Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:45
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy lặng lẽ quan sát chị dâu này qua tấm gương, dáng dấp thật dễ nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, lời nói vừa rồi cũng rất ôn nhu, rất dễ dàng khiến cho người đàn ông sinh ra ý muốn bảo hộ, khó trách Tưởng doanh trưởng dễ dàng lâm vào tổ ấm dịu dàng như vậy.

Xe từ từ rời thành phố, lái ra ngoài, đường núi không gập ghềnh như Giang Nguyệt Vi tưởng tượng, vẫn khá rộng rãi, lái xe khoảng nửa tiếng thì vào trụ sở, sau đó rẽ trái rẽ phải mấy lần, rất nhanh đã dừng lại trước căn hộ có hai tầng.

Ba người rất nhanh xuống xe, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy bảng hiệu ở lầu một viết ba chữ nhà khách, cô cầm theo hành lý đi theo bọn họ tới phòng khách ở lầu một, Tưởng Chính Hoa đã sớm chào hỏi xong, chỉ tiến lên đăng ký sau đó người gác cổng liền đưa chìa khóa cho anh.

Nơi này tựa hồ không có người nào, Giang Nguyệt Vi đi theo anh trực tiếp lên lầu hai cũng không đụng phải người nào, bọn họ dừng lại trước cửa phòng trong cùng, anh rất nhanh mở cửa ra, sau khi để đồ vật xuống, anh nói với Châu Lập Dương: “Anh về trước đi, nơi này tự chúng tôi dọn dẹp là được rồi.”

Châu Lập Dương lập tức cúi chào, sau đó nhìn Giang Nguyệt Vi: “Thế chị dâu, tôi đi trước đây?”

Giang Nguyệt Vi nghĩ nghĩ, sau đó từ trong bọc lấy ra một hộp bánh ngọt đã mua ở công xã: “Anh cầm lấy đi, cám ơn anh đã tới đón chúng tôi.”

Châu Lập Dương ngại ngùng không chịu nhận lấy, Tưởng Chính Hoa trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Chị dâu anh đưa cho, thì anh cứ cầm lấy đi.”

Châu Lập Dương nghe vậy liền nhận ra một điều, doanh trưởng của anh ấy bên phe của vợ, nếu như anh ấy không lấy, đoán chừng chị dâu không vui vẻ, anh ấy lại không muốn bị doanh trưởng trừng, thế là lập tức nhận lấy: “Vậy cám ơn chị dâu, có chuyện gì về sau cứ việc gọi nha.”

Chờ Châu Lập Dương vừa đi, hai người liền dọn dẹp, gian phòng không lớn, đã có một số đồ đạc, mà qua mấy ngày cô sẽ dọn đi rồi, cho nên cất kỹ đồ vật rồi trải ga giường coi như dọn dẹp xong.

Tưởng Chính Hoa nói: “Tất cả những người nhà của bộ đội đến thăm người thân đều tạm trú ở đây, nên rất an toàn, tạm thời em cứ ở chỗ này, buổi sáng anh hỏi qua rồi, hai ngày sau chúng ta sẽ dọn ra hộ gia đình.”

Anh nói xong liền lôi kéo cô ra chỗ cửa sổ, sau đó chỉ chếch vào phòng ở phía đối diện cách đó không xa và nói với cô: “Chỗ đó là hộ gia đình.”

Giang Nguyệt Vi nhìn theo đầu ngón tay của anh, có thể thấy mấy hàng nhà lầu hai tầng, bên trong có không ít người đang đi lại, xem ra rất náo nhiệt, cô cũng vui vẻ theo: “Hiện tại chúng ta có cần chuẩn bị mua chút đồ dùng trong nhà không?

“Đồ dùng trong nhà không cần, đều đã chuẩn bị xong.” Tưởng Chính Hoa nói: “Nhưng nồi bát vẫn phải mua, ngày mai dẫn em tới trường học báo cáo tiện thể chúng ta đi mua luôn.”

