Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:31
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối về đến nhà, Giang Nguyệt Vi nói chuyện muốn từ chức với anh, Tưởng Chính Hoa nghe xong đương nhiên ủng hộ, liền nói với cô: “Em cứ trực tiếp nói với Đổng Thụ Dân đi, anh ta là người rất thật thà, nếu biết em muốn đi theo quân đội, hẳn là sẽ hiểu.”
Tuy rằng đoạn thời gian trước Giang Nguyệt Vi thường xuyên bị người đứng đầu và người đứng thứ hai tiệm cơm biến thành công cụ để hai người họ công kích lẫn nhau, nhưng cũng cảm thấy Đổng Thụ Dân là người rất thực tế, cô liền quyết định ngày mai trực tiếp đề nghị từ chức với anh ta.
Buổi tối sau khi ăn xong, Tưởng Chính Hoa liền đem chuyện về sớm thông báo cho người trong nhà, Mã Ái Vân vừa nghe xong, trong lòng rất không có tư vị, con trai bà quanh năm không ở nhà, bà làm mẹ cũng không được gặp mặt con trai mình mấy lần, hiện tại thật vất vả anh mới trở về một chuyến, bây giờ lại phải về sớm: “Vậy các con qua năm mới còn trở về không?”
Tưởng Chính Hoa: “Lần này con được nghỉ gần một tháng, năm nay chắc chắn sẽ không về, lần sau được nghỉ phỏng chừng phải sang năm.”
Trong lòng Mã Ái Vân vô cùng mất hứng, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo con trai bà là một người lính, bộ đội muốn anh làm gì thì anh phải làm theo.
Sau khi nói xong chuyện, Giang Nguyệt Vi cùng anh trở về phòng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở ra nhìn, liền thấy Lưu Thải Nga mang theo cái bụng lớn đang đứng ở ngoài cửa: “Chị dâu, tôi có thể vào trong, chúng ta nói chuyện một chút không?”
Giang Nguyệt Vi trực tiếp mời người vào, Lưu Thải Nga chỉ nhìn Tưởng Chính Hoa một cái, liền đưa vòng tay bạc trong tay ra đưa cho Giang Nguyệt Vi.
“Mấy ngày trước hai người kết hôn nhưng tôi còn chưa tặng gì hết, cái này là tôi mới mua, tặng cho chị làm quà cưới.”
Giang Nguyệt Vi nhìn vòng tay bạc cô ta đưa qua liền sửng sốt một chút, trước kia những thứ vàng bạc này chưa bao giờ cho phép mang theo, nhưng từ sau khi bốn người kia sụp đổ thì không còn nghiêm khắc như vậy, cho nên người mua vòng tay bạc tặng lễ cũng không ít, nhưng đồ này cũng không rẻ.
Lưu Thải Nga lại tặng cô cái này, Giang Nguyệt Vi rất là kinh ngạc, vội đẩy trở về: “Không có việc gì, tôi cùng Chính Hoa cũng đều kết hôn lần hai, không cần lễ lớn như vậy.”
Lưu Thải Nga lại đẩy qua cho cô: “Cái này không phải cho không, tôi còn muốn nhờ hai người một việc.”
Đối phương là phụ nữ có thai, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện đẩy tới đẩy lui với cô ta, đang không biết nói thế nào, Tưởng Chính Hoa đã đi tới: “Đều là anh chị em một nhà, có việc gì thì cô mau nói thẳng đi, đồ vật này cô cứ giữ lại mà dùng, không cần đưa cho vợ chồng chúng tôi.”
Động tác trong tay Lưu Thải Nga cũng ngừng lại, nhìn Giang Nguyệt Vi, cười cười, nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi hẳn là sẽ sinh đứa nhỏ vào năm mới, nếu hai người năm nay không thể trở về, tôi muốn hai anh chị giúp tôi đặt cho tiểu bảo bảo một cái tên đi? Tôi cùng Chính Quang cũng có thể tham khảo.”
