Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà, người ta hiện tại đã là quân tẩu, anh ta cũng không thể nói không cho người ta đi tùy quân được, hơn nữa tiệm cơm hiện tại có sáu người, hiển nhiên sẽ không có nhiều việc làm như vậy, Giang Nguyệt Vi là anh ta kiên quyết muốn tuyển vào thế nhưng quản lý tiệm cơm vẫn là Đặng Chí Phi, nếu như anh ta không đối đầu với người vẫn luôn chấp nhất với cấp dưới như Đặng Chí Phi thì Giang Nguyệt Vi cũng vẫn rất nguy hiểm.

Cho nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận anh ta thoải mái: “Được rồi, vậy ngày mai là ngày cuối cùng làm việc của cô nhé.”

Trước khi đề nghị từ chức, kỳ thật trong lòng Giang Nguyệt Vi có chút lo lắng Đổng Thụ Dân sẽ vô cùng tức giận, hiện giờ việc nói xong thuận lợi như vậy, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau Đặng Chí Phi đến làm việc, nghe được Giang Nguyệt Vi muốn đi, thiếu chút nữa chưa có đốt pháo chúc mừng, tiệm cơm gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta đã sớm muốn tìm cớ đuổi Giang Nguyệt Vi đi, chỉ có điều ai biết được ấy vậy mà anh ta lại phát hiện chồng của cô là người của bộ đội, hôm qua anh ta còn đang đau đầu phải làm sao bây giờ, hiện giờ cô nói muốn đi, nào có lý do không đồng ý cơ chứ, vì thế liền thanh toán một tháng lương cho cô.

Vương Lệ Anh và Triệu Thái Nguyệt biết hôm nay là ngày cuối cùng Giang Nguyệt Vi đi làm cũng có chút không nỡ, thế nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến Đặng Chí Phi vẫn luôn có ý kiến với cô, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị sa thải, cho nên từ chức thì cứ từ chức cũng sẽ không cần chịu cơn tức giận kia.

Tôn Tú Hương vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội châm chọc Giang Nguyệt Vi vài câu, kết quả bị Đặng Chí Phi cảnh cáo một phen, bị dọa sợ tới mức trực tiếp nuốt lại lời nói vào trong cổ họng, nhưng cũng may người chướng mắt này đã đi rồi, về sau suy cho cùng cũng không cần nhìn thấy cô nữa.

Mọi người đều có tâm tư khác nhau song Giang Nguyệt Vi ngày cuối cùng đi làm vô cùng thuận lợi và yên bình kết thúc.

Từ công xã Sao Đỏ đến thành phố Hướng Dương nơi bộ đội Tưởng Chính Hoa đang đóng quân thì trên đường phải chuyển sang xe khác, sau đó ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ mới đến được, vì thế ngày hôm sau nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm, Giang Nguyệt Vi bèn cùng chồng đến cung tiêu xã mua đồ để ăn ở trên xe lửa, mua xong một đống đồ trở về thì ở trong viện lại đụng phải Lưu Thải Nga.

Lưu Thải Nga biết ngày mốt bọn họ sẽ đi, nhưng hai ngày nay chuyện tên của đứa nhỏ cũng không có hồi âm nên cô ta có chút nóng nảy, hiện tại nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp gọi hai người lại: “Chú Hai, hai ngày nay hai người có giúp đứa bé đặt tên chưa?”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô ta bảo: “Tên thì cứ theo suy nghĩ của hai người là được rồi, lúc tôi vừa mới đi ra ngoài cũng đã nói với Chính Quang, cô cảm thấy không tốt lắm thì bàn bạc với anh ấy một chút là được.”

Lưu Thải Nga nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, cô ta không hiểu, chỉ là một cái tên mà thôi làm sao mà bọn họ lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy, còn muốn nói với Chính Quang, hiện giờ để cho chồng biết được, chắc chắn sẽ muốn nói mình nhiều chuyện.

Đúng như dự đoán, cô ta trở về phòng được một lát thì chồng của cô ta tiến vào, anh ta trầm mặt ngồi ở một bên, trực tiếp nói: “Chuyện em đi tìm anh Hai chị dâu anh biết rồi, về sau đừng như vậy nữa, con của chúng ta chúng ta tự nuôi.”

Lưu Thải Nga làm bộ nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì: “Em chỉ là đi tìm bọn họ muốn họ đặt một cái tên mà thôi, cũng không có làm gì hết.”

Tưởng Chính Quang nhìn cô ta một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Em coi anh Hai thật sự cái gì cũng nhìn không ra sao? Bọn họ mới kết hôn em đã có chủ ý như vậy, đó không phải ý nói là người ta không thể sinh được sao?”

Lưu Thải Nga nghe vậy sửng sốt, cũng chỉ là để cho bọn họ giúp đỡ đặt một cái tên mà thôi, Tưởng Chính Hoa nhanh như vậy đã đoán được ý đồ của cô ta ư?

“Em nào có nói như vậy chứ.” Cô ta phản bác: “Chỉ đặt một cái tên thôi mà.”