Nói đến nồi bát, anh lập tức đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, đã đến giờ cơm, anh vốn chỉ muốn mang người phụ nữ đi nhà ăn ăn cơm, nhưng vừa nghĩ tới sức lực của đám đại lão gia kia ăn cơm, lập tức đổi ý, để cô đóng cửa chờ ở chỗ này, anh đi mua cơm về.

Sau khi anh đi, ánh mắt của Giang Nguyệt Vi nhìn về phía căn hộ gia đình, trong óc của cô chậm rãi hiện lên khung cảnh sinh hoạt sau khi hai người vào ở, khi đó không có Nhà họ Giang, không có Nhà họ Hà, không có người khác quấy rầy, cũng chỉ có hai người bọn họ, đến lúc đó ngày ngày ở chung một cho đình lấy nhau, chắc hẳn rất nhanh cô sẽ có nhỉ?”

Trong lòng nghĩ như vậy, cô vô ý thức đưa tay lên sờ soạng bụng của mình một chút, không biết lần này sẽ có hay không?

Anh rất nhanh đã mang cơm trở về, đồ ăn của bộ đội vẫn rất nhiều thịt, nhưng cũng có thể bởi vì nấu cơm tập thể, cho nên cảm giác thật sự khiến con người ta cảm thấy lòng chua xót, rất giống như hầm bừa loạn lên.

Cô nhìn đống rau xanh chín quá lửa trong chén, hận không thể ngày mai đã vào ở ở căn hộ gia đình để mở cho anh một căn bếp nhỏ, để anh ngày ngày được ăn ngon, để buổi tối ra sức sớm sinh ra một em bé.

Càng nghĩ càng lệch lạc, Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới nữa, chỉ nhanh chóng ăn cơm trong chén.

Bởi vì anh chưa báo cáo cho bộ đội, nên khi tối muộn anh ngủ lại ở chỗ này, sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt Vi đi theo anh ngồi trên xe hôm qua tới trường học báo cáo.

Ngày trước lớp học ban đêm chủ yếu là xóa mù chữ cho nông dân, sau này nhận được rất nhiều công nhân muốn học, nay khi biết tin về việc luyện thi đại học trở lại, rất nhiều người không thể tìm trường học chính thức, nhưng để nộp hồ sơ thi đại học vào năm nay, nên gấp gáp tìm nơi ôn tập, vì vậy thậm chí thời gian học không giới hạn chỉ vào ban đêm.

Hơn nữa, ngoại trừ năm nay có nguồn thi đại học ở bên ngoài, sang năm đến tháng bảy cũng sẽ có kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên lớp học ban đêm còn đặc biệt ra khóa thi đại học chuyên sâu, chuyên chú vào kì thi tuyển sinh đại học năm nay và sang năm.

Giang Nguyệt Vi vì ý nghĩ chu đáo như thế mà sợ ngây người, bởi tình huống của cô khá phức tạp, kết hôn, hết năm cũng đã hai mươi hai, cũng không có khả năng học từ cấp sơ trung rồi đến cao trung, cho nên ý tưởng này của trường học rất thích hợp với cô.

Bởi vì Tưởng Chính Hoa đã chào hỏi trước với lớp học ban đêm, cho nên bọn họ rất nhanh gặp được hiệu trưởng, hiệu trưởng xem hết những bài thi mà Giang Nguyệt Vi tự làm ở nhà, nhân tiện nói: “Cân nhắc đến việc cô mới chỉ học xong tiểu học, so với toán học thì ngữ văn tương đối tốt hơn, cho nên chúng tôi đề nghị cô nên học chuyên về khoa văn, nhưng trong hai năm nay người thi đại học người hẳn rất nhiều, cho nên cô càng phải cố gắng hơn người khác một chút.”

