Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:48
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mỹ Ngọc biết Mã Ái Vân chắc chắn biết, bây giờ lại nghe bà nói không biết, tức giận đến mức âm thanh cũng nâng cao lên: “Bà lừa gạt ai đây? Bà là mẹ ruột của Tưởng Chính Hoa, làm sao có thể không biết số điện thoại của bộ đội?”

Mã Ái Vân đương nhiên biết dãy số kia của bọn họ, đến địa chỉ bà cũng biết, nhưng chỉ là không muốn nói cho Lý Mỹ Ngọc: “Tôi thực sự không biết, bình thường đều là Chính Hoa gọi điện thoại về nhà, điện thoại của bộ đội chúng nó cũng phải giữ bí mật, làm sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài?”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy tức giận không chỗ phát tiết: “Thế địa chỉ đâu? Bộ đội chúng nó ở nơi nào bà cũng biết đi? Bà đừng nói với tôi là cũng không biết nha?”

Mã Ái Vân nghe vậy ngạc nhiên nhìn xem bà ta: “Bà khơi mào cái trò đùa gì vậy, điện thoại tôi cũng không có thì làm sao lại có địa chỉ? Bà thật sự coi chỗ ấy của bộ đội là Cung Tiêu Xã chúng ta à, ai muốn biết thì có thể biết sao?”

Lý Mỹ Ngọc tức giận đến mức muốn thổ huyết: “Nhưng tôi là mẹ của Giang Nguyệt Vi, vì cái gì không thể biết?”

“Giang Nguyệt Vi lại là con gái của bà?” Mã Ái Vân nhìn xem bà ta cười hai tiếng: “Tôi còn thực sự không nhìn ra cô bé là con gái của bà đấy, nếu không tại sao cô bé không nói cho bà việc này lại còn để bà chạy tới đây hỏi tôi?”

Nghe bà châm chọc, Lý Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy tất cả lửa giận của mình muốn nổ ra, lúc này mắng lên: “Mã Ái Vân, bà không muốn nói cứ việc nói thẳng, còn bày đặt trước mặt tôi giả vờ giả vịt cái gì?”

Mã Ái Vân thấy bà ta như thế, cũng mặc kệ thông gia hay không không gia, trực tiếp mắng lại: “Tôi chính là không muốn nói đấy thì thế nào? Bà là ai vậy? Dựa vào cái gì tôi phải nói số điện thoại với địa chỉ của con trai với con dâu tôi cho bà? Có bản lĩnh chính bà tìm đi? Ở nhà tôi mà bà cũng dám lên mặt với tôi à?”

Lý Mỹ Ngọc biết đây nhất định do Giang Nguyệt Vi với bọn họ đã thương lượng xong, cô nói rằng cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với Nhà họ Giang, kết quả bỏ đi không nói một tiếng nào, hiện tại cô lên như diều gặp gió, lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, đúng thật là sói mắt trắng mà!

Khuôn mặt bà ta đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người trước mặt nói: “Được rồi, nếu bà không nói, vậy hôm nay tôi ở chỗ này không đi đâu hết.”

Bà ta nói xong, liền trực tiếp đặt m.ô.n.g xuống ngồi trước cửa sân Nhà họ Tưởng, bộ dáng c.h.ế.t sống không chịu đi.

Mã Ái Vân thấy dáng vẻ cố tình gây sự này, cau mày thật chặt.

Cái con mụ này, lúc vừa mới gặp phải chuyện thì đòi khóc lóc om sòm cả lên, thế mà bây giờ lại còn dám trước cửa nhà bọn họ gây chuyện, tưởng mình là búp bê đất sét sao?

Bà lạnh lùng nhìn Lý Mỹ Ngọc một chút, sau đó quay đầu la lớn vào trong phòng: “Thằng cả, thằng ba, có người tới nhà chúng ta gây sự, hai đứa còn không nhanh đi ra kéo người ta ra đồn công an cho tôi à.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy trong lòng liền giật mình, lúc này quay đầu nhìn về phía nhà chính, không bao lâu ở cổng nhà chính có hai người chạy ra, hai người kia vạm vỡ to lớn, khuôn mặt hung ác, trực tiếp lao đến phía bà ta, bà ta bị dọa đến mức run rẩy, lúc này đứng dậy: “Các người muốn làm gì?”