Giang Nguyệt Vi không biết vì sao Lưu Thải Nga đang yên đang lành đột nhiên muốn bọn họ đặt tên cho con của cô ta, nhưng chuyện đặt tên này, cô không có văn hóa nên không biết, chỉ nhìn chồng mình bên cạnh, một lát sau liền nghe thấy anh nói: “Tên của đứa bé không phải các người đặt là Thanh Yến và Thanh Nhã sao?”
Lưu Thải Nga: “Đúng vậy, nhưng vẫn chưa quyết định, tôi chỉ cảm thấy bây giờ đặt tên có chút nho nhã, không hợp với nông dân chúng ta, cho nên muốn đổi một cái đại khí một chút. Anh lại là lính, khẳng định suy nghĩ không giống chúng ta, cho nên tôi tới hỏi một chút.”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô, giọng nói thản nhiên: “Tên hai vợ chồng mấy người quyết định là được rồi, tôi và Nguyệt Vi chưa từng sinh con, phương diện này không am hiểu lắm.”
Lưu Thái Nga nở nụ cười: “Sao có thể nói như vậy, lúc trước hai người bọn tôi chẳng phải cũng bị đồn là không đẻ được à? Nhưng bây giờ không phải là đau đầu vì cái tên hay sao? Thêm một cái tên thêm một cái tham khảo mà thôi, hai người cũng là hai bác của đứa nhỏ mà, sẽ không vì lý do gì mà không đồng ý chứ?”
Tưởng Chính Hoa liếc cô ta một cái, quyết định đuổi cô ta đi: “Tên thì hai người chúng tôi sẽ nghĩ lại, vòng tay cũng không cần tặng, để lại cho đứa nhỏ đi.”
Lưu Thái Nga được lời, vô cùng cao hứng mang vòng tay trở về.
Chờ cô ta vừa đi, Giang Nguyệt Vi ngồi ở bên giường, ánh mắt khó hiểu nhìn anh hỏi: “Tại sao đột nhiên cô ta lại chạy tới tặng đồ cho em chứ, lại còn muốn chúng ta đặt tên cho đứa bé?”
Tương Chính Hoa ánh mắt hơi trầm xuống, ngày hôm qua anh còn không biết tâm tư của Lưu Thải Nga, nhưng là vừa rồi, anh đã đoán được, liền nhìn Giang Nguyệt Vi: “Anh đại khái đã đoán được, nhưng mà, nếu bây giờ anh nói với em, em cũng đừng tức giận với anh a.”
Giang Nguyệt Vi giơ tay thề: “Không tức giận, anh mau nói đi.”
Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, đi về phía người phụ nữ của anh: “Có thể cô ta đã tin lời đồn đãi bên ngoài, cũng cảm thấy em không sinh được, cho nên muốn đưa đứa bé cho chúng ta, thuận tiện cũng để chúng ta đặt tên cho đứa bé, cô ta không cần tốn công tốn sức nghĩ tên làm gì.”
Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong, trong nháy mắt không nói gì, Lưu Thải Nga đột nhiên như vậy, cô thật sự không nghĩ đến phương diện này, dù sao cô và Tưởng Chính Hoa cũng mới kết hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-54.html.]
Kết quả không biết từ lúc nào lại bị nhớ thương, nếu sau này cô thật sự không sinh con được, nhớ thương cũng không muộn mà, sao phải nhớ thương bây giờ làm gì.
Nhìn khuôn mặt buồn bực của cô không nói lời nào, Tưởng Chính Hoa đưa tay nhéo gò má cô một cái: “Không phải đã nói không tức giận sao? Chờ lát nữa anh đi tìm Chính Quang nói một chút, bảo cô ta mau sớm bỏ đi ý niệm này.”