Lời nói của hiệu trưởng kỳ thật rất rõ ràng, Giang Nguyệt Vi chỉ mới học xong tiểu học, nền tảng chênh lệch rất nhiều so với người khác, cô cần phải cố gắng hơn nữa, đối với cô, khoa văn tương đối dễ hơn một chút so với khoa học tự nhiên, cho nên cô không có dị nghị gì với hiệu trưởng, đương nhiên nếu như đến lúc đấy thi không đậu lại tính sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-59.html.]

Sau khi cùng hiệu trưởng trò chuyện xong, bọn họ nhanh chóng làm thủ tục nhập học, quyết định chờ sau khi tới nhà mới liền chính thức lên lớp, sau này hai người đi ăn cơm trưa, ăn cơm xong lại tới gần Cung Tiêu Xã mua đủ những thứ nhà mới cần rồi mới đi xe tới họp ở nhà khách trụ sở.

Lúc đến trụ sở, sắc trời cũng không sớm, bởi vì giữa trưa ăn cơm ở bên ngoài , lần này Tưởng Chính Hoa không tới nhà ăn của bộ đội mua cơm, sau khi cơm nước xong, anh phải trở về báo cáo.

Đi tới cửa, anh nghĩ tới cái gì, sau đó liền đóng cửa sổ bên cạnh cửa lại, quay người nói với Giang Nguyệt Vi: “Đêm nay anh không thể ra ngoài, em phải ngủ một mình, ngày mai nếu có thể tới anh liền tới, không thể tới thì anh sẽ bảo Châu Lập Dương đưa cơm cho em, ban đêm khi đi ngủ em nhất định phải đóng kỹ cửa sổ này, ở đây rất an toàn, em đừng sợ.”

Nói xong, bỗng nhiên anh dừng một chút: “Nếu em thực sự vẫn sợ hãi, hãy đặt con d.a.o chúng ta mua hôm nay ở bên giường, như vậy trong lòng sẽ an tâm hơn.”

Giang Nguyệt Vi lẽ ra có thể cẩn thận nghe, nhưng nghe được lời nói phía sau liền bật cười, cô bước tới: “Ở đây chính là trụ sở của bộ đội mà, còn có thể có người đột nhập vào nhà sao??”

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ: “Hẳn là không có, thế nhưng vẫn phải để phòng, dù sao ở đằng trước có mấy căn hộ gia đình, ai cũng không thể chắc chắn rằng người ở bên trong đều là người tốt.”

Giang Nguyệt Vi là người trùng sinh, hiện tại cái gì cô cũng không sợ, cô giận anh một cái nói: “Em cũng chẳng phải trẻ con, mà ngủ có hai đêm, anh sợ cái gì?”

Tưởng Chính Hoa nhìn khuôn mặt hồn nhiên của cô, đôi mắt đen nhánh đen nhánh long lanh nước nhìn chằm chằm vào anh, tựa như cố ý muốn câu dẫn con người ta, thế nên anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn một cái.

Khi Châu Lập Dương vội vàng tới nơi đón người, nhìn thấy cặp vợ chồng này nhìn thấy cặp đôi hôn nhau kịch liệt đến mức hắn, một đại nam nhân chưa từng kết hôn, đỏ mặt tại chỗ, chỉ biết sững sờ đứng ở nơi đó không biết làm gì.

Hai người không cẩn thận bị nhìn lén rất nhanh liền lấy lại tinh thần, Giang Nguyệt Vi trực tiếp đem anh đẩy ra ngoài cửa, hận không thể đem đầu chôn xuống dưới mặt đất: “Anh mau đi đi.”

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ, trừng mắt liếc thông tín viên đang ngần người của mình: “Còn không đi à?”

Lúc này Châu Lập Dương mới phản ứng lại, đỏ mặt xoay người rời đi.

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi: “Vậy anh đi báo cáo nhé?”

Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, nhìn anh đi, lúc này mới đóng cửa lại, gần đây nơi này không có người nào đến thăm người thân, cho nên rất yên tĩnh, nên làm xong việc, trời còn chưa tối, cô liền lấy sách giáo khoa sơ trung ra nhìn.

