lại trong tay Dương Tiểu Quả: “Thay mặt chồng tôi, ý tốt của cô hai vợ chồng chúng tôi xin chân thành cảm ơn, nhưng đồ vật thật không thể nhận, tôi năm nay mới hai mươi mốt, cô nhìn so với tôi còn già hơn, về sau vẫn là đừng gọi tôi là chị dâu nữa, cái này không cần thiết.”
Một câu không chút để ý, từ trong miệng cô nói ra lại tựa hồ mang theo ghét bỏ, Dương Tiểu Quả nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt trong nháy mắt hiện lên một tia lửa.
Người phụ nữ này làm sao lại dám nói cô ta như vậy? Tưởng cô ta rất muốn gọi lắm sao?
Nếu không phải nể mặt Tưởng Chính Hoa, cô ta hoàn toàn không muốn để ý đến người khác.
Quả nhiên chỉ là cô thôn nữ, thô tục không có văn hóa, Giang Nguyệt Vi nếu ở cùng một chỗ với Tưởng Chính Hoa, sẽ chỉ là một gánh nặng.
Nhưng cân nhắc đến hiện tại mình vẫn còn ở trong nhà cô, Dương Tiểu Quả nhanh chóng thu lại vẻ khó chịu kia, lại đặt bút lên bàn: “Vậy thì quá xa lạ đi, cô nhỏ hơn tôi có ba tuổi thôi, vậy sau này tôi sẽ trực tiếp gọi cô là Nguyệt Vi ha?”
Trong lòng Giang Nguyệt Vi không nhịn được liếc mắt xem thường, cô cũng đã nói đến mức này rồi, Dương Tiểu Quả rốt cuộc không nhìn ra cô không thích hay là đang giả vờ không nhìn ra?
Thôi, mặc kệ bây giờ cô ta là giả vờ hay là thật, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn tiếp tục giằng co với cô ta.
“Vẫn là đừng, chúng tôi cùng cô cũng không có quen biết, không cần thiết phải như vậy.”
Dương Tiểu Quả nghe vậy liền trố mắt nhìn, sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt có chút tức giận: “Tôi, tôi cùng lắm chỉ là tặng quà, cô không cần phải nói chuyện khó nghe với tôi như vậy chứ?”
Dù sao lời nói khó nghe đã nói ra khỏi miệng rồi, cũng không thu lại được, Giang Nguyệt Vi nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Dương Tiểu Quả, tiếp tục nói: “Có cần thiết hay không thì trong lòng cô tự biết, tôi bây giờ vẫn là câu nói, ý tốt của cô tôi thay mặt chồng chân thành cảm ơn cô nhưng đồ này tôi không thể nhận được, cô không nghe thấy sao?”
Dương Tiểu Quả đương nhiên là nghe được, nhưng đây không chỉ là đang khách khí sao? Đang muốn mở miệng đáp lại, lại nghe Giang Nguyệt Vi nói: “Hay là cô nghe không hiểu?”
Dương Tiểu Quả tức giận đến hơi hơi nắm chặt tay: “Tôi......”
Giang Nguyệt Vi lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi thấy cô cũng không lớn tuổi lắm, hơn tôi có ba tuổi nhưng sao lại không hiểu tiếng người vậy?”
Liên tiếp bị những lời nói kia châm chọc, Dương Tiểu Quả nhất thời liền phát hỏa, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu được Giang Nguyệt Vi hiện tại đang mắng cô ta, người phụ nữ đỏ mặt cắn răng nói: “Giang Nguyệt Vi, tôi chỉ là tặng lễ chúc mừng hai người chuyển đến nhà mới thôi, cô không muốn nhận cũng không cần phải nói khó nghe như vậy, như vậy nếu để người khác biệt được, họ sẽ nghĩ cô là người không có giáo dưỡng.”
Giang Nguyệt Vi nghe nói cô ta như thế trong nháy mắt liền phì cười: “Như vậy cái gì mới gọi là có giáo dưỡng, chẳng lẽ phải giống như cô si tâm vọng tưởng nhớ thương người đàn ông đã có vợ mới xem như có giáo dưỡng sao?”
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt Dương Tiểu Quả khẽ biến, giọng nói cô ta liền trở nên vội vàng: “Giang Nguyệt Vi, cô nói phải có chừng mực, tôi không so đo với cô không có nghĩa là cô có thể dựa vào đó mà nói lung tung.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy, lãnh ý trong mắt càng sâu, rõ ràng là nhớ thương người đàn ông của cô, rồi lại không dám thừa nhận, bây giờ còn mang bộ dáng thuần khiết như hoa sen trắng đến trước mặt cô khoe khoang này nọ, muốn cho ai xem đây?