Tưởng Chính Quang biết cô ta không thừa nhận, liền đứng dậy di chuyển về phía cô ta: “Anh biết hiện tại trong lòng em áp lực rất lớn, thế nhưng đứa bé không phải còn chưa sinh ra sao? Cho dù sinh ra là con gái, đó cũng là đứa con của chúng ta, anh cũng không có nói gì, không phải sao?”

Lưu Thải Nga cắn cắn răng, bây giờ không có nói gì, vậy về sau thì sao, sau này Mã Ái Vân có nói hay không? “Vậy thật sự lại là con gái nữa thì phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì là phải làm sao bây giờ?” Tưởng Chính Quang cạn lời: “Đương nhiên là phải nuôi rồi, em còn muốn bỏ con bé đi sao?”

Lưu Thải Nga cũng không cảm thấy hành vi đêm hôm trước của bản thân có cái gì không đúng, nếu như Giang Nguyệt Vi sinh không được thì bọn họ sớm muộn gì cũng phải nhận nuôi, hiện tại tạo quan hệ tốt với bọn họ cũng chẳng có hại gì: “Em không có nói như vậy, nếu như thật sự là con gái, em nghĩ cũng có sai gì đâu, dù sao thì …”

Tưởng Chính Quang tức giận trực tiếp cắt ngang lời cô ta: “Em đừng lúc nào cũng đi nghe những lời đồn đãi bên ngoài, hai người bọn họ hiện tại mới kết hôn mà thôi, chưa có con là chuyện bình thường, nói không chừng qua nửa năm cũng sẽ có, anh đã nói kết quả tồi tệ nhất là cho dù bọn họ thật sự không có con, nếu như muốn có đứa con bọn họ cũng sẽ tự mình sắp xếp, không cần em lo lắng thay cho bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-55.html.]

Lưu Thải Nga bị sự tức giận đột ngột của anh ta làm cho sợ hãi, thất kinh nhìn mặt anh ta.

Tưởng Chính Quang ý thức được ngữ khí của bản thân quá tức giận, lại bình tĩnh trở lại bảo: “Con là của anh, anh sẽ không cho phép người khác nói cái gì, chỗ bên cha mẹ em cũng không cần lo lắng, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy, cho nên chỉ lần này thôi, em đừng có thêm lần sau, nếu không thì anh sẽ trở mặt với em đấy.”

Chồng mình có chút tức giận, Lưu Thải Nga cũng không muốn nói thêm gì nữa, liền nhẹ nhàng vâng một tiếng, tuy rằng hiện tại không biết Giang Nguyệt Vi rốt cuộc có thể sinh được hay không, nhưng nghĩ một chút nếu như thật sự lại sinh thêm một đứa con gái, cô ta vẫn muốn Giang Nguyệt Vi không thể sinh được mới tốt, nhưng hiện tại, cô ta cũng chỉ có thể nghĩ thầm mà thôi.

Một ngày sau đó, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy thái độ của Lưu Thải Nga đối với bản thân hình như lại xảy ra một chút thay đổi nhỏ, trở nên không còn ân cần như trước nữa, có điều những thứ này cô cũng không thèm để ý, bởi vì hôm nay bọn họ phải xuất phát đi đến thành phố Hướng Dương.

Từ công xã đến huyện còn phải ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ, cho nên mới sáng sớm bọn họ đã thức dậy, trước khi đi, Mã Ái Vân còn vụng trộm nhét mười tờ nhân dân tệ cho Giang Nguyệt Vi, trực tiếp khiến cho cô hoảng sợ.

Mười tờ nhân dân tệ chính là một trăm đồng, đã là một khoản tiền lớn rồi, đầu năm nay bao nhiêu người một năm cũng chẳng thể tiết kiệm được ba mươi tệ vậy mà Mã Ái Vân cứ như vậy trực tiếp nhét cho cô, cô vội từ chối: “Mẹ, trong nhà sắp có thêm người mới, nhiều tiền như vậy con không thể lấy được, mẹ và cha giữ lại để tiêu đi ạ.”

Mã Ái Vân không thèm phân bua lại nhét cho cô, bảo: “Số tiền này chính là năm xưa Chính Hoa tham gia quân ngũ gửi về cho mẹ, mẹ đã từ từ tiết kiệm, hiện tại cho con thì con cứ cầm lấy, coi như là tiền riêng, cái gì khác mẹ cũng không nghĩ đâu, chỉ mong hai đứa sau khi đến bên kia cũng có thể yên ổn sống qua ngày, sớm sinh một đứa con thì mẹ cũng không còn lo lắng nữa.”

Giang Nguyệt Vi vừa nghe nói đến tiền riêng thì càng thêm ngượng ngùng nhận lấy, hiện tại trong tài khoản tiết kiệm của cô còn có một ngàn đồng chưa động đến, lúc này anh trực tiếp đi đến, thay cô nhận lấy, lại còn cười nói: “Cám ơn mẹ, nên mà.”

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy chồng mình nhận, cũng không tiện nói thêm điều gì.