Có lẽ đó là do kinh nghiệm mà cô ấy có được từ việc trùng sinh, cô cảm thấy học ngữ văn sơ trung và lịch sử này vẫn còn khá tốt, xem ra cũng không lao lực lắm, ngữ văn chủ yếu nhất là đều phải học thuộc những bài thơ cổ, cô cảm thấy ký ức của mình vẫn được, lịch sử đối với cô mà nói lại càng dễ dàng hơn, mà toán học lại hơi khó một chút.

Hiện tại thời gian học tập gấp gáp, trời vừa tối, cô lại đốt lên ngọn nến để tiếp tục đọc sách, mãi cho đến khi nhìn thấy mười một giờ mới đi ngủ.

Ngày thứ hai sau khi rời giường, Giang Nguyệt Vi tiếp tục lấy sách ra đọc, và ghi chép, thấy điều gì không hiểu được liền chép lại, quyết định chờ sau khi tới học thêm thì tìm cô giáo giải đáp, mà cả ngày hôm nay anh cũng không tới, giữa trưa và ban đêm đều do Châu Lập Dương tới đưa cơm cho cô, cô khó có được một ngày yên tĩnh đọc sách.

Bên này Giang Nguyệt Vi an tĩnh và yên bình, nhưng Lý Mỹ Ngọc ở bên công xã Hồng Tinh lại tức giận đến mức muốn nổ phổi.

Lần trước bị Giang Nguyệt Vi mắng về sau, trong lòng Lý Mỹ Ngọc vẫn kìm nén bực bội, sau này Nhà họ Hà lại xảy ra chuyện, bà ta vẫn muốn tìm một cơ hội để Giang Nguyệt Vi thừa nhận lỗi lầm của mình, thậm chí giả bệnh cũng đã làm, thế nhưng Giang Nguyệt Vi lại một mực chẳng quan tâm gì tới bà ta.

Người trong đội tựa hồ cũng đã nhận ra quan hệ giữa bọn họ không tốt, tự nghị luận không ít, dù sao vẫn là m.á.u mủ ruột thịt, Lý Mỹ Ngọc quyết định vứt bỏ mặt mũi xuống chủ động đi tìm cô cầu hoà, ai biết sau khi tới công xã mới biết được vài ngày trước cô đã sớm không làm việc ở tiệm cơm.

Thế nhưng đây cũng không phải chuyện hệ trọng gì, dù sao khi cô tìm việc làm cũng không nói với bà ta, Lý Mỹ Ngọc tìm không thấy người liền trực tiếp đi tới Nhà họ Tưởng tìm người, sau đó bà ta mới biết được Giang Nguyệt Vi đã sớm đi theo Tưởng Chính Hoa tới bộ đội vào vài ngày trước!

Lý Mỹ Ngọc trợn tròn mắt, không nói những cái khác, tới bộ đội là sự việc lớn nhường nào, vậy mà Giang Nguyệt Vi cũng không nói một tiếng, đến điện thoại cũng không gọi nổi cho Nhà họ Giang bên này một cuộc, hoàn toàn không xem bà ta là mẹ con, không để Nhà họ Giang vào trong mắt!

Hiện tại bà ta đứng trước cổng Nhà họ Tưởng chẳng khác nào đồ đần, nghe Mã Ái Vân kinh ngạc hỏi: “Chúng nó đã sớm đi rồi, người làm mẹ như bà mà cũng không biết sao?”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, tựa như bị người ta hung hăng đánh một phát, một cỗ khí trực tiếp xông lên đầu, cắn răng hỏi Mã Ái Vân: “Số điện thoại của chúng nó ở đằng kia là gì??

Mã Ái Vân biết bà ta muốn làm gì, chỉ miễn cưỡng nhìn bà ta một cái: “Tôi không biết.”

Loading...