Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:39
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh đưa cô đi về phía rạp chiếu phim, càng đi bộ về phía trước càng có nhiều người, xe đạp chật ních cả con đường, thậm chí ngay cả xe hơi và xe buýt cũng nhiều hơn.
“Nơi này là trung tâm thành phố, bây giờ lại là giờ tan tầm cao điểm, lưu lượng người rất lớn, cho nên bình thường đèn giao thông cũng rất lâu, cho dù có đèn xanh em cũng phải chú ý nhiều hơn, có người đi xe đạp lái nhanh hơn cả xe ô tô nữa.”
“Gần chỗ này có hai tòa nhà bách hóa lớn, đợi lát sau chúng ta có thời gian, anh sẽ dẫn em đến xem cái ở xa, bên kia có một công viên rất lớn...”
Trên đường đi, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, nói với cô tình hình xung quanh, giống như đã bắt đầu thích ứng với sự phồn hoa của thành phố lớn này, Giang Nguyệt Vi nhìn cảnh sắc trước mặt cũng đã không còn kinh ngạc như buổi sáng, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như trả lời với anh.
Vòng vo qua hai ngã tư đường, rất nhanh bọn họ cũng đã đến được rạp chiếu phim, có lẽ hôm nay là ngày làm việc, cho nên rạp chiếu phim không đông người cho lắm, mà vé xem phim sau giờ này đã bán hết, anh vừa nhìn thấy tình hình ngay lập tức dẫn cô đến cửa hàng bách hóa mua quần áo.
Vừa đi vào trong, các loại quần áo may sẵn đủ loại kiểu dáng làm cho Giang Nguyệt Vi nhìn đến hoa cả mắt, anh thấy cô vẫn đang ngắm cũng không có ý muốn mua, liền nhéo nhéo tay cô nói: “Đơn vị ở vùng ngoại ô, chỗ đó vẫn rất lạnh, em mua lấy một cái áo khoác, về sau chắc chắn sẽ phải mặc đến.”
Trước khi ly hôn Giang Nguyệt Vi không có quần áo gì, sau khi kết hôn với Tưởng Chính Hoa, bởi vì thời gian rất vội vàng, cho nên cô cũng không mua cho chính mình quần áo gì cả, hiện giờ quần áo có thể mặc rất ít, hơn nữa sắp đi đến đơn vị, cô không muốn ăn mặc giản dị khiến cho anh mất mặt, cho nên lúc này đã chọn một chiếc áo khoác có màu nâu đỏ.
Mua xong áo khoác, cô muốn mua thêm một chiếc váy dài để phối hợp, nhân viên bán hàng lập tức lấy hết váy dài xuống, cô chọn hai chiếc váy bản thân cảm thấy yêu thích, thế nhưng váy dài không thể mặc, lại không thể mặc thử, cô đành phải cầm hai bộ quần áo khoa tay múa chân ướm trên người mình hỏi anh: “Hai cái váy này anh cảm thấy em mặc cái nào đẹp hơn?”
Nhân viên bán hàng thấy cô vừa rồi đã mua áo khoác, vừa nhìn đã biết là người có tiền, cho nên lập tức trả lời: “Không phải tôi khen cô đâu, cô xinh gái như thế này, làn da lại trắng, cho dù là khoác bao tải thì cũng vẫn đẹp, thế nên hai cái này đều thích hợp với cô hết ạ.”
Tưởng Chính Hoa cảm thấy lời nói của nhân viên bán hàng dường như đã nghe qua ở đâu đó, giống như là bản thân nói, nhưng quả thật nói như thế với cô, chỉ cần người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Giang Nguyệt Vi nhìn anh không nói lời nào, lại thúc giục: “Em mặc cái nào đẹp hơn chút?”