“Làm gì?” Mã Ái Vân Liên nói: “Đương nhiên là bắt bà tới đồn công an rồi, chẳng lẽ bà cho rằng tôi mời bà vào ăn cơm à?”

Lý Mỹ Ngọc mắt thấy hai người kia sắp đến, trực tiếp quay người, nhanh chân liền chạy.

Mã Ái Vân còn tưởng rằng bà ta nhiều năng lực, ai biết vậy mà chạy nhanh như thế, bà hét lên ở sau lưng: “Lần sau bà vẫn còn dám đến, tôi còn dám kéo bà đi tới đồn công an, bà náo lần nào ta kéo bà đi lần đấy!”

Lý Mỹ Ngọc không quay đầu lại, Mã Ái Vân cũng lười mắng, nghĩ đến việc này vẫn nên chớ nói với lão nhị, cũng tránh cho trong lòng bọn họ nghĩ nhiều.

Mã Ái Vân không nói, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi đương nhiên không biết sự việc Lý Mỹ Ngọc tới Nhà họ Tưởng náo loạn một trận, ngày ba tháng mười một, họ chuyển nhà.

Giang Nguyệt Vi chưa từng đi tới căn hộ gia đình, nhưng biết bọn hơn được phân đến một ngôi nhà trên tầng hai của tòa nhà số 3, hiện tại cô rất nóng lòng muốn nhìn xem, cho nên cô đã dậy sớm và sau khi ăn xong bánh bao rồi sửa sang lại tất cả đô vật bên này, đợi đến khoảng mười giờ hơn, Tưởng Chính Hoa mới cùng Châu Lập Dương tới.

Đồ vật cũng không tính là nhiều, ba người chạy tới chạy lui hai chuyến đã chuyển xong tất cả, mặc dù căn hộ gia đình cách chỗ này không xa, nhưng bởi vì đồ vật tương đối vụn vặt, cho nên anh mở xe, chạy không đến hai phút liền tới, thế nhưng xe không thể đi vào, chỉ tới cổng thì phải dừng lại.

Không muốn phải về đi thêm một chuyến nữa, Tưởng Chính Hoa kêu hai chiến sĩ ở cổng tới hỗ trợ, xách lên bao lớn bao nhỏ, động tĩnh vẫn khá lớn, trên đường đi đều có người nhìn bọn họ, có ít người đoán chừng muốn hỏi bọn họ có lai lịch gì, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc kia của Tưởng Chính Hoa thì không dám mở miệng.

Giang Nguyệt Vi đi theo anh tiến vào bên trong trong mấy phút, lại rẽ phải đi một hồi, sau đó đến toà nhà số ba, lên lầu hai, bọn họ đi vào trong, đi đến một căn phòng cuối cùng mới ngừng lại, thần sắc của anh tự nhiên mở cửa phòng ra.

Giang Nguyệt Vi đi theo anh vào phòng, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng ở, không tính lớn, hẳn là sáu mươi mét vuông, cũng không phải rất mới, nhưng bên trong hẳn đã được quét dọn qua, cái ghế và cái bàn đều được bày biện rất chỉnh tề, rất sáng bóng.

Hai chiến sĩ thả đồ vật xuống xong liền đi, Châu Lập Dương cũng buông đồ xuống, rồi nói với Tưởng Chính Hoa: “Doanh trưởng, tôi trở về đây, tí nữa đến giờ sẽ đi mua cơm hai người.”

Tưởng Chính Hoa phất phất tay, Châu Lập Dương liền đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-60.html.]