Giang Nguyệt Vi cũng chưa nói tới tức giận, chỉ là cảm thấy rất buồn bực, những người này, tại sao từng người một, chỉ muốn nhớ thương đồ của người khác, Lý Mỹ Ngọc như vậy, Triệu Phượng Tiên như vậy, hiện tại ngay cả Lưu Thải Nga không quen thuộc cũng như vậy?
Cô quay qua nhìn anh, hừ một tiếng: “Em tức giận làm gì, em cũng không phải không thể sinh, hy vọng của cô ta khẳng định sẽ thành thất vọng.”
Tưởng Chính Hoa nhìn cái miệng nhỏ nhắn mất hứng của cô hơi chu lên, ghé mặt qua, hôn một cái: “Cho nên …”
Giang Nguyệt Vi hơi ngửa người ra sau: “Cho nên cái gì?”
Tưởng Chính Hoa nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, duỗi tay ra, trực tiếp đẩy cô ngã xuống, sau đó đè người xuống: “Cho nên bây giờ anh và em phải hưởng thụ quá trình tạo ra đứa nhỏ một chút chứ.”
Ngày hôm sau đi làm, Giang Nguyệt Vi lại đến trễ mười phút, thời điểm cô đến tiệm cơm thì phát hiện Nguyệt Hà đã ở cửa chờ cô, quãng đường từ nhà họ Giang đến công xã phải đi gần hai tiếng đồng hồ mới đến được ấy vậy mà hiện tại mới hơn chín giờ cô bé đã đến, xem chừng chắc hẳn là hôm nay đã dậy rất sớm rồi đây.
Hai chị em đã rất lâu không gặp nhau, Giang Nguyệt Hà vừa nhìn thấy Giang Nguyệt Vi bỗng cảm giác có chút sắp không nhận ra chị gái của mình. Bởi vì trước kia khi cô còn chưa ly hôn với Hà Hiểu Phong, do thường xuyên bận rộn với đống công việc đồng áng nên mái tóc vẫn luôn rất lộn xộn, quần áo cũng thường nhăn nhúm, tinh thần cả người rất tồi tệ, thế nhưng hiện tại, khuôn mặt của cô tinh xảo, tóc quấn, quần áo chỉnh tề, nhìn so với thanh niên tri thức trong đội bọn họ còn có khí chất hơn nữa.
“Chị?” Trong giọng nói của cô bé mang theo mấy phần kinh ngạc không thể nghe thấy, đi qua nhìn một chút: “Thật sự là chị sao?”
“Đương nhiên là chị rồi.” Giang Nguyệt Vi cười kéo cô bé tiến lên: “Trước tiên vào trong ăn chút gì đó đã, trễ một chút chị sẽ nói chuyện với em sau.”
Giang Nguyệt Vi dẫn cô bé vào tiệm cơm, nấu cho cô bé một bát mì, đợi cô bé ăn xong mới nói mục đích của chính mình, muốn cho cô bé đi học trung học sau đó thi đại học.
Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng Giang Nguyệt Hà rất nhanh sẽ đồng ý chuyện này, thế nhưng cô bé lại một mực từ chối, Giang Nguyệt Vi lại khuyên nhủ một hồi nhưng cô bé vẫn không đồng ý.
Cô bé từ chối quá dứt khoát, Giang Nguyệt Vi có chút nghĩ không ra, hỏi thử: “Tại vì sao? Em không thích đi học à?”
Chuyện khôi phục thi đại học Giang Nguyệt Hà đã nghe bạn học trước kia kể mấy ngày trước, cô bé rất vui vẻ vì Giang Nguyệt Vi có thể nghĩ đến mình vào lúc này, thế nhưng lúc trước cô đã vì nhà họ Giang mà trả giá đã quá nhiều, hơn nữa lại ở nhà họ Hà chịu khổ như vậy, hiện tại không dễ dàng gì mới có được cuộc sống mới, Giang Nguyệt Hà không muốn bản thân lại trở thành gánh nặng của cô.