Sau khi tạm biệt người nhà họ Tưởng xong, hai người liền mang bao lớn bao nhỏ xuất phát, bọn họ đã sớm xem kỹ thời gian, cho nên vừa đến công xã thì đã có xe đi vào huyện, sau khi đến huyện đã là buổi trưa, xe lửa của bọn họ là hai giờ chiều, vé đã đặt xong, nhân dịp bây giờ vẫn còn thời gian, hai người lại đến tiệm cơm ăn cơm trưa nóng hổi rồi mới chạy tới ga xe lửa.

Giang Nguyệt Vi đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô được đi xa nhà, cũng là lần đầu tiên được đi xe lửa, có chút tò mò, cũng có chút lo lắng, lúc này trong sảnh xe người cũng không nhiều lắm, song ai nấy cũng đều mang theo túi lớn túi nhỏ, chen chúc ở một chỗ chờ kiểm tra vé.

Tưởng Chính Hoa thấy người vợ ngốc nghếch nhìn đám người không động đậy, chỉ lo rằng vừa xoay người đi thì cô đã bị người khác bắt cóc mất tiêu, bèn vội vàng nắm lấy tay người đặt trong lòng bàn tay, kéo cô đi xếp hàng lấy vé, vừa lấy được vé thì nghe thấy có người hô to xếp hàng kiểm tra vé.

Đồ đạc của bọn họ cũng không nhiều, trên cơ bản đều là Tưởng Chính Hoa cầm, Giang Nguyệt Vi chỉ xách một cái túi nhỏ, tất cả đựng bên trong chứa đều là đồ ăn, thời điểm xếp hàng, anh một bên chỉ vào những tấm biển chỉ dẫn của nhà ga, một bên giải thích với cô con số tương ứng với vé xe lửa, không qua bao lâu hai người đã đi vào sân ga.

Nơi này của bọn họ chỉ là một huyện lị, xe lửa chỉ đi một con đường, cho nên thời gian đỗ xe rất ngắn, vé bọn họ mua là vé giường nằm, anh lôi kéo cô tìm được toa xe tương ứng đã lên xe, Giang Nguyệt Vi mới phát hiện trong toa xe nho nhỏ vậy mà có sáu chỗ ngồi, có điều tuy rằng có sáu chỗ ngồi thế nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở bên trong.

Tưởng Chính Hoa nhìn bộ dạng có chút kinh ngạc của cô bèn giải thích cho cô: “Hiện tại không phải là giờ cao điểm đi xa gì hết, hơn nữa giường nằm này cũng không phải ai cũng có thể tùy ý mua được, cho nên rất có thể căn phòng nhỏ này tối nay sẽ chỉ có hai chúng ta.”

Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, cùng anh cất kỹ hành lý, xe dừng lại không lâu, rất nhanh đã khởi động, Giang Nguyệt Vi lần đầu tiên ngồi xe lửa, tựa như một đứa trẻ con có được đồ chơi mới, tò mò không chịu nổi, lúc này lại nhìn chỗ kia xem sóc một chút, sau đó mới ngồi xuống.

Cô ngắm nhìn phong cảnh, còn anh ngồi đối diện cũng như thế nhìn cô, giải thích hành trình ngày mai cho cô: “Lần này chúng ta đến sớm hai ngày, ngày mai đến bệnh viện thăm khám trước, sau đó anh sẽ đưa em đến cửa hàng tổng hợp mua sắm, tiếp đó là xem phim, em cảm thấy như thế nào?”

Giang Nguyệt Vi đối với sự sắp xếp của anh không có ý kiến gì khác, gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em sao cũng được hết.”

Tưởng Chính Hoa biết rằng cô tò mò, nhưng cũng không nói, thế nhưng một hồi lâu sau, phát hiện cô vẫn đang nhìn, vì thế không nhịn được, cách cái bàn nhỏ đưa tay đẩy mặt cô trở lại: “Đừng nhìn nữa, một lát nữa cẩn thận cổ cũng vẹo mất, ngắm nhìn anh của em đi, phong cảnh nào có đẹp được như anh của em cơ chứ.”

Anh nói xong, trực tiếp cởi áo khoác ra, vỗ vỗ lồng ngực, hất cằm về phía người phụ nữ.

Giang Nguyệt Vi nhìn động tác ngây thơ của anh mà “phì” cười, ngày hôm nay anh mặc áo khoác màu lục quân, cởi áo khoác ra, bên trong là một cái áo vest màu xám dán sát người, cánh tay cơ bắp phồng lên, toàn bộ đường cong trên thân trên vô cùng rõ ràng, nhìn rất gợi cảm.

Có lẽ là vừa rồi xách đồ quá nhiều, bận rộn mệt mỏi khiến cho mặt trên lưng áo của anh có vài vết mồ hôi, ngay cả xương quai xanh của anh cũng toát một lớp mồ hôi mỏng, Giang Nguyệt Vi không khỏi nghĩ đến hình ảnh mỗi buổi tối hai người cùng nhau, không tự giác siết chặt toàn bộ cơ thể.

Loading...