Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:42
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tất cả kích động qua đi, suy nghĩ tỉnh táo trở lại, Giang Nguyệt Vi mới ý thức được tối hôm qua bản thân đã làm cái gì đã nói cái gì, cô chậm rãi vùi đầu vào trong chăn, làm bộ như không có chuyện xảy ra.
Tưởng Chính Hoa nhìn cô, cười: “Xấu hổ sao? Tối qua không phải là rất lợi hại sao?”
Giang Nguyệt Vi không nói chuyện.
Qua một lúc sau, Tưởng Chính Hòa nhanh chóng kéo cô ra ngoài: “Làm tổ ở trong nữa sẽ c.h.ế.t ngạt đấy, hôm nay chúng ta còn có chuyện phải làm, nhanh chóng dậy thôi.”
Giang Nguyệt Vi gật gật đầu.
Nghĩ bây giờ cô có thể hối hận, Tưởng Chính Hoa tự động lọc ra chuyện tối hôm qua, bèn đổi giọng hỏi cô có muốn đi xem phim hay không.
Giang Nguyệt Vi nghe vậy vừa nghĩ đến ngày hôm qua tiêu nhiều tiền như thế, trong lòng ngay lập tức cảm thấy xót xa: “Không cần đi đâu, chúng ta trở về đơn vị đi, em muốn nhìn xem nơi trước kia anh sinh sống.”
Tưởng Chính Hoa nghĩ dù sao ngày mai cũng phải đến đơn vị báo cáo, hôm nay sắp xếp một chút cũng chắc giống nhau, vì thế đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, mua bữa sáng về nói với người phụ nữ: “Em ở nhà khách quân doanh trước, cách viện cho người trong gia đình rất gần, cách anh cũng rất gần, ăn xong bữa sáng chờ chút sẽ có người tới đón chúng ta, đợi sắp xếp xong xuôi anh sẽ dẫn em đi báo cáo lớp học ban đêm.”
Những ngày này ở cùng bên cạnh anh, Giang Nguyệt Vi tựa như dần dần đã quen với tất cả sắp xếp của anh, cô không cần quan tâm mấy thứ này nữa: “Được, em nghe anh.”
Thời gian còn sớm, phỏng chừng đối phương cũng không đến chỗ này nhanh như thế được, hai người chậm rãi ăn bữa sáng sau đó lại thu dọn đồ đạc, tiếp đó đến quầy lễ tân trả phòng, đợi khoảng chừng hai mươi phút, một chiếc xe jeep chậm rãi dừng ở cửa nhà khách.
Tưởng Chính Hoa nhìn thấy xe, lập tức mang theo đồ đạc cùng kéo Giang Nguyệt Vi từ trong nhà khách đi ra, ngay sau đó Giang Nguyệt Vi nhìn thấy từ trong xe một nam một nữ đi xuống, người phụ nữ kia nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt đầy ý cười, mềm mại kêu lên một tiếng: “Tiểu đoàn trưởng Tưởng.”
Người phụ nữ kia gọi xong, sau đó theo bản năng cô ta nhìn về phía bên cạnh Tưởng Chính Hoa, đợi đến khi thấy rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp, ý cười trên mặt chậm rãi thu về: “Vị này là?”
Tưởng Chính Hoa nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với mình, cảm thấy không quen thuộc, vẫn không nhớ ra được cô ta là ai, liền xoay mặt nhìn thông tín viên của mình.
Thông tín viên Châu Lập Dương lập tức nói: “Doanh trưởng, đây y tá Dương của đội y tế chúng ta, vừa rồi cô ta muốn tới nội thành để mua đồ, cho nên thuận đường ngồi cùng xe đến đây.”
Dương Tiểu Quả nghe vậy, sắc mặt của cô ta liền thay đổi, Châu Lập Dương nói rõ ràng như thế, không cần nghĩ cũng biết Tưởng Chính Hoa vốn dĩ không nhớ cô ta là ai, cô ta vào bộ đội hơn nửa năm, cũng thích anh hơn nửa năm, kết quả vậy mà một chút ấn tượng với cô ta cũng không có?