Giang Nguyệt Vi cùng anh nhanh chóng đem đồ vật bày biện ra, những đồ vậy dùng cho phòng bếp đều được mang tới để ở phòng bếp, tất cả quần áo đều bày trong tủ quần áo, trên giường cũng lót mền lót chăn, không tới một tiếng đồng hồ sau, gian phòng vốn dĩ có chút vắng vẻ thanh lãnh trong nháy mắt trở nên ấm áp hơn.

Giang Nguyệt Vi mệt mỏi cả người đổ mồ hôi, cô ngồi xuống, nhận lấy khăn mặt trong tay anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Em vừa tới chỗ này, cũng không biết người nào, chờ khi nào có thời gian, anh mời một số người tới nhà ăn cơm đi.”

Tưởng Chính Hoa là cấp tiểu đoàn, đồng cấp với anh còn có hai doanh trưởng, dưới cấp còn có phó cấp, cấp đại đội, trong số đó có ít người có vợ đã có con cái, Giang Nguyệt Vi vừa tới nơi này, mặc dù không nhất định phải thân thiết với vợ của bọn họ, nhưng cũng nên quen biết.

Tưởng Chính Hoa nghĩ ngợi, sau gật đầu: “Được, chờ thêm hai ngày nữa mà rảnh anh sẽ nói cho em.”

Nghỉ ngơi một hồi, Châu Lập Dương mang cơm trở về, lần này ngoại trừ cơm bên ngoài, còn có một số đồ ăn tươi sống, đầy đủ để đêm nay Giang Nguyệt Vi làm một bữa ăn ngon, cô hơi kinh ngạc, nhịn không được khen Châu Lập Dương: “Oa, anh nghĩ thật chu đáo, vậy mà mang cho tôi cả cái này?”

Châu Lập Dương có chút xấu hổ, bởi vì đây là doanh trưởng yêu cầu anh ấy cầm, đang muốn mở miệng giải thích, không nghĩ rằng Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Là anh để anh ấy cầm đấy.”

Anh nhìn cô với dáng vẻ em nên khen anh đi, mau khen anh đi nào, Giang Nguyệt Vi liền bật cười, ý cười rặng rỡ tươi đẹp, nhìn anh, thanh âm vui vẻ nói: “Anh cũng rất cẩn thận, rất tốt, vô cùng tốt.”

Sắc mặt của Tưởng Chính Hoa không gợn sóng ừ một tiếng: “Cũng bình thường thôi.”

Châu Lập Dương nhìn hai người cứ tình anh ý em như vậy ở trước mặt anh ấy, chỉ cảm thấy răng mình đau nhức, một người đàn ông độc thân như anh ấy không thể thấy được trường hợp như thế này, liền nghĩ rời đi, chưa từng nghĩ Giang Nguyệt Vi lại cho anh ấy đồ, lần này là một hộp bánh ngọt trứng gà.

Anh ấy xấu hổ nên trực tiếp cự tuyệt, ai mà ngờ vừa nhấc mắt đã thấy Tưởng Chính Hoa híp mắt nhìn anh ấy: “Chị dâu anh cho anh thì anh cứ cầm lấy, đừng khách khí.”

Xời, Châu Lập Dương lần này đã biết, về sau chị dâu cho cái gì anh ấy cũng đừng mong cự tuyệt, chắc chắn phải cầm lấy.

Thế là, anh ấy lập tức nhận lấy đồ, sau khi cám ơn liền trực tiếp chuồn đi.

Buổi chiều Tưởng Chính Hoa còn có việc, ở chỗ này sau khi ăn cơm trưa xong liền trực tiếp trở về doanh, chỗ tầng lầu này của Giang Nguyệt Vi đều có người ở, nhưng hiện tại cô không vội đi tới sát vách chào hỏi, sau khi ăn cơm xong, cô lại cầm cái chậu đầy nước, nhịn không được lại lấy đồ trong nhà một lần nữa chà xát.