Tưởng Chính Hoa chậm rãi hoàn hồn, nhìn chiếc váy ở chỗ cổ áo mang chút tơ tằm màu đen ở trong tay cô, làm nổi bật gương mặt trắng nõn quyến rũ xinh đẹp của cô, anh tiến đến gần, cúi đầu cắn vào vành tai cô trầm giọng nói: “Em không mặc cái gì hết thì đẹp hơn~”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy sửng sốt, phản ứng lại mới phát hiện anh dám ở trước mặt người khác trêu chọc mình, tức giận nhấc chân giẫm lên mũi chân anh một cái, cắn răng trừng mắt nhìn anh nói: “Vậy em cũng không cần nữa.”
Tưởng Chính thấy cô muốn cởi quần áo xuống, vội vàng cầm quần áo từ trong tay cô tới đưa cho nhân viên bán hàng: “Hai cái này chúng tôi đều muốn, lập hóa đơn đi.”
Nhân viên bán hàng vui vẻ cầm ba bộ quần áo đi lập hóa đơn, Giang Nguyệt Vi nhìn bộ dạng phóng đãng của anh hai ngày nay, híp mắt lại: “Trước kia anh có phải cũng nói chuyện với đồng chí Chung như vậy không hay?”
Một câu nói bất thình lình này khi nghe được đã khiến Tưởng Chính Hoa sợ hãi trong lòng, vội vàng giải thích: “Không, không có, tuyệt đối không có, anh thề không có đâu.”
Anh và Chung Bảo Ý, ngoại trừ kết hôn cùng nhau ở chung nhà mấy ngày mà thôi, còn hai năm sau anh cũng không về nhà, hai người gọi điện thoại chẳng được mấy lần, thư từ cũng không có, càng không có gặp mặt, đối với một người không có tình cảm gì, anh nói không nổi những lời như này.
Nhìn anh sốt ruột giải thích như vậy, Giang Nguyệt Vi cười thầm, rồi lại hừ nói: “Thật sao?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đương nhiên là thật, so với trân châu còn thật hơn.”
Cũng may lúc này nhân viên bán hàng cầm hóa đơn cùng quần áo đến, anh mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tình cảm bọn họ đang nồng đậm, anh không muốn nhắc tới hai người kia vào lúc này, thế nhưng nếu không nói thì sợ cô lại phải suy nghĩ nhiều.
“Anh đi trả tiền.” Anh cầm lấy hóa đơn đi trả tiền.
Giang Nguyệt Vi nhìn bóng lưng rắn rỏi của anh, khóe môi cười cười, nghĩ thầm, nể tình hôm nay anh tiêu nhiều tiền như vậy, trước tiên tha thứ cho anh đi.
Hai người mua quần áo xong thì về đến bệnh viện đã ba giờ, buổi chiều người chờ khám bệnh nhiều hơn, bọn họ xếp hàng rất lâu mới vào được phòng khám.
Bác sĩ xem xong tất cả kết quả kiểm tra của bọn họ, giương mắt nhìn Giang Nguyệt Vi: “So với kết quả kiểm tra trước kia cũng không khác biệt lắm, cô không có vấn đề gì, sức khỏe rất tốt nhé.”
Giang Nguyệt Vi nghẹn lại, lời bác sĩ nói thật giống như một cái đòn bẩy, chậm rãi bẩy tảng đá lớn đặt ở trong lòng cô ra, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ý cười chỗ khóe mắt xếp lại, trong giọng nói kèm theo một chút run rẩy: “Thật vậy sao? Sức khỏe của tôi thực sự không có vấn đề ư?”
Bác sĩ nhìn cô kích động thành ra như vậy, nhướng mày: “Không có vấn đề gì, nguyên nhân vẫn không có con có thể là do người chồng của cô…”
Cô ta nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Giang Nguyệt Vi: “Nếu không thì cậu đi kiểm tra một chút đi.”
Giang Nguyệt Vi nhìn anh bị điểm danh cười cười, lập tức nói: “Không phải anh ấy.”
Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, cũng đồng ý: “Không phải tôi.”