Nhưng không việc gì, dù sao bây giờ anh đã ly hôn, rất nhanh sẽ thấy quen với cô ta, vì vậy, cô ta lập tức cười đáp lại: “Đúng vậy đấy, Tưởng doanh trưởng, tôi là Dương Tiểu Quả nha, giờ tôi đã mua đồ xong, tiện thể trở về cùng mọi người.”
Tưởng Chính Hoa ừ một câu, thế nhưng vẫn không nhớ ra mình từng tiếp xúc với Dương Tiểu Quả hay chưa, anh quay đầu lôi Giang Nguyệt Vi tới, giới thiệu với hai người kia: “Đây là vợ tôi, Giang Nguyệt Vi.”
Lời này vừa được nói ra, đầu óc của Dương Tiểu Quả ong ong, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi, anh, không phải anh ly hôn rồi sao? Lúc trước anh đem giấy ly hôn đến chính ủy, cô ta đúng lúc ở văn phòng chính ủy, thế vợ với con gì ở đây?
Tình huống này là như nào? Sao lại như thế được?
Mà đầu óc của Châu Lập Dương cũng loạn hẳn, là thông tín viên của Tưởng Chính Hoa, đương nhiên cũng biết vì chuyện ly hôn nên Tưởng Chính Hoa mới về nhà, nhưng anh ấy không biết vợ của Tưởng Chính Hoa tên là gì, bây giờ nhìn anh đột nhiên mang theo vợ trở về, nghĩ thầm chắc hẳn là không thành công?
Mặc kệ có thành công hay không, anh ấy lập tức phản ứng lại, sau đó tiến lên tiếp nhận đồ vật trong tay Giang Nguyệt Vi, cười nói: “Chị dâu, đường xá xa xôi vất vả, em để đồ của chị để trên xe nhé.”
Giang Nguyệt Vi có chút lạ xấu hổ, vì vậy cô nhanh chóng nói với anh ấy: “Cảm ơn.”
Lúc này Dương Tiểu Quả mới hồi phục lại tinh thần, cô ta chuyển mắt, nhìn khuôn mặt quyến rũ của Giang Nguyệt Vi, bộ n.g.ự.c căng tròn và vòng eo nhỏ nhắn của cô, khóe môi miễn cưỡng kéo ra mỉm cười: “Chào chị, chị dâu.”
Giọng nói của người phụ nữ có chút cứng ngắc, Giang Nguyệt Vi không nhịn được liếc nhìn, cô ta cột hai b.í.m tóc đen dày, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp rất xinh xắn, mặc áo khoác cùng giày da nhỏ, ăn mặc thời thượng, có vẻ là gia đình có điều kiện không tệ.
Là y tá trong đội quân y sao? Chắc hẳn quen biết với anh? Lúc nào quen biết?
Trong đầu có rất nhiều ý nghĩ, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể cười: “Chào cô.”
Tưởng Chính Hoa bên này đã đem hành lý để lên xe, lại đi qua đỡ người phụ nữ đến bên cạnh xe: “Lên xe đi, bên ngoài gió lớn.”
Dương Tiểu Quả nhìn khóe mắt của người đàn ông kia mang theo ý cười, rất thân mật vịn eo đưa người phụ nữ nọ đến bên cạnh xe, lúc lên xe, lại giơ tay lên bảo hộ ở đỉnh đầu cô, bộ dáng thận trọng, hệt như người phụ nữ kia là trân châu bảo bối.
“Y tá Dương, cô ngồi ở phía trước đi......”
m thanh của Châu Lập Dương khiến suy nghĩ của Dương Tiểu Quả trở lại hiện thực, cô ta nắm tay thật chặt, ép xuống ý nghĩ lung tung trong đầu, hít một hơi, quay người lên xe.
Xe đã sớm lái đi, Dương Tiểu Quả ngồi ở phía trước, không nhìn thấy đằng sau hai người bọn họ đang làm gì, nhưng một đường nghe Tưởng Chính Hoa cùng người phụ nữ kia giới thiệu đại khái tình huống của bộ đội ,mà người phụ nữ kia cũng thỉnh thoảng hỏi anh một ít, còn cười nhè nhẹ ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-58.html.]