Hôm nay Giang Nguyệt Vi dậy sớm, hiện tại có chút mệt rã rời, sau khi lau sạch mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi, không nghĩ tới khăn mặt vừa buông xuống đã nghe được có tiếng người gõ cửa, cô nghĩ đến có thể là người ở sát vách đến chào hỏi với cô, cho nên không có một chút do dự liền đi mở cửa.

Ai mà biết, đứng ở ngoài cửa không phải người khác, mà là Dương Tiểu Quả.

Người phụ nữ ngoài cửa cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ màu đen, trên người mặc một chiếc váy dài tay dài kẻ sọc màu xanh lá cây, bên hông buộc chặt một dây lưng, làm lộ ra dáng người lồi lõm của cô ta, dưới chân vẫn là đôi giày da nhỏ nhắn kia, so với hai ngày trước Giang Nguyệt Vi nhìn thấy, bây giờ cô ta lại càng thêm trẻ trung xinh đẹp.

Giang Nguyệt Vi căn bản không nghĩ tới sẽ là cô ta, hai ngày trước người đàn ông của cô đã nói không quen biết cô ta, cũng không lén lút qua lại, hơn nữa hôm nay bọn họ mới chuyển đến nhà mới, làm sao cô biết được?

Đang nghĩ ngợi lung tung, người phụ nữ lại trực tiếp đi tới, nhìn cô cười nói: “Chào chị dâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng không muốn cho cô ta vào, nhưng người ta đã vào rồi, cô cũng không tiện trực tiếp đuổi người đi, chỉ nói một tiếng cảm ơn, nói: “Cô tới tìm Chính Hoa sao? Anh ấy hiện tại không ở nhà, nếu không thì cô hôm khác hãy đến?”

Dương Tiểu Quả chính là chọn lúc Tưởng Chính Hoa không có ở đây, bây giờ nghe Giang Nguyệt Vi trực tiếp đuổi khách như vậy, trong lòng liền có chút không thoải mái.

Chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này sao? Có người đến nhà không phải là nên mời người ta vào ngồi trước rồi rót ly nước à? Sao lại không lễ phép như vậy?

Nhưng mà vừa nghĩ tới hai ngày trước tra được Giang Nguyệt Vi chỉ có văn hóa tiểu học lại ly hôn một lần, sự lo lắng của cô ta cũng liền tiêu tan, người phụ nữ này căn bản là không có học qua sách vở gì, cô ta làm sao có thể trông cậy vào loại người này sẽ hiểu lễ nghi tiếp đãi?

Dương Tiểu Quả mím môi một cái, cười cười: “Tôi cũng không phải đặc biệt tới tìm anh ấy, vừa rồi tôi ở ngay trong viện của tôi, vừa lúc nhìn thấy các người chuyển đồ vào ở, cho nên tôi liền tới xem.”

Đương nhiên rồi, tới đây xem cũng không thể tay không, cho nên, cô ta rất nhanh đưa đồ trong tay qua: “Chút ý tứ nho nhỏ, chúc mừng hai người chuyển nhà mới.”

Kiều đi sang nhà mới, người quen đến xem tặng chút quà là chuyện bình thường, nhưng Dương Tiểu Quả lại không giống vậy.

Giang Nguyệt Vi có thể cảm giác được một chút tâm tư của cô, Tưởng Chính Hoa căn bản không nhớ kỹ cô ta, cô ta lại phải cố tình làm bộ như rất quen thuộc với anh, còn phải chạy đến nhà tặng đồ, nhiệt tình thật sự quá mức. Cô ta đã thành công làm cho cô cảm thấy chán ghét rồi đấy.

Giang Nguyệt Vi rũ mắt nhìn hộp nhỏ được đưa tới, tuy rằng không nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng mặc kệ là cái gì, cô cũng không muốn nhận, vì thế giơ tay đẩy trở về: “Ý tốt của cô, hai vợ chồng tôi xin nhận, nhưng Chính Hoa từng nói với tôi, kỷ luật bộ đội rất nghiêm khắc, nếu người ta đang yên đang lành tặng đồ vật, tôi tuyệt đối không thể nhận lung tung.”

Loading...