Cô bé nhìn Giang Nguyệt Vi, mỉm cười: “Chị, em biết chị vì em đã tính toán xong xuôi cho em, nhưng mà chị còn có cuộc sống của riêng chị, hiện tại chị nên cùng anh rể sống cuộc sống của riêng hai người trước hết, còn em cũng sắp mười tám tuổi, cũng không phải đứa trẻ con, chị thật sự không cần lo lắng cho em đâu.”
Những điều này Giang Nguyệt Vi đều biết, cô chỉ là muốn Nguyệt Hà sống tốt hơn một chút, nếu như nhớ không lầm, kiếp trước của Nguyệt Hà cũng giống như chính mình ngay khi tròn mười tám tuổi đã được sắp xếp gả cho người ta, hiện tại cô cũng lo lắng Nguyệt Hà không chắc chắn có thể xoay chuyển được Lý Mỹ Ngọc: “Vậy nếu như sang năm bà ta nhất định phải gả em cho người ta thì sao?”
“Thế thì em sẽ bỏ chạy thôi.” Giang Nguyệt Hà biết người trong miệng Giang Nguyệt Vi là ai: “Em đã liên lạc với bạn học lúc trước của em ở huyện rồi, qua một thời gian ngắn đến bên kia tìm việc làm, em sẽ tiết kiệm tiền cũng sẽ chăm chỉ đọc sách, đến lúc đó trực tiếp thi vào trường dạy nghề, học nghề xong cũng có thể được phân công một công việc tốt, nếu như thật sự không qua được thì sau đó em tìm chị và anh rể thương lượng.”
Giang Nguyệt Vi thở ra: “Thật sự không cần sao?”
Giang Nguyệt Hà lắc đầu: “Thật sự không cần, chị, hiện tại em chỉ muốn chị sống thoải mái một chút, nếu như có thể thì nhanh sinh cho em một đứa cháu trai sớm một chút đi.”
Giọng điệu như người lớn này trực tiếp chọc cho Giang Nguyệt Vi bật cười, Nguyệt Hà từ trước đến nay là người có chủ ý, hiện tại đã thu xếp rõ ràng vì lẽ đó những lo lắng kia trong lòng cô cũng tạm thời được buông xuống, bèn nói: “Được, đến lúc đó chị để lại địa chỉ cho em, có việc thì đến tìm chị, đừng nói với bà ta.”
Giang Nguyệt Hà vui vẻ nháy mắt: “Yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói với bà ấy đâu.”
Đến buổi chiều, nhân dịp nghỉ ngơi Giang Nguyệt Vi bèn đề nghị từ chức với Đổng Thụ Dân, Đổng Thụ Dân vốn còn có chút mệt mỏi, vừa nghe cô nói từ chức, cả người cũng trở nên tỉnh táo: “Cô nhất định phải đi tùy quân?”
Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, sơ lược kể lại vài chỗ trọng điểm chuyện của bản thân với nhà họ Hà còn có Tưởng Chính Hoa: “Mấy ngày nay sẽ đi, vốn dĩ muốn nói với anh sớm một chút, nhưng mà tạm thời không biết mở miệng như thế nào, lại xảy ra những chuyện này, cho nên đã …”
Đổng Thụ Dân trầm ngâm, cái khác thì bỏ đi, ở phương diện bếp núc, Giang Nguyệt Vi thật sự rất tốt, có thể rửa sạch có thể thái có thể xào có thể hấp, một ánh mắt hay một câu nói của bạn cô liền biết bạn muốn loại thức ăn gì, thậm chí cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ chủ bếp. Mấy ngày nay cô ở tiệm cơm đã giúp cho cuộc sống của Đổng Thụ Dân thoải mái hợn rất nhiều, cho nên vừa nghe nói cô muốn đi, ngoại trừ bất ngờ ra thì trong lòng anh ta có chút không nỡ.