Bây giờ cô ta vẫn chưa nghĩ rõ ràng được Tưởng Chính Hoa đã xảy ra chuyện gì với thời gian không đến một tháng trời, rõ ràng chính ủy bên kia cũng phê chuẩn, chẳng lẽ anh về nhà một chuyến mà tình cảm của hai người khôi phục cho nên mới không ly hôn?
Lúc này, cô ta hoàn toàn không suy nghĩ đến phương diện Tưởng Chính Hoa tái hôn, chỉ muốn biết tình huống hiện tại như thế nào, nhưng lại vô duyên quá nếu trực tiếp hỏi về chuyện ly hôn, chỉ hỏi một cái: “Tưởng doanh trưởng, ngài cùng chị dâu kết hôn lâu chưa, tôi dường như chưa từng nghe nói chị ấy tới đây thăm người thân?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy khẽ nhíu mày, luôn cảm giác người này có chút không đúng lắm, sau một lát mới nói: “Đã kết hôn một thời gian rồi. Trước đây cô ấy bề bộn nhiều việc.”
Dương Tiểu Quả hít sâu một hơi: “Vậy lần này mọi người định ở lâu hơn sao?”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta nhiệt tình như vậy, lập tức đáp lời: “Đúng vậy, lần này cần ở lâu, phòng vợ chồng phòng chúng tôi đã xin xong rồi.”
Trong lòng Dương Tiểu Quả hơi hồi hộp một chút, ở lâu vậy chắc quyết định không ly hôn sao?
Đầu óc của cô ta rất rối loạn, ngày trước sau khi biết Tưởng Chính Hoa kết hôn đã khiến cô cảm thấy lạc lõng mất một thời gian rất dài, sau này vô ý biết được anh muốn về nhà ly hôn, cô ta liền biết cơ hội của mình đã tới, thế nhưng rõ ràng cơ hội đã nắm ở trong tay tại sao lại đột nhiên bay mất?
Cô ta hít sâu một hơi, gượng cười: “Thế rất tốt, chỉ là bộ đội chúng tôi rất khổ, trên núi cũng rất buồn bực, cái gì cũng không có, không biết chị dâu có thể quen thuộc bên này hay không.”
Lần này, không có người nào phản ứng với cô ta, Tưởng Chính Hoa chỉ nhìn Châu Lập Dương trên ghế lái rồi nói: “Tiểu Chu, cậu để xe sang bên dừng lại một chút.”
Châu Lập Dương không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn dừng xe lại sang bên, Tưởng Chính Hoa nhìn người phụ nữ ở chỗ tay lái phụ, vội nói: “Vậy thì sao, y tá Tiểu Dương đúng không?”
Dương Tiểu Quả nghe thấy anh nhắc đến cô ta, trong lòng hơi vui, rất nhanh quay đầu nhìn anh, cười nói: “Sao vậy, Tưởng doanh trưởng?”
Tưởng Chính Hoa có chút đau đầu, lúc đầu anh cũng nghĩ chỉ chở người này về, nhưng cô ta quá ồn ào, hơn nữa toàn hỏi vấn đề rất kỳ lạ, nào có ai không quen biết gì đã đến chỗ tìm hiểu, quả thực không hiểu nổi, cho nên anh quyết định ném cô ta xuống xe.
“Chuyện là thế này.” Anh trầm giọng nói: “Tôi với vợ tôi còn có chút việc chưa xong, có thể mất nhiều thời gian và không tiện đưa đón cô, bây giờ cô xuống xe ngồi xe buýt trở về đi.”
Đột nhiên xuất hiện câu nói như vậy, Giang Nguyệt Vi gần như không cười nổi, cô ta cố gắng đè ép ý cười ở khóe môi, bất động thanh sắc nhìn Dương Tiểu Quả, ý cười trên mặt của người phụ nữ kia lúc này có chút vỡ vụn.
Khóe môi của Dương Tiểu Quả giật giật, ngữ khí có chút khó tin: “Tôi, bây giờ tôi phải xuống xe sao?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu, nhìn thoáng qua thời gian: “Đúng vậy, thời gian gấp gáp chúng tôi phải đi làm việc, hiện tại vẫn còn xe buýt đến trụ sở, cô xuống xe đi là vừa.”