Bác sĩ hình như mới phản ứng lại tình hình vừa rồi Giang Nguyệt Vi nói với mình, lại vội vàng sửa lại: “Vậy cậu xem rồi bàn bạc đi, nếu như có thể thì thông báo cho chồng cũ của cô đến kiểm tra.”
Giang Nguyệt Vi không muốn thông báo cho Hà Hiểu Phong, người đàn ông c.h.ế.t tiệt này, hại cô uống nhiều thuốc đông y như vậy, hại cô chịu nhiều ủy khuất như vậy, hại cô bị người khác dị nghị lâu như vậy, cô cũng không nói, chờ sau này cô sinh con rồi, đến lúc đó xem ai là người không có mặt mũi nhất!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy thế nhưng trên mặt cô vẫn mỉm cười: “Được rồi, có cơ hội tôi sẽ nói cho anh ta biết.”
Bác sĩ gật gật đầu: “Chỉ có điều là …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-57.html.]
Giang Nguyệt Vi trong lòng run rẩy: “Chỉ có điều gì?”
Bác sĩ nhìn Tưởng Chính Hoa một cái, sau đó mới nói với cô: “Bây giờ cô có chút chứng viêm, cuộc sống vợ chồng sau này chú ý một chút, tiết chế một chút, muốn có con cơ thể là một mặt, tâm lý cũng là một mặt, cô còn trẻ như vậy, không cần có áp lực quá lớn, thuận theo tự nhiên thì đứa nhỏ mới đến nhanh được.”
Những lời này khiến Giang Nguyệt Vi đỏ bừng mặt, lúc trước cô cũng không phải rất muốn, nhưng đều bị Tưởng Chính Hoa dẫn hư, mỗi ngày anh đều có nhiều tinh lực như vậy, giống như không làm chút gì thì sẽ không ngủ được vậy.
Tưởng Chính Hoa lại ho nhẹ một tiếng, liên tục gật đầu: “Biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
Hai người từ trong phòng khám đi ra, Tưởng Chính Hoa còn thuận tay lấy đi hai hộp bao cao su miễn phí từ trong cái rương nhỏ trước cửa phòng khám, đi tới góc hành lang, Giang Nguyệt Vi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Vừa rồi bác sĩ nói cơ thể em không có vấn đề gì phải không?”
Tưởng Chính Hoa biết hiện tại cô có lẽ vẫn còn chưa tỉnh táo, bèn nhéo nhéo mặt cô: “Đương nhiên không có vấn đề, anh cũng không biết tại vì sao mà em cứ luôn cảm thấy bản thân mình có vấn đề thế?”
Giang Nguyệt Vi lại trực tiếp ôm lấy anh nằm trong lòng anh, kích động đến không muốn nói chuyện.
Bí mật sống lại của cô, không ai biết, cô không muốn nói, sợ bị chê cười.
Tưởng Chính Hoa biết hiện tại cô cần thời gian tiếp nhận nên cũng không nói lời nào, cứ ôm cô như vậy, vẫn cứ ôm, đoàn người qua lại ở hành lang bệnh viện nhìn thấy hai người ngốc nghếch ôm nhau không nhúc nhích, đều dừng chân nhìn một chút.
Một lát sau, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, trấn an cô: “Chuyện này chúng ta đừng suy nghĩ nữa, sau này anh sẽ cố gắng, để em làm mẹ càng sớm càng tốt.”
Một lát sau, Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng nhìn anh, gọi anh: “Chính Hoa...”
Giọng nói của cô mềm mại, đôi mắt phiếm hồng kia làm nổi bật gương mặt quyến rũ xinh đẹp của cô, bộ dáng cực kỳ quyến rũ người ta, lướt nhẹ qua trái tim anh.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Giang Nguyệt Vi ý cười dập dềnh, ôm chặt lấy anh, trên người hơi lắc lư hai cái, trong giọng nói mang theo chút làm nũng: “Chúng ta hiện tại về nhà khách sinh con được không?”
Hô hấp của anh chậm lại, vợ của anh, tại thời điểm này hỏi anh những điều như vậy, làm sao mới biết không ổn đây?