Giang Nguyệt Vi cũng lười nói tiếp với cô ta: “Được rồi, tôi cũng phải nghỉ ngơi nữa, nếu cô không có việc gì thì nhanh chóng trở về đội y tế kê đơn thuốc tỉnh táo cho mình đi, đỡ cho người khác nghĩ cô đang nằm mơ giữa ban ngày.”
Cho dù Dương Tiểu Quả có thể có bao nhiêu kiên nhẫn đi nữa, đến lúc này cũng không thể đè nén được cơn tức giận trong lòng, nhưng mà cách vách còn có người, cô ta không có khả năng cãi nhau với Giang Nguyệt Vi, người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Ha, quả nhiên là người chỉ mới học qua tiểu học, cô cứ vô lễ không biết điều như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ làm cho tiểu đoàn trưởng Tưởng mất mặt mà thôi, anh ấy bị cô liên lụy, đó là vấn đề về thời gian mà thôi, cô tốt nhất nên học cách tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!”
Cô ta nói xong cũng không cho người đối diện có cơ hội nói chuyện, đứng dậy trực tiếp xoay người ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-61.html.]
Đi một hồi, phía sau lại truyền đến thanh âm của Giang Nguyệt Vi: “Bút này của cô không cần sao?”
Dương Tiểu Quả mới phát hiện mình không mang bút ra, cô vốn muốn xoay người trở về định lấy, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai Tưởng Chính Hoa có thể bởi vì cây bút này mà tới tìm cô, liền lập tức bỏ đi ý nghĩ lúc này, coi như không nghe thấy âm thanh phía sau, bước nhanh chân rời khỏi lầu ba.
Trên đường trở về, tuy rằng rất tức giận những lời hùng hổ dọa người vừa rồi của Giang Nguyệt Vi, nhưng vừa nghĩ tới cô chỉ tốt nghiệp tiểu học, đã ly hôn còn không thể sinh, Dương Tiểu Quả đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái.
Tưởng Chính Hoa tuy chỉ là một tiểu đoàn trưởng nhưng năng lực lại vô cùng xuất chúng, tiền đồ vô lượng, anh hẳn là nên chọn một người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mới đúng, như vậy đối với tiền đồ của hắn càng thêm có ích, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh lại chọn một người phụ nữ quê mùa như Giang Nguyệt Vi.
Loại phụ nữ không có văn hóa không có giáo dục như Giang Nguyệt Vi, sớm muộn gì cũng sẽ làm anh mất mặt, đợi đến khi anh phát hiện lựa chọn của mình có bao nhiêu hời hợt, có bao nhiêu sai lầm thì sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
Vừa nghĩ tới tương lai Tưởng Chính Hoa sẽ ly hôn, tâm tình Dương Tiểu Quả vừa rồi bị Giang Nguyệt Vi quấy rầy đột nhiên tốt lên, dù sao cô ta cũng phải chờ xem, cô ta không tin bọn họ không ly hôn!
Dương Tiểu Quả có bao nhiêu chờ mong Giang Nguyệt Vi đều không muốn biết, sau khi đóng cửa lại, cô vốn muốn ngủ, nhưng bị Dương Tiểu Quả quấy rầy như vậy, lại nhìn nhìn cây bút kia, cơn buồn ngủ liền không còn.
Dù sao cũng không ngủ được, Giang Nguyệt Vi ném cây bút sang một bên, lại cầm sách ra xem, mãi đến hơn bốn giờ mới chuẩn bị làm cơm tối, chờ làm xong ba món ăn, lại đọc sách một hồi, người đàn ông nhà cô mới trở về.
Ăn cơm thì phải bảo trì tâm tình vui vẻ, cho nên chuyện buổi chiều Giang Nguyệt Vi cũng không vội nói với Tưởng Chính Hoa, chờ sau khi đã cơm nước xong, dọn dẹp bàn ăn xong, cô mới đem chuyện Dương Tiểu Quả tặng lễ mồn một nói ra hết: “Em lúc ấy cảm thấy rất tức giận, cho nên liền mắng cô ta, hẳn là không có việc gì chứ?”
Tưởng Chính Hoa nghe cô vừa nói xong, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên đen như đáy nồi, anh cũng không nghĩ tới Dương Tiểu Quả này lại mặt dày chạy đến nơi này, còn hồ ngôn loạn ngữ với người phụ nữ của anh nói một đống lời.
Anh đứng dậy theo bản năng, Giang Nguyệt Vi kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”
Tưởng Chính Hoa cười lạnh: “Đi tìm lãnh đạo của cô ta nói chuyện.”
Dương Tiểu Quả này phỏng chừng là thật sự nổi lên tâm tư đối với anh, cái này anh không có quyền xen vào, nhưng cô ta lại không biết điều chạy đến nơi này hồ ngôn loạn ngữ, bọn họ hiện tại sống rất tốt, anh không muốn một ít người mang danh kỳ diệu đến quấy rầy cuộc sống của anh và vợ!
Nhưng Giang Nguyệt Vi lại kéo tay anh để anh ngồi xuống, sau đó bắt đầu phân tích: “Cho đến nay chúng ta đã gặp cô ta đã hai lần rồi, lần đầu tiên ở trong xe hình như cô ta cũng không làm gì, lần thứ hai chính là xế chiều hôm nay, người ta nói là tới tặng quà, cái này nghe không có tật xấu đi, là em nhịn không được mở miệng nói tục trước, anh bây giờ đi tìm lãnh đạo người ta có thể nói cái gì, hơn nữa hiện tại trời cũng tối rồi, muốn đi cũng phải để ngày mai đi.”
Giọng nói của cô mềm mại, cơn giận của anh ngược lại được tiết ra một nửa, anh cũng bình tĩnh trở lại: “Cô ta ngược lại rất biết giở trò khôn vặt, em đưa số tiền với đồ vật kia cho anh, ngày mai anh sẽ đưa em đến chỗ lãnh đạo của cô ta một chuyến.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy liền đứng dậy, nhanh chóng đưa cây bút cho anh: “Này, anh xem đi, một cây bút rất đẹp.”
Bút máy màu đen bóng, quả thật là rất đẹp, thế nhưng Tưởng Chính Hoa hiện tại chỉ cảm thấy trong dạ dày một mảnh quay cuồng khó chịu, anh rất nhanh đã che giấu được, cũng lạnh lùng nói: “Cho dù xinh đẹp bao nhiêu thì nếu tặng nhầm người nó cũng chỉ là đồ bỏ đi.”
Buổi chiều Giang Nguyệt Vi mắng Dương Tiểu Quả một trận, hiện tại cô không còn cảm thấy tức giận, cảm xúc bây giờ càng nhiều hơn là ghen tuông, cô không nghĩ tới người đàn ông này của cô lại gặp phải mấy bông hoa đào như vậy, cô oán trách nhìn anh một cái: “Đều tại anh ấy!”
Tưởng Chính Hoa hoang mang: “Sao lại là lỗi của anh?”
“Thì không phải à, tại sức quyến rũ của anh quá lớn, rõ ràng đã kết hôn rồi mà vẫn còn có người nhớ thương, nhỡ đâu sau này cô ta mỗi ngày đến tìm em đòi tặng cái này tặng cái kia, anh nói em rốt cuộc là nhận hay là không nhận đây?”
Tưởng Chính Hoa cũng cảm thấy sốt ruột muốn chết, loại mị lực này anh tuyệt đối không có muốn, anh thở dài, sờ sờ đầu cô: “Sẽ không đâu, em đừng lo, ngày mai anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Giang Nguyệt Vi trầm ngâm trong chớp mắt: “Anh định trực tiếp tìm lãnh đạo của cô ta sao?”
Tưởng Chính Hoa giơ tay xoa xoa lông mày: “Đương nhiên rồi, chỉ có như vậy mới có tác dụng thôi.”
Giang Nguyệt Vi chống cằm suy nghĩ một chút: “Vậy lãnh đạo của cô ta có tin anh không? Cô ta liệu có bị trừng phạt không?”
Tưởng Chính Hoa hơi nheo mắt: “Cái này khó nói lắm, nhưng anh khẳng định là chúng ta sẽ được có một cuộc sống bình thường như bao gia đình khác mà.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngày mai cô sẽ bắt đầu đi học.
Ban ngày trên cơ bản cô đều không ở nơi đóng quân, nếu Dương Tiểu Quả vẫn không an phận, không có việc gì làm liền tìm cớ đến tìm Tưởng Chính Hoa, vậy cô đi học có bao nhiêu sốt ruột a.
Được, vậy thì cứ để anh đi tìm rồi nói chuyện với lãnh đạo của cô ta đi!
Ngày hôm sau, Tưởng Chính Hoa dậy thật sớm, hôm nay là ngày đầu tiên Giang Nguyệt Vi đi học, trước tiên anh phải là người đưa vợ mình đến trường, sau đó anh mới trở về doanh trại, tìm mấy trung đoàn trưởng đem đống nhiệm vụ huấn luyện hôm nay phát xong, anh liền trực tiếp đi đến phòng y tế.