Thấy anh có vẻ không hề giống nói đùa, Dương Tiểu Quả sững sờ, xe buýt cũng chỉ đến chỗ ngã ba của trụ sở bộ đội, lên núi cũng vẫn phải đi thêm một giờ, người đàn ông này bây giờ lại muốn ném cô ta xuống xe?
“Y tá Tiểu Dương, thật sự xin lỗi.” Châu Lập Dương cũng vội vàng nói.
Dương Tiểu Quả không biết một phen tra hỏi vừa rồi đã chọc phải bọn hắn cái gì hay không, nhưng cô ta cảm thấy câu hỏi của cô ta đều vấn đề thông thường, chuyện gì xảy ra vậy?
Mặc dù trong lòng không muốn xuống xe chút nào, nhưng cô ta cũng không muốn lúc này để lại ấn tượng xấu gì trong lòng người đàn ông kia, chỉ có thể đè nén khí áp xuống dưới đáy lòng, cười cười: “Được, vậy tôi xuống xe trước.”
Cô ta nói xong cũng xuống xe, sau khi nhìn thấy chiếc xe kia không có một chút do dự nào mà rất nhanh lái vào trong dòng người, cô ta tức giận tới mức cắn răng, nghĩ thầm nhất định phải làm rõ ràng đến cùng tình huống là như thế nào!
Giang Nguyệt Vi nhìn Dương Tiểu Quả vẫn đứng ở nơi đó cách tấm kính ở ghế sau, liền hỏi: “Thật sự không đưa cô ấy đi nữa sao?”
Ánh mắt của Tưởng Chính Hoa lạnh lùng: “Không đưa.”
Giang Nguyệt Vi nghĩ đến sự nhiệt tình vừa rồi của Dương Tiểu Quả, khó hiểu nhìn người đàn ông kia: “Nhưng cô ta giống như rất quen thuộc với anh mà?”
Nghe ngữ khí của người phụ nữ có chút gì là lạ, Tưởng Chính Hoa tranh thủ thời gian giải thích nói: “Nhưng anh có quen cô ta đâu.”
Tưởng Chính Hoa cũng rất phiền muộn, anh không có ấn tượng gì về Dương Tiểu Quả, nhưng lời nói mới vừa rồi với ngữ khó quen thuộc của cô ta, khiến hai người bọn họ giống như đã có quan hệ gì, anh bận bịu nhìn phía trước hỏi: “Tiểu Châu, sao tôi lại không nhớ rõ về y tá Dương này?”
Châu Lập Dương ho nhẹ: “Cô ta tới chưa được bao lâu, trước đó có lần tay anh bị thương cô ta xử lý vết thương cho anh mấy lần, có lẽ anh không nhớ rõ.”
Số lần bị thương nhiều lắm, Tưởng Chính Hoa căn bản không nhớ rõ ai lúc nào xử lý vết thương cho mình, anh bận bịu nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em xem, thật sự anh đâu có quen cô ta.”
Giang Nguyệt Vi thấy dáng vẻ của anh có chút nóng nảy, cười cười: “Em cũng đâu nói anh đâu.”
Hiện tại tháng ngày này trôi qua yên bình, nên Tưởng Chính Hoa không muốn giữa hai người bọn họ có hiểu lầm gì đó, cũng không muốn người thân cận bên cạnh mình hiểu lầm bọn họ, cho nên phải nói rõ ràng: “Anh sợ em hiểu lầm.”
Anh nói xong, nghĩ đến trước đây mặc dù có không ít người biết anh đã từng kết hôn, nhưng Châu Lập Dương là người thân cận với anh, anh ấy biết chuyện ly hôn náo loạn của anh với Chung Bảo Ý, thế nên chính thức giới thiệu Giang Nguyệt Vi với Châu Lập Dương.
Châu Lập Dương nghe anh nói xong liền chấn kinh tại chỗ, hoá ra chị dâu này không phải là chị dâu kia, anh ấy không nghĩ tới Tưởng doanh trưởng luôn luôn trầm ổn vậy mà có thể bốc đồng và táo bạo như vậy, vừa ly hôn đã kết hôn!