Hôm qua anh đã rất muốn mẹ nó rồi, chỉ là bởi vì lúc đó trên xe lửa nên không tiện mà thôi.
Lúc này đây người phụ nữ lại nói: “Lần này anh không cần mang theo áo mưa nữa.”
Tưởng Chính Hoa một giây tỉnh táo: “Em nói cái gì vậy?”
Giang Nguyệt Vi mắt hạnh cong cong, không có trả lời anh, trực tiếp lôi kéo anh quay trở về nhà khách.
Trên đường đi, Tưởng Chính Hoa khuyên cô: “Không mang không tốt đâu, bây giờ em còn trẻ, anh cũng còn rất trẻ, chúng ta không cần vội vàng, em còn phải đi học, chuyện sinh con chúng ta phải thuận theo tự nhiên, em nói có đúng hay không?”
Bọn họ hiện tại mới kết hôn được một tháng, cuộc sống của hai người trôi qua thoải mái như vậy, tư vị mỗi buổi tối ở bên cạnh nhau thật tuyệt vời, lỡ như đến lúc đó lại có một đứa bé bước ra, làm rối loạn cuộc sống của bọn họ, vậy thật là có bao nhiêu bất lợi?
Giang Nguyệt Vi không quay đầu lại, phản bác anh: “Hôm qua anh ở trên xe lửa không phải nói muốn cho em sao?”
Tưởng Chính Hoa im lặng, một lát sau, lại tiếp tục: “Lời là anh nói, nhưng anh còn phải cảm thấy chúng ta không cần quá gấp gáp, bây giờ em là điển hình do quá vui vẻ, không biết bản thân đang làm cái gì, ngoảnh đầu tỉnh táo lại em sẽ hối hận cho mà xem.”
Giang Nguyệt Vi than thở: “Không phải đâu, em rất thích trẻ con, mềm mềm êm êm đáng yêu biết bao.”
Tưởng Chính Hoa làm chú rất nhiều năm, biết đứa con nhà anh cả nửa đêm lăn qua lăn lại như thế nào, cũng biết con gái nhà lão nhị có bao nhiêu mỏng manh, đương nhiên anh cũng không phải không thích trẻ con, chỉ là cảm thấy thời gian có thể chậm lại thêm một chút.
“Bọn chúng sẽ khóc.” Anh nặng mặt nói với vợ: “Chỉ biết khóc hoài, còn chảy nước mũi.”
Giang Nguyệt Vi cười cười: “Vậy thì dỗ dành thôi…”
Cô nói xong, đột nhiên dừng lại, trầm mặt nhìn anh: “Có phải anh không thích trẻ con hay không?”
Tưởng Chính Hoa nghẹn lại, qua một hồi: “Không có.”
Giang Nguyệt Vi thở phào nhẹ nhõm: “Trước tiên trở về thử xem rồi nói sau.”
Tưởng Chính Hoa cứ như vậy bị cô kéo về nhà khách đặt trên mặt tiệc mềm mại, sau lưng anh dán lên mặt chiếu, ngửa mặt nhìn người phụ nữ ở phía trên. Tuy rằng vẻ mặt ửng đỏ rất ngượng ngùng, nhưng trong đôi mắt lại có vẻ đỏ tươi nguy hiểm.
Hoặc là bởi vì hoàn cảnh xa lạ khiến cho người ta cảm thấy kích thích hơn, hoặc là bởi vì ngày hôm qua ở trên xe lửa cô cũng rất muốn, càng có thể là bởi vì lời của bác sĩ vừa rồi quá uy tín, Giang Nguyệt Vi so với trước càng thêm chủ động.
Tưởng Chính Hoa lúc đầu từ chối, thế nhưng tư vị trong đó không ai có thể cự tuyệt, cho nên sau đó, hai người cứ như vậy tùy ý lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, cho đến hơn mười giờ ngày hôm sau mới thức